Tựa Như Sao Rơi

Chương 54: Chuyển về thành phố nam




“Theo anh thấy là rất thân đó chứ.” Quý Viễn Phong nghịch điện thoại trên tay, lời nói có chút không rõ ràng.

“Ha ha.” Tiểu Văn cười vài tiếng nhằm át đi lớp sương mù “ngại ngùng” đang bao vây bầu không khí: “Có lẽ là vì bà Cố nên Giám đốc Cố mới quan tâm tiệm hoa hơn một chút thôi ạ.”

“Anh Viễn Phong, để em vào giúp chị Tinh Trầm dọn cơm ạ.” Tiểu Văn nói xong liền đứng dậy, chạy vội vào bếp như thể muốn trốn khỏi điều gì đó.

Hạ Tinh Trầm đang xào rau, thấy Tiểu Văn chạy vào thì nói: “Không còn gì nữa đâu, chị sắp xong rồi, em cứ ra phòng khách ngồi đi.”

“Chị Tinh Trầm, chị tìm việc gì đó cho em làm đi.”

Hạ Tinh Trầm nghe thấy giọng nói uể oải, chán chường của Tiểu Văn liền quay đầu nhìn cô ấy: “Sao thế? Vậy em thái hành giúp chị nhé.”

Tiểu Văn vừa thái hành vừa nhỏ giọng nói chuyện với Hạ Tinh Trầm, kể cho cô nghe những gì mình quan sát được: “Chị Tinh Trầm, có phải anh Viễn Phong thích chị không ạ?”

“Em đừng nói linh tinh.” Tuy Hạ Tinh Trầm hoàn toàn cảm nhận được tình cảm mà Quý Viễn Phong dành cho mình không chỉ là tình anh em đơn thuần, nhưng cô cũng biết trước giờ Quý Viễn Phong vẫn luôn đè nén cảm xúc ấy trong lòng, sao có thể dễ dàng bị Tiểu Văn phát hiện ra như vậy được.

“Chị Tinh Trầm, em có thể cảm nhận được ánh mắt anh Viễn Phong nhìn chị rất khác lạ.” Tiểu Văn do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra tất cả những điều đang nghĩ trong lòng: “Lúc nãy anh ấy hỏi em rằng có phải Giám đốc Cố rất thân với chị em mình không.”

Hạ Tinh Trầm ngạc nhiên: “Anh ấy hỏi em như vậy thật à?”

“Vâng ạ.”

Thế em trả lời anh ấy như thế nào?” Hạ Tinh Trầm hỏi lại.

“Em nói là không thân lắm, chỉ mới gặp vài lần.”

“Vậy còn được.” Hạ Tinh Trầm thở hắt ra một hơi.

Tiểu Văn bước một bước lại gần Hạ Tinh Trầm hơn, sau đó ghé sát cô hỏi nhỏ: “Chị Tinh Trầm, nếu chị thực sự hẹn hò với ai đó, chị không định nói với anh Viễn Phong và dì Lâm ạ?”

“Không phải chị không định nói với họ, chỉ là chị muốn xác định rõ mối quan hệ giữa hai người, đợi tình cảm ổn định rồi mới nói.”

“Chị Tinh Trầm, vậy…” Tiểu Văn hơi cúi đầu, cố gắng giấu đi nụ cười xấu xa trên khuôn mặt: “Chị và Giám đốc Cố còn cách ‘xác định rõ mối quan hệ’ bao xa?”

“Chị không biết nữa.” Hạ Tinh Trầm nghĩ về Cố Khâm, đôi môi xinh đẹp bỗng nở nụ cười dịu dàng.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Văn nhắc đến mối quan hệ của Hạ Tinh Trầm và Cố Khâm mà cô không phản bác lại, thấy thế tính hóng hớt trong người Tiểu Văn lại trỗi dậy: “Ý chị là hai người đang trong quá trình hướng đến việc xác định mối quan hệ ạ?”

“Gần như là vậy.” Khi nói ra lời này, nụ cười của Hạ Tinh Trầm có chút mơ hồ nhưng lại vô cùng ngọt ngào.

Chị Tinh Trầm, chị tin em đi, chắc chắn là Giám đốc Cố thích chị. Em cá là chẳng bao lâu nữa hai người sẽ ở bên nhau thôi.” Tiểu Văn nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Em cảm thấy tiệc cuối năm chỉ là cơ hội mà Giám đốc Cố cố tình tạo ra thôi, chị nhất định phải nắm chắc vào đấy.”

“Em nói cứ như thật ấy.” Tuy Hạ Tinh Trầm cũng từng nghĩ tiệc cuối năm là do Cố Khâm cố ý sắp đặt, thế nhưng khi nghe người khác nói ra điều này trái tim cô bỗng cảm thấy ngọt ngào kỳ lạ.

“Em nói thật mà.” Tiểu Văn cười vui vẻ, sau đó bưng đĩa rau Hạ Tinh Trầm đã xào xong ra ngoài.

***

Trên bàn ăn, Quý Viễn Phong nhìn Hạ Tinh Trầm, đột nhiên mở lời: “Tinh Trầm, em đã từng nghĩ tới việc chuyển tiệm hoa về thành phố Nam chưa? Anh và mẹ đều ở bên đó, muốn giúp đỡ em cũng sẽ thuận tiện hơn.”

Lời nói của Quý Viễn Phong khiến Tiểu Văn giật mình, cánh tay đang gắp đồ ăn bỗng dừng lại, ngẩn người nhìn Hạ Tinh Trầm.

“Tạm thời em vẫn chưa có ý định này.” Hạ Tinh Trầm cúi đầu gắp thức ăn, dường như muốn trốn tránh ánh mắt của Quý Viễn Phong.