Tựa Như Sao Rơi

Chương 53: Gửi tin nhắn




Cố Khâm đưa tay lên che miệng ho nhẹ hai tiếng, cố gắng giấu đi sự mất tự nhiên của bản thân.

“À, hôm nay anh phải đi công tác đúng không?” Từ biểu cảm của anh Hạ Tinh Trầm đã có được đáp án mà mình muốn, trêu anh vậy là đủ rồi, cô không gặng hỏi anh thêm nữa.

“Ừ.” Cố Khâm nhìn đồng hồ trên tay rồi nói tiếp: “Tới giờ phải ra sân bay rồi.”

Nghĩ đến việc trước khi ra sân bay anh còn đích thân tới đưa cho mình tập tài liệu “rất quan trọng” này, trái tim Hạ Tinh Trầm bỗng chốc xao động, giống như những bong bóng trong nồi nước đang sôi, chúng nổi lên, vỡ tan, rồi lại nổi lên mạnh mẽ.

“Vậy anh chú ý an toàn nhé.”

Cố Khâm nhìn thẳng vào mắt Hạ Tinh Trầm sau đó trả lời cô một cách nghiêm túc, chân thành: “Được.”

Bầu không khí yên lặng trong giây lát, hai người cùng im lặng nhìn đối phương. Sau đó Cố Khâm bấm nút thang máy, anh mở lời trước: “Vậy tôi đi nhé.”

“Được.”

Hạ Tinh Trầm vừa nói xong thì đúng lúc thang máy phát ra tiếng “tinh” báo hiệu đã lên tới nơi.

Cố Khâm bước vào trong thang, anh xoay người nhìn Hạ Tinh Trầm đang đứng ở bên ngoài rồi mỉm cười với cô: “Gặp lại em vào tiệc cuối năm.”

Vốn dĩ Cố Khâm đã rất khôi ngô, tuấn tú, khi anh cười lên trông lại càng dịu dàng, ấm áp khiến cho người ta khó có thể dời mắt khỏi sự quyến rũ mê người ấy. Hạ Tinh Trầm biết rõ điều đó nhưng vẫn nguyện chìm đắm trong mê cung không lối thoát này.

Thang máy từ từ khép lại, Hạ Tinh Trầm đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô vội nói với theo: “Đến nơi nhớ gửi tin nhắn cho tôi nhé.”

Nụ cười trên khuôn mặt Cố Khâm càng sâu hơn.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, bên tai Hạ Tinh Trầm chỉ còn văng vẳng dư âm câu trả lời của anh: “Được.”

Nghĩ đến việc anh phải đi công tác hơn một tháng, Hạ Tinh Trầm bỗng thấy lòng mình hụt hẫng.

“Chị Tinh Trầm, hồi nãy ai tới vậy ạ?” Sau khi làm xong việc mà Hạ Tinh Trầm giao, Tiểu Văn liền trở lại phòng khách cùng Quý Viễn Phong ngồi đợi Hạ Tinh Trầm quay về.

Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Văn, Quý Viễn Phong cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng.

Không chỉ phụ nữ mới có trực giác chuẩn xác, sự nhạy bén của đàn ông đôi khi cũng khiến người ta bất ngờ. Quý Viễn Phong cảm nhận được thái độ của Hạ Tinh Trầm đối với người đàn ông lúc nãy rất khác lạ, đương nhiên người đàn ông đó cũng đối xử với cô không bình thường. Từ trong ánh mắt của người đó khi nhìn Hạ Tinh Trầm, Quý Viễn Phong thấy một cảm giác quen thuộc, ánh mắt ấy giống với ánh mắt anh nhìn cô, ẩn chứa bên trong là những yêu thương kìm nén đối với Hạ Tinh Trầm.

“Là Cố Khâm.” Hạ Tinh Trầm nói xong thì nghĩ một lúc rồi quay sang giải thích với Quý Viễn Phong: “Anh, lần trước khi về nhà em đã từng kể với anh rồi đó, em thường hay tới cắm hoa cùng bà Cố, Cố Khâm chính là cháu trai của bà ấy.”

“Chị Tinh Trầm, Giám đốc Cố tới đây có việc gì vậy ạ?” Tiểu Văn nghe thấy Cố Khâm đến tìm Hạ Tinh Trầm liền cảm thấy phấn khích, nhưng nghĩ tới Quý Viễn Phong còn đang ở đây nên cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Cũng không có gì.” Hạ Tinh Trầm đặt tập tài liệu Cố Khâm đưa cho cô lên bàn trà: “Anh ấy muốn tiệm mình phụ trách việc trang trí hoa tươi trong bữa tiệc cuối năm của công ty nên đưa kế hoạch sang cho chị.”

“Thế ạ.” Giọng nói của Tiểu Văn hơi thất vọng khi nghe Hạ Tinh Trầm nói vậy, vốn tưởng rằng hai người họ có tiến triển gì đó, hóa ra chỉ là chuyện công việc.

“Hai người đợi một lát, em đi nấu cơm, sắp xong rồi.” Nói xong Hạ Tinh Trầm liền bước nhanh vào phòng bếp.

Quý Viễn Phong nhìn Hạ Tinh Trầm bận rộn trong bếp rồi lại nhìn Tiểu Văn đang ngồi đối diện. Lúc này, đủ loại suy nghĩ và những câu hỏi chưa có lời giải đáp đang xâm chiếm tâm trí anh, đắn đo một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiểu Văn, Giám đốc Cố vừa tới lúc nãy rất thân với các em à?”

Tiểu Văn đang tập trung chơi điện thoại, nghe câu hỏi của Quý Viễn Phong thì ngây ra, nhưng thoáng chốc đã phản ứng lại, nhanh nhẹn phân tích tình hình trước mắt rồi cẩn thận trả lời: “Cũng không thân lắm, chỉ từng gặp vài lần thôi ạ.”