Tựa Như Sao Rơi

Chương 49: Phòng trống




“Vừa nãy anh định nói gì vậy?” Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tinh Trầm quay đầu nhìn Cố Khâm.

“Muốn bàn chuyện làm ăn với em.” Cố Khâm khôi phục lại nét mặt bình thường, trong giọng nói cũng không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

Có vài lời, một khi đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất thì cần phải chờ đợi thêm rất lâu nữa mới có thể nói ra.

“Bàn chuyện làm ăn với tôi?” Hạ Tinh Trầm cảm thấy khó hiểu, cô thực sự không nghĩ ra tiệm hoa của cô thì có thể hợp tác gì với một công ty khoa học kỹ thuật.

“Công ty tôi sẽ tổ chức lễ kỷ niệm năm năm ngày thành lập vào đêm Giáng Sinh, tới lúc đó cần dùng hoa tươi để trang trí hội trường.”

Từ sau lần gặp Hạ Tinh Trầm trước đó, Cố Khâm đã bảo trợ lý Lý lập danh sách các hoạt động hằng năm của công ty cần dùng đến hoa tươi. Hoạt động gần nhất chính là lễ kỷ niệm vào cuối năm nay, tuy rằng vẫn còn hơn một tháng nữa mới tới ngày lễ.

“Đêm Giáng Sinh…” Nghe Cố Khâm nói xong Hạ Tinh Trầm thầm tính toán những công việc của tiệm hoa vào đêm Giáng Sinh.

Đêm 24 và ngày 25 là thời điểm bán hoa chạy nhất, doanh thu trong hai ngày lễ này cao hơn nhiều so với ngày thường. Để đề phòng tình trạng “cháy” hoa, không còn hoa để mua, rất nhiều khách hàng đã đặt đơn từ một đến hai ngày trước đó. Hai năm trở lại đây, mỗi khi tới dịp Giáng Sinh Hạ Tinh Trầm và Tiểu Văn đều ở lại tiệm đến đêm khuya để bó hoa, gấp rút chuẩn bị cho “thời điểm vàng” này.

Nếu như đồng ý lời đề nghị của Cố Khâm thì cũng đồng nghĩa với việc phải từ chối hầu hết các đơn đặt hàng trong dịp Giáng Sinh.

“Đêm 24 và ngày 25 trong tiệm có rất nhiều việc phải làm…” Hạ Tinh Trầm nghĩ một lúc rồi quyết định từ chối anh, giọng nói của cô thể hiện rõ sự khó xử.

Cố Khâm hơi nhíu mày, anh suy nghĩ dựa trên lập trường của một người làm kinh doanh rồi nói: “Làm việc với Tân Hiển em sẽ không thiệt đâu.”

Đột nhiên Hạ Tinh Trầm nghĩ tới điều gì đó, cô xoay người nhìn thẳng vào Cố Khâm, ánh mắt mang theo sự dò xét: “Một công ty lớn như Tân Hiển mà lại để Giám đốc lo chuyện trang trí hội trường cho buổi tiệc cuối năm sao?”

Từ trước đến nay những buổi tiệc chào mừng hay hoạt động kỷ niệm của các công ty, tập đoàn vẫn luôn do phòng nhân sự hoặc phòng hành chính phụ trách, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không cần lãnh đạo cấp cao phải đích thân để ý tới những chuyện nhỏ nhặt như thế này.

Hạ Tinh Trầm đột nhiên hỏi như vậy khiến Cố Khâm sững người, anh hơi mất tự nhiên, đôi mắt vô thức trốn tránh ánh nhìn của cô, giả vờ bình tĩnh trả lời: “Bạn bè mở tiệm hoa, tôi quan tâm hơn đến việc làm ăn của em cũng là điều nên làm.”

“Vậy à.” Hạ Tinh Trầm đã nhận ra điều gì đó nhưng cũng không muốn vạch trần anh, khóe miệng cô cong lên, giọng nói toát lên niềm vui và sự ngọt ngào: “Vậy tôi phải cảm ơn sự quan tâm đặc biệt của Giám đốc Cố, xem ra vụ làm ăn này không muốn nhận cũng phải nhận rồi.”

“Đừng khách sáo.” Thấy Hạ Tinh Trầm không dò hỏi thêm Cố Khâm liền mừng thầm trong lòng, nhưng khuôn mặt lại làm ra vẻ không thể nghiêm túc hơn được nữa: “Vậy việc này nhờ cả vào em nhé.”

***

“Chị Tinh Trầm, anh Viễn Phong đến rồi ạ.” Buổi trưa, khi Hạ Tinh Trầm đang ngồi nghiên cứu xem nên trang trí hội trường trong buổi tiệc cuối năm của Tân Hiển theo phong cách nào thì giọng nói của Tiểu Văn cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Quý Viễn Phong đã tới tiệm hoa rất nhiều lần, lâu dần cũng thân thiết với Tiểu Văn hơn nên cô ấy cũng gọi anh là “anh Viễn Phong” theo Hạ Tinh Trầm.

Quý Viễn Phong từ bên ngoài bước vào tiệm hoa, hôm nay anh mặc một bộ đồ Tây thẳng thớm, lịch sự, vừa nhìn đã biết đây là hàng được đặt may riêng.

“Anh Viễn Phong.” Hạ Tinh Trầm đứng dậy, cô vội vã chạy ra đón anh.

“Các em vẫn chưa ăn gì phải không? Anh mang một ít đồ ăn qua cho hai đứa này.” Quý Viễn Phong nở nụ cười thân thiện, đặt chiếc túi đang cầm trên tay lên bàn.

Mỗi lần anh Viễn Phong tới đây đều mang theo bao nhiêu đồ ăn ngon!” Đôi mắt Tiểu Văn dán chặt vào chiếc túi trên bàn.

Nhìn dáng vẻ háo hức của Tiểu Văn, Quý Viễn Phong mỉm cười, sau đó cẩn thận lấy từng hộp đồ ăn trong túi ra: “Mau ăn đi.”

“Anh, anh mau ngồi đi.” Hạ Tinh Trầm kéo một chiếc ghế đặt bên cạnh Quý Viễn Phong rồi tiếp tục nói: “Lần này tới thành phố Bắc anh định ở lại bao lâu vậy?”

“Lần này có lẽ sẽ phải ở thêm hai ngày.” Quý Viễn Phong nhìn Hạ Tinh Trầm, trong ánh mắt mang theo sự thăm dò: “Căn hộ của em có còn phòng trống không?”