“Ngày kia tôi phải đi Đức công tác.” Trong khoang xe yên tĩnh, Cố Khâm đột nhiên lên tiếng.
“Phải đi bao lâu vậy?” Hạ Tinh Trầm nghiêng đầu nhìn anh, hai cúc trên cùng của áo sơ mi không biết đã bị anh cởi ra từ lúc nào, dưới ánh đèn yếu ớt, mờ ảo trong khoang xe, cảnh tượng ấy thực sự quyến rũ khó tả.
“Lần này qua đó tôi phải giám sát một dự án nghiên cứu và phát triển công nghệ, ít nhất mất hơn một tháng.”
Tân Hiển là một công ty về khoa học kỹ thuật, đương nhiên công nghệ cao là lĩnh vực hoạt động chính, chính vì vậy Cố Khâm thường xuyên phải sang Đức công tác. Năm đó anh du học ở Đức, đội ngũ nghiên cứu và phát triển đầu tiên mà anh tham gia cũng ở nơi này. Xét về nguồn gốc thì có thể nói rằng những bước chân đầu tiên của Tân Hiển là ở nước Đức.
“Lâu vậy à?” Hạ Tinh Trầm buột miệng đáp lại, nói xong mới cảm thấy câu này hình như đã vượt quá giới hạn mối quan hệ hiện tại của họ, cô vội vàng nói thêm: “Tôi thấy hai lần trước anh đi công tác chỉ khoảng một tuần.”
Cố Khâm quay đầu nhìn Hạ Tinh Trầm với ánh mắt đầy hứng thú, trong mắt ngập tràn sự dịu dàng, thấp giọng trêu đùa cô: “Sao vậy? Không nỡ à?”
“Anh nói linh tinh gì vậy?” Ánh mắt Cố Khâm nóng bỏng như ngọn lửa đang bùng cháy, Hạ Tinh Trầm không chống cự được ánh mắt này, hoảng loạn quay đi chỗ khác.
Hạ Tinh Trầm ngại ngùng như vậy khiến Cố Khâm càng thích thú, anh bật cười, tiếng cười sảng khoái vang lên trong khoang xe.
Đây là lần đầu tiên Hạ Tinh Trầm thấy Cố Khâm như vậy, trước đây cô chỉ thấy anh luôn giữ vẻ lạnh lùng, khuôn mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc gì hoặc là mỉm cười khách sáo, chưa khi nào thấy anh cười sảng khoái từ tận đáy lòng như vậy.
Chỉ là tiếng cười của anh khiến cô càng lúc càng bối rối, khuôn mặt nóng bừng lên: “Anh cười gì vậy?”
“Khụ khụ.” Một tay anh nắm chặt, tay còn lại đưa lên che miệng, ho nhẹ hai tiếng, cố gắng nén cười: “Không có gì.”
Hạ Tinh Trầm đương nhiên không tin lời này của anh, nhưng cô cũng không dám nhìn anh nữa, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đúng rồi.” Cố Khâm cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ theo Hạ Tinh Trầm. Cùng với tốc độ tiến về phía trước của chiếc xe, những hàng cây trên đường nhanh chóng bị để lại phía sau khiến Cố Khâm nhớ tới chuyện anh định nói với cô ngày hôm nay: “Chuyện chính.”
“Sao vậy?” Hạ Tinh Trầm nghe anh nói thì quay đầu lại.
Vốn dĩ Cố Khâm đang nhìn về phía Hạ Tinh Trầm nên khi cô quay lại thì ánh mắt hai người đột nhiên chạm vào nhau.
Họ đều thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt của đối phương.
Khoảnh khắc hai mắt giao nhau cũng chính là lúc hai tâm hồn gặp gỡ, tất cả những niềm vui, sự ngọt ngào và rung động cố gắng giấu đi suốt thời gian qua giống như hạt mầm sinh sôi nảy nở trong giây phút này.
Cố Khâm muốn nói nhưng lời ở trong miệng cứ mãi không thốt ra được, lúc chuẩn bị mở lời thì chuông điện thoại của Hạ Tinh Trầm đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông đột ngột vang lên khiến Hạ Tinh Trầm giật mình, theo bản năng cô cúi đầu lục tìm trong túi xách.
“Ở đây.” Cố Khâm cầm lấy chiếc điện thoại đang đặt ở khoảng trống giữa hai người đưa đến trước mặt cô.
Trên màn hình nhấp nháy cái tên: “Anh Viễn Phong”.
Hạ Tinh Trầm nhận lấy điện thoại, cô vô thức liếc nhìn Cố Khâm đang ngồi bên cạnh, khuôn mặt bình tĩnh không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, chỉ có đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt âm trầm không rõ ràng.
“A lô, anh Viễn Phong.” Hạ Tinh Trầm bắt máy, cố tình hạ thấp giọng xuống.
“Sao vậy? Em không tiện nghe điện thoại à?” Quý Viễn Phong lập tức nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của Hạ Tinh Trầm.
Không biết có phải Cố Khâm nghe thấy câu này không, anh cố ý ngồi nhích sang bên cạnh, để cho cô có không gian nói chuyện điện thoại.
Hạ Tinh Trầm để ý động tác của Cố Khâm, bất giác siết chặt điện thoại trong tay: “Không đâu ạ. Anh Viễn Phong, anh gọi cho em có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Quý Viễn Phong vẫn dịu dàng, ấm áp như mọi khi: “Cũng không phải chuyện gì lớn, ngày mai anh đến thành phố Bắc công tác, tiện thể qua thăm em.”
“Được ạ, vậy ngày mai gặp anh nhé.”