“Được rồi, đừng khóc nữa.” Cố Tranh không không thể chịu nổi khi thấy con gái khóc, anh nhíu mày cầm tờ khăn giấy đưa cho Thẩm Nhược Lê.
“Anh Cố Tranh… Anh nói xem… Anh Cố Khâm… Sao anh ấy lại đối xử với em như vậy chứ…” Thẩm Nhược Lê cầm lấy khăn giấy, vừa khóc thút thít vừa nói, từng từ từng chữ rời rạc, ngắt quãng.
Sau khi nhìn thấy Cố Khâm đưa Hạ Tinh Trầm rời đi, cô ta không kìm nén nổi nữa, chạy tới vườn hoa phía sau khóc nức nở.
Cố Tranh là người đưa Thẩm Nhược Lê tới đây, anh nghĩ dù thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho cô ta. Lo lắng lỡ như cô công chúa này không may xảy ra chuyện gì nên chỉ đành theo cô ta ra ngoài.
Có điều chuyện này đúng là Thẩm Nhược Lê đã hành xử không đúng, Cố Tranh cũng chẳng biết nên an ủi cô ta như thế nào.
“Anh Cố Tranh… Sao anh không nói gì?” Thẩm Nhược Lê kéo tay áo Cố Tranh, nước mắt rơi lã chã: “Có phải anh… Cũng muốn nói giúp cho Hạ Tinh Trầm kia không?”
Đối mặt với Thẩm Nhược Lê nói chuyện ngang ngược vô lý như vậy, Cố Tranh càng lúc càng thấy đau đầu: “Không phải vậy…”
“Anh Cố Tranh.” Thẩm Nhược Lê đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, cô ta chẳng thèm để ý đến hình tượng, trực tiếp dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, nhìn chằm chằm vào Cố Tranh: “Anh nói xem, anh Cố Khâm chắc sẽ không thích Hạ Tinh Trầm kia đâu phải không?”
“Anh không biết.”
“Sao anh lại không biết? Hai người là anh em mà.”
Cố Tranh bật cười, nụ cười ấy giống như là anh đang tự cười nhạo bản thân: “Bao nhiêu năm qua, em thấy nó có xem anh là anh trai không?”
Nhìn vẻ mặt của Cố Tranh, Thẩm Nhược Lê ngẩn ra vài giây, không dám tiếp tục gặng hỏi vấn đề này nữa.
“Tiểu Tranh? Tiểu Tranh?” Giọng nói của Tô Dung truyền đến, âm thanh ngày một gần hơn.
Cố Tranh đứng dậy, nhìn về hướng Tô Dung đang bước đến: “Mẹ, con ở đây.”
“Hôm nay là tiệc sinh nhật của bà nội con, sao con lại trốn ra đây?” Sau khi bước tới gần Tô Dung mới phát hiện ra Thẩm Nhược Lê cũng ở đây: “Nhược Lê cũng ở đây à?”
“Vâng ạ, cháu chào bác gái.” Thẩm Nhược Lê cũng đứng dậy, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Mẹ tìm con có việc gì vậy ạ?”
“Hôm nay có rất nhiều cô gái trạc tuổi con đến dự tiệc, con cũng đi gặp gỡ làm quen một chút đi, nếu thấy ai đó vừa ý thì có thể kết bạn với người ta.” Tô Dung sớm đã nhìn ra tâm tư của Thẩm Nhược Lê đều đặt hết trên người Cố Khâm nên bà ấy cũng chẳng muốn con trai mình phí thời gian bên cô ta.
Thấy mẹ mình có thể bình thản nói chuyện xem mắt thành kết bạn, Cố Tranh cảm thấy cực kỳ bất lực: “Mẹ… Con không muốn đi.”
“Con muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi. Con xem con đi, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi. Mấy năm trước mẹ và bố con chưa muốn giục con, nhưng bây giờ không thể để yên cho con thích làm gì thì làm nữa…”
Mắt thấy Tô Dung vẫn còn muốn tiếp tục chuyện này, Cố Tranh vội ngắt lời bà ấy: “Được được được, con đi với mẹ là được chứ gì.”
“Vậy mới đúng chứ.” Tô Dung nói xong liền kéo Cố Tranh trở lại phòng tiệc, trước khi đi còn quay đầu nhìn Thẩm Nhược Lê: “Nhược Lê, cháu cũng vào trong đi, cẩn thận bị cảm lạnh nhé.”
Thẩm Nhược Lê nở một nụ cười tươi tắn không chút khuyết điểm trả lời Tô Dung: “Bác gái, một lúc nữa cháu sẽ vào ạ.”
“Mẹ, tiệc sinh nhật của bà nội không gửi thiệp mời cho nhà họ Hàn ạ?” Sau khi đã đi xa, Cố Tranh mới lên tiếng hỏi.
“Nhà họ Hàn? Nhà họ Hàn nào cơ?”
“Chính là nhà họ Hàn có Công ty Thế Nguyên ấy ạ.” Cố Tranh ngại trực tiếp nhắc tới Hàn Gia Đồng nên nói ra tên công ty của nhà cô ấy.
“Đương nhiên là có gửi rồi, chỉ có điều hai vợ chồng nhà họ Hàn gần đây không ở trong nước, họ chỉ gửi quà đến thôi.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
“Sao vậy? Sao đột nhiên con lại nhắc tới nhà họ Hàn thế?” Tô Dung hiểu rõ đứa con trai này của mình nhất, từ trước tới giờ Cố Tranh không quan tâm đến mấy chuyện xã giao qua lại giữa các gia đình giàu có, bây giờ đột nhiên lại hỏi tới nhà họ Hàn, bà ấy cảm thấy rất kỳ lạ.
Cố Tranh vân vê cổ tay áo, lúng túng trả lời: “Không có gì ạ, con chỉ hỏi vậy thôi.”
“Thật sao?” Rõ ràng là câu trả lời này không thể qua được mắt Tô Dung.
“Đương nhiên là thật rồi. Chúng ta mau vào thôi mẹ.” Cố Tranh muốn che giấu sự mất tự nhiên của mình, vội bước nhanh vào bên trong.