Mọi người xung quanh vốn tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc, chẳng ngờ sau khi Thẩm Nhược Lê xin lỗi bà Cố thì Cố Khâm đứng ở một bên từ đầu đến cuối không nói lời nào lại đột nhiên lên tiếng: “Nhược Lê, em cũng nên xin lỗi Tinh Trầm đi.”
Vừa dứt lời, không chỉ Thẩm Nhược Lê nhìn Cố Khâm với ánh mắt không thể tin nổi, mọi người xung quanh cũng không dám tin vào điều mình vừa nghe được.
Ánh mắt dò xét của mọi người đặt trên người Hạ Tinh Trầm không chút giấu giếm. Ai cũng tò mò cô gái mà trước giờ họ chưa từng gặp ở những bữa tiệc của các gia đình giàu có này có lai lịch như thế nào, sao lại có thể khiến cho người luôn lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì như Cố Khâm ra mặt thay cô ấy đòi công bằng từ công chúa nhà họ Thẩm.
“Anh Cố Khâm, anh nói gì cơ?” Thẩm Nhược Lê nhíu mày, mở to mắt nhìn Cố Khâm, không dám tin những lời mình vừa nghe thấy là sự thật.
“Anh nói, em nên xin lỗi Tinh Trầm.” Cố Khâm nhắc lại lời vừa nói, giọng điệu bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc gì trong đó.
“Anh bảo em xin lỗi cô ta?” Thẩm Nhược Lê chỉ vào bản thân mình, rồi lại chỉ vào Hạ Tinh Trầm, viền mắt ngân ngấn nước.
Anh Cố Khâm mà cô ta vẫn thầm thương trộm nhớ mười mấy năm nay, cẩn thận cất giấu tình cảm sâu trong tim bây giờ lại vì một người con gái đột nhiên xuất hiện mà bắt cô ta xin lỗi?
“Bỏ đi, tôi không sao đâu.” Hạ Tinh Trầm kéo kéo tay áo Cố Khâm, ý nói không muốn tiếp tục đôi co chuyện này nữa. Hôm nay là sinh nhật bà Cố, cô không muốn vì chuyện của mình mà khiến bà mất hứng.
Hơn nữa cô cũng không yếu đuối tới vậy, một câu nói cỏn con của Thẩm Nhược Lê không làm tổn thương cô được, cô thực sự không hề để tâm tới câu nói đó.
Cố Khâm không nói gì, anh vẫn luôn nhìn Thẩm Nhược Lê, không hề dời mắt qua chỗ khác.
Thấy Cố Khâm nhìn mình bằng ánh mắt dò xét xen lẫn thất vọng, Thẩm Nhược Lê càng lúc càng cảm thấy khó chịu, không kìm nén được cảm xúc trong lòng, đôi mắt đỏ lên như chực trào nước mắt.
Hạ Tinh Trầm lại kéo tay áo Cố Khâm, lần này cô dùng sức mạnh hơn một chút: “Thật sự không cần đâu.”
Tô Dung nhìn thấy tình cảnh căng thẳng này, sợ nhà họ Thẩm mất thể diện sẽ ảnh hưởng tới quan hệ hai nhà liền đứng ra giảng hòa: “Được rồi được rồi, Tiểu Khâm, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Bà Cố vốn dĩ cũng có ý muốn Thẩm Nhược Lê xin lỗi Hạ Tinh Trầm, nhưng Hạ Tinh Trầm đã không để bụng thì cũng không nhất thiết phải làm đến cùng, bà thuận theo lời Tô Dung: “Được rồi, chúng ta đi cắt bánh kem thôi.”
Nói xong bà quay sang dặn dò cháu trai: “Tiểu Khâm, cháu để ý Tinh Trầm giúp bà nhé.”
Sau khi cắt bánh kem, tiệc mừng thọ cũng chính thức bắt đầu, để tránh ồn ào, Cố Khâm dẫn Hạ Tinh Trầm đến một góc ít người.
Tìm hai chiếc ghế, hai người cùng ngồi xuống, Hạ Tinh Trầm cầm dĩa bắt đầu ăn bánh kem.
Ăn được một nửa, Hạ Tinh Trầm phát hiện miếng bánh kem trên tay Cố Khâm vẫn y như ban đầu, anh không ăn dù chỉ một chút. Cô hỏi: “Sao anh lại không ăn?”
Cố Khâm đặt bánh lên chiếc bàn bên cạnh: “Kem bơ ngấy lắm, tôi không thích ăn.”
“Ồ.” Hạ Tinh Trầm không nói gì nữa, cô tiếp tục ăn bánh kem. Một lúc lâu sau mới lại lên tiếng, trong lòng cô có một câu hỏi rất muốn hỏi anh: “Sao lúc nãy anh lại nhất định muốn Thẩm Nhược Lê xin lỗi vậy? Vừa nhìn đã biết cô ấy là công chúa được cưng chiều từ nhỏ, có lẽ chưa từng chịu ấm ức như vậy đâu. Tôi cũng không sao mà.”
“Có sao.” Giọng nói của Cố Khâm trầm thấp, anh nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô.
“Hả? Có sao gì chứ?” Hạ Tinh Trầm nhất thời không hiểu lời Cố Khâm nói.
“Không thể để em chịu ấm ức.” Trong giọng nói trầm thấp của anh mang theo sự dịu dàng, ấm áp.
Cô là khách mà anh và bà nội mời tới, không có lý do gì để cô phải chịu ấm ức ở nhà họ Cố một cách vô duyên vô cớ như vậy. Hơn nữa bản thân anh lại càng không thể trơ mắt nhìn cô bị người ta bắt nạt.
Rất nhiều năm sau này, khi Hạ Tinh Trầm suy nghĩ về việc cô bắt đầu thích Cố Khâm từ lúc nào, cô nghĩ có lẽ là từ khoảnh khắc anh nói với cô câu nói này.
Không thể để em chịu ấm ức.
Nếu nói đây là một lời giải thích của anh thì cô càng nguyện ý tin rằng câu nói này là lời hứa của anh.
Lời hứa của anh đối với cô.