Tựa Như Sao Rơi

Chương 30: Thiệp mời




Sau khi về nhà Hạ Tinh Trầm lấy tờ giấy có ghi số điện thoại của Cố Khâm ra. Nhìn cái tên phía trên, bất giác khuôn mặt của Cố Khâm lại hiện lên trong tâm trí Hạ Tinh Trầm. Khung cảnh tối qua hai người đi quán bar uống rượu cũng theo đó mà phát lại trong đầu cô.

Bình thường Cố Khâm luôn có dáng vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng tối qua thì khác. Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, anh tựa lưng trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, khen cô rất xinh đẹp...

Hạ Tinh Trầm vội vàng lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo lại. Cô cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, sau đó lấy điện thoại ra lưu lại số của Cố Khâm. Nhìn cái tên mới xuất hiện trong danh bạ, khóe miệng Hạ Tinh Trầm bất giác cong lên. Hạ Tinh Trầm đột nhiên có một dự cảm, có lẽ người đàn ông này sẽ dần dần tham dự vào cuộc sống của cô nhiều hơn.

Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng Hạ Tinh Trầm lại vô thức nhìn điện thoại. Cô đang tìm lý do, một lý do đủ hợp lý để gọi điện cho Cố Khâm. Nhưng đáng tiếc, một tuần trôi qua mà cô vẫn chưa nghĩ ra được lý do đủ để thuyết phục bản thân nhấc máy gọi điện cho anh.

“Chị Tinh Trầm, tuần này chị có đến cắm hoa với bà Cố nữa không ạ?” Tiểu Văn vừa xử lý chỗ hoa mới nhập vừa quay sang hỏi Hạ Tinh Trầm.

“Đi chứ.” Mới sáng nay, Hạ Tinh Trầm còn nhận được điện thoại của bà Cố, dặn cô nhất định phải qua cắm hoa với bà, một mình bà ở nhà chán lắm rồi.

Lúc Hạ Tinh Trầm ôm hoa tươi mới nhập ngày hôm nay đến sân sau của nhà họ Cố thì thấy bà Cố đang nằm trên ghế sưởi nắng chờ cô, chú chó Corgi chân ngắn của Cố Khâm đang lười nhác nằm cạnh chân bà.

Trông thấy chú chó, Hạ Tinh Trầm nghĩ, có lẽ Cố Khâm lại đi công tác đâu đó nên mới để nó ở đây với bà Cố.

Tinh Trầm đến rồi à! Lại đây ngồi sưởi nắng với bà một lúc đã. Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời dễ chịu lắm.” Bà Cố vừa nói vừa chỉ chiếc ghế bên cạnh bảo Hạ Tinh Trầm ngồi xuống.

Ánh mặt trời mùa thu không gay gắt như mùa hè, quả thực rất dễ chịu. Đắm mình trong tia nắng ấm áp ấy khiến người ta bất giác thả lỏng tinh thần, tạm quên đi mọi ưu phiền.

Hạ Tinh Trầm đặt hoa vào chậu xong mới tới bên cạnh bà Cố ngồi xuống.

Cô vừa ngồi xuống thì chú chó Corgi đang ngủ bên cạnh chân bà Cố mở mắt tỉnh dậy. Nó duỗi cái chân ngắn tũn của mình ra chạm vào chân Hạ Tinh Trầm rồi đứng dậy đi hai vòng quanh chân cô, sau đó liền trực tiếp nằm xuống bên cạnh cô, bộ dạng lười nhác như muốn tiếp tục giấc ngủ ban nãy bị cô đánh thức.

Bà Cố thấy vậy liền nở nụ cười giải thích:

“Coca có vẻ thích cháu lắm đấy.”

Hạ Tinh Trầm cúi đầu nhìn chú chó đang nằm cạnh chân mình, mỉm cười ngượng ngùng:

“Có lẽ là nó chưa từng gặp cháu, thấy mới lạ nên vậy thôi ạ.”

“Có thể là chủ nào tớ nấy.” Dưới ánh nắng, khuôn mặt hiền từ của bà Cố mang đậm ý cười, chưa đợi Hạ Tinh Trầm lên tiếng đã nói tiếp:

“Nó giống bà, càng nhìn cháu càng thấy thích.”

Hạ Tinh Trầm và bà Cố ngồi sưởi nắng, trò chuyện một tiếng, sau đó hai bà cháu mới bắt đầu buổi cắm hoa hôm nay.

Cắm hoa xong, bà Cố như có phép thuật lấy ra hai tấm thiệp mời đưa cho Hạ Tinh Trầm.

“Bà Cố, đây là gì vậy ạ?” Hạ Tinh Trầm ngẩn người nhìn hai tấm thiệp trong tay.

“Núi Đông Thanh ở thành phố Đông vừa mới mở một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, thứ Bảy tuần này bắt đầu đưa vào hoạt động. Người ta gửi tặng bà hai tấm thiệp này, mà bà lại đang gãy chân không đi được, để không vậy thì lãng phí quá nên tặng cho cháu. Cháu rủ cô bé làm cùng tiệm hoa đi chung cho vui, hai chị em cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi, thả lỏng mấy hôm cho khuây khỏa.”

Hạ Tinh Trầm thấy cũng không phải thứ gì quá quý giá bèn đồng ý nhận.