Tựa Như Sao Rơi

Chương 29: Trọng điểm trong lời nói




Trợ lý Lý dừng lại, quay đầu hỏi:

“Giám đốc Cố còn gì dặn dò ạ?”

Cố Khâm lấy một tờ giấy, cầm bút viết lên đó một dãy số, sau đó đưa cho trợ lý.

“Đưa tờ giấy này cho cô ấy, nhắn với cô ấy đây là số điện thoại của tôi, có việc thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Trợ lý Lý đưa tay ra định cầm tờ giấy thì Cố Khâm lại rụt tay lại, trịnh trọng viết lên đó họ tên của mình.

“Chị Tinh Trầm, kia hình như là xe của Giám đốc Cố phải không ạ?” Tiểu Văn đang đứng bên cạnh đưa hoa cho Hạ Tinh Trầm, trong lúc lơ đãng nhìn ra bên ngoài thì trông thấy chiếc xe Maybach của Cố Khâm đỗ ngoài cửa.

Hạ Tinh Trầm nghe tiếng liền ngẩng lên nhìn ra bên ngoài, đúng là xe của Cố Khâm.

Anh ấy đến tìm cô?

“Chị Tinh Trầm, hình như không phải Giám đốc Cố...” Giọng nói mang chút tiếc nuối của Tiểu Văn kéo suy nghĩ của Hạ Tinh Trầm lại.

Quả thực không phải Cố Khâm. Người bước xuống xe có dáng người cao gầy, mặc một bộ vest kẻ màu xanh đậm, trên sống mũi là cặp kính màu vàng, trông rất tri thức, nho nhã.

“Chị Tinh Trầm, trong tay người đó hình như là túi xách của chị...” Giọng nói của Tiểu Văn càng ngày càng nhỏ đi khi trông thấy người nọ bước chân vào tiệm.

“Chào mừng quý khách.” Hạ Tinh Trầm đang bó hoa, không có cách nào đứng lên chào người đang đi tới.

“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh ạ?” Tiểu Văn đứng dậy, mỉm cười đi tới trước mặt trợ lý Lý.

“Cho hỏi cô Hạ Tinh Trầm có ở đây không?” Ánh mắt của trợ lý Lý đảo qua lại giữa Tiểu Văn và Hạ Tinh Trầm.

Hạ Tinh Trầm nhìn bó hoa mới bó được một nửa trong tay rồi ngẩng đầu, nở nụ cười áy náy với trợ lý Lý:

“Chào anh, tôi là Hạ Tinh Trầm. Xin lỗi anh, hiện tại tôi đang dở tay nên không tiện tiếp đón, mong anh thông cảm.”

Trợ lý Lý nở nụ cười thân thiện và khiêm tốn:

Chào cô Hạ, tôi là trợ lý của Giám đốc Cố, cô gọi tôi trợ lý Lý là được. Giám đốc Cố nhờ tôi đem túi xách trả lại cho cô.”

Thấy Hạ Tinh Trầm đang dở tay, không tiện nhận đồ, trợ lý Lý liền đưa túi xách cho Tiểu Văn đứng bên cạnh.

Ánh mắt Tiểu Văn hiện rõ vẻ tò mò, hóng hớt, nhìn Hạ Tinh Trầm một cái sau đó mới nhận lấy túi xách mà trợ lý Lý đưa.

“Cảm ơn anh, làm phiền anh phải chạy qua đây một chuyến rồi.”

“Cô Hạ không cần khách sáo. Giám đốc Cố còn dặn tôi đưa cái này cho cô.” Trợ lý Lý vừa nói vừa đặt tờ giấy có ghi số điện thoại của Cố Khâm xuống trước mặt Hạ Tinh Trầm.

“Đây là số điện thoại cá nhân của Giám đốc Cố. Giám đốc Cố nói, nếu cô có việc gì thì có thể liên lạc với anh ấy, bất cứ lúc nào.”

Bốn chữ “bất cứ lúc nào” này được trợ lý Lý nhấn mạnh.

Trợ lý Lý cho rằng, là một trợ lý giám đốc xuất sắc thì càng phải nắm rõ được trọng điểm trong lời nói của sếp. Trợ lý Lý tự nhận về mặt này anh ấy đã làm rất tốt.

“Cảm ơn anh.” Hạ Tinh Trầm nhìn tờ giấy trước mặt, chính giữa trang giấy là một dãy số, bên dưới là tên của Cố Khâm. Nét chữ rõ ràng sắc nét, rất giống với tính cách của anh.

“Chị Tinh Trầm, sao túi xách của chị lại ở chỗ Giám đốc Cố thế? Tối qua chị và Giám đốc Cố đã xảy ra chuyện gì rồi?” Sau khi trợ lý Lý đi, Tiểu Văn lập tức chạy đến bên cạnh Hạ Tinh Trầm tra hỏi, ngọn lửa hóng hớt đang cháy hừng hực trong lòng cô ấy.

“Chẳng làm gì cả...” Nghĩ đến tình cảnh tối qua Hạ Tinh Trầm không nhịn được lại đỏ mặt. Cô vội vàng dời ánh mắt, cố gắng để cho giọng nói của bản thân nghe có vẻ bình tĩnh hơn:

“Thì là... Tối qua chị đến thăm bà Cố, ăn cơm xong Giám đốc Cố đưa chị về nhà...”

Hạ Tinh Trầm không giỏi nói dối nên bất giác lắp bắp nói không thành câu.

“Trên xe kín như vậy, lại chỉ có hai người, đây là một cơ hội rất tốt để bồi dưỡng tình cảm đấy! Hai người ở trên xe chẳng lẽ lại không nói chuyện gì sao?” Đôi mắt Tiểu Văn nhìn Hạ Tinh Trầm tràn đầy vẻ mong chờ.

Không nói gì hết...” Hạ Tinh Trầm không dám tiếp tục chủ đề này nữa, lúng túng lảng sang chuyện khác:

“Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi là khách đến lấy hoa rồi, chúng ta tranh thủ thời gian hoàn thành nốt đi.”