Tựa Như Sao Rơi

Chương 25: Chìa khóa




Cố Khâm không biết nên khóc hay nên cười, lần đầu tiên có người dùng từ “keo kiệt” để miêu tả về anh.

Nhưng đúng là anh đưa một cô gái có tửu lượng không tốt lắm đến quán bar, Cố Khâm không thể để cô uống say bí tỉ, không màng sự đời trước mặt mình được, sự giáo dưỡng bấy lâu nay cũng như phép lịch sự tối thiểu không cho phép anh làm điều đó.

“Hay là như vậy đi, tôi mua hết mấy ly rượu này rồi chúng ta về nhà uống tiếp, được không?”

Hạ Tinh Trầm chống cằm suy nghĩ, lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý: “Được.”

Cố Khâm cố ý chọn loại bia có nồng độ thấp, một tay xách túi bia, một tay đỡ Hạ Tinh Trầm ra khỏi quán bar.

Ban nãy khi vừa tới quán bar thì Cố Khâm đã gọi điện dặn tài xế đến đón nên khi hai người vừa ra khỏi cửa liền trông thấy tài xế đang dừng xe bên đường đợi sẵn.

Cố Khâm đỡ Hạ Tinh Trầm lên xe trước sau đó mới vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào.

“Giám đốc Cố, chúng ta đi đâu đây ạ?” Tài xế ngạc nhiên khi thấy Cố Khâm đỡ Hạ Tinh Trầm lên xe. Làm tài xế cho Cố Khâm ba năm nay, anh ấy chưa từng thấy Giám đốc để cho bất kỳ cô gái nào lên xe chứ đừng nói là một cô gái say khướt như hiện tại.

“Địa chỉ nhà cô là gì?”

Cũng may Hạ Tinh Trầm chưa say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, cô vẫn có thể lưu loát nói địa chỉ nhà mình cho Cố Khâm.

Tài xế nhập địa chỉ nhà Hạ Tinh Trầm vào bản đồ, dựa theo chỉ dẫn lái xe về phía đường lớn.

“Bây giờ tôi uống tiếp được không?” Hạ Tinh Trầm nhìn chằm chằm vào chỗ bia mà Cố Khâm để ở ghế lái phụ, lên tiếng hỏi anh.

“Không được.” Cố Khâm dứt khoát từ chối.

Hạ Tinh Trầm nghe vậy liền bất mãn nhăn mày quay sang phía Cố Khâm, dáng vẻ như thể quyết phải tranh luận với anh một phen:

“Tại sao lại không được? Không phải sắp đến nhà rồi sao? Hơn nữa chỉ uống một lon bia thôi cũng không thể say được.”

“Cô uống hai ly cocktail đã say rồi.” Cố Khâm bất lực bóp trán, anh hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng phó với phụ nữ khi say.

“Ai bảo là tôi say? Tôi không say!”

“Vậy cô đưa chìa khóa nhà cho tôi đi.” Cố Khâm nghĩ, cô muốn uống thì cứ để cô uống vậy. Nhưng anh phải lấy được chìa khóa đã, đề phòng lát nữa cô uống say không biết trời đất gì, lại không tìm được chìa khóa thì hai người chỉ có nước đứng ngoài.

Hạ Tinh Trầm ôm chặt túi xách trong lòng, nhìn Cố Khâm như thể đang nhìn một tên lừa đảo:

“Tại sao tôi phải đưa chìa khóa nhà cho anh? Anh muốn làm gì?”

Cố Khâm thở dài một hơi, kiên nhẫn giải thích cho Hạ Tinh Trầm:

“Lát nữa tôi phải đưa cô về nhà, sợ đến lúc đó không tìm thấy chìa khóa.”

“Ồ.” Tuy Hạ Tinh Trầm còn có chút nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy chìa khóa ở trong túi xách ra đặt vào tay Cố Khâm, còn không quên dặn dò anh:

“Tôi chỉ có một chùm chìa khóa này thôi đấy, anh đừng có làm mất.”

“Được.”

“Vậy bây giờ tôi uống tiếp được chưa?” Hạ Tinh Trầm với tay tới chỗ bia trên ghế lái phụ nhưng mắt vẫn nhìn Cố Khâm, dáng vẻ như đang chờ sự đồng ý của anh.

“Cô uống đi.” Cố Khâm nhướng mày đồng ý, giọng điệu có chút bất lực cùng thỏa hiệp.

Hạ Tinh Trầm đưa tay với lấy một lon bia, bật nắp uống một ngụm, uống xong còn thỏa mãn lên tiếng:

“Trước đây tôi không hề biết, hóa ra rượu lại ngon như vậy đấy.”

Cố Khâm đột nhiên cảm thấy bản thân mình đúng là tội ác tày trời, vậy mà anh lại biến một người không thích uống rượu thành một con sâu rượu!

“Uống ít thôi, uống nhiều sẽ đau đầu.”

“Bình thường anh có hay uống rượu không?” Hai tay Hạ Tinh Trầm cầm lon bia, nghiêng đầu hỏi Cố Khâm đang ngồi bên cạnh.

“Lúc đi xã giao sẽ uống.”

Vậy anh có hay phải đi xã giao không?”

Cố Khâm mím môi ngẫm nghĩ: “Cũng khá thường xuyên.”

“Vậy anh có bao giờ uống say không?”

“Rất hiếm.”

“Làm ông chủ một công ty xem ra cũng không dễ dàng gì.” Hạ Tinh Trầm cúi đầu nhìn lon bia trong tay, miệng khe khẽ lẩm bẩm.

Cố Khâm nhìn Hạ Tinh Trầm vẫn đang nói chuyện một mình ở bên cạnh, sau khi uống say cô dường như trở nên hoạt ngôn hơn. Anh bất giác nắm chặt chùm chìa khóa trong tay, nụ cười bên khóe môi dần sâu hơn, đầu mày cuối mắt đều là sự dịu dàng hiếm thấy.