Cố Khâm là người làm kinh doanh, thường xuyên phải tham gia các buổi tiệc xã giao nên tửu lượng của anh cũng không tồi. Bình thường vài ly rượu này đối với anh là chuyện quá đơn giản, nhưng hôm nay, mới uống có nửa ly mà Cố Khâm đã thấy hơi say rồi. Tất nhiên bản thân anh hiểu được, “say” ở đây không phải do rượu.
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, ánh mắt quyến rũ mê người, nóng bỏng của Hạ Tinh Trầm dừng trên người Cố Khâm, khiến cho sự điềm tĩnh, lý trí mà anh vẫn tự hào bấy lâu nay đều tan biến sạch. Cố Khâm không kiềm chế được mà thốt ra ý nghĩ ở sâu trong lòng:
“Cô rất xinh đẹp.”
Dường như nhận ra câu nói này hơi thất thố, Cố Khâm bất giác ngồi thẳng lưng, bổ sung thêm một câu nhằm cứu vãn cho bản thân:
“Cũng rất thông minh.”
So với giọng điệu dịu dàng, ân cần của câu nói trước thì rõ ràng lúc nói câu nói này giọng Cố Khâm có chút lúng túng, cứng ngắc hơn.
Hạ Tinh Trầm chống cằm, mắt nhìn về phía ca sĩ đang hát trên sân khấu, dường như cô đã tỉnh táo hơn một chút, lên tiếng đáp lại anh:
“Anh không phải người đầu tiên khen tôi xinh đẹp, cũng không phải người đầu tiên nói tôi thông minh.”
Cố Khâm vốn tưởng sau khi nghe được hai lời khen ngợi liên tiếp của anh thì Hạ Tinh Trầm sẽ giống như những người con gái khác, hoặc là nở nụ cười thẹn thùng hoặc là sảng khoái đón nhận lời khen của anh, nói một tiếng cảm ơn. Nhưng anh không ngờ tới, cô lại có phản ứng như vậy.
“Cô định tiếp tục mở tiệm hoa như vậy sao?” Nhất thời không biết đáp lại cô như thế nào, Cố Khâm đành đặt ly rượu xuống, dứt khoát đổi chủ đề.
“Trước mắt tôi cũng không có dự định khác. Tôi cảm thấy kinh doanh tiệm hoa như hiện tại cũng rất tốt.” Hạ Tinh Trầm uống hết ly rượu trong tay sau đó bảo người phục vụ rót tiếp cho cô một ly khác.
“Những người đến mua hoa hoặc là người đang tràn đầy hy vọng vào cuộc sống, hoặc là người đang muốn tạo bất ngờ cho người mình yêu thương, làm việc ở tiệm hoa thì mỗi ngày tôi đều sẽ được hưởng chung không khí vui vẻ mà những vị khách ấy đem lại.”
“Cách suy nghĩ của cô rất hay đấy, đổi lại là người khác có lẽ sẽ có câu trả lời khác.”
Hạ Tinh Trầm nhìn ly rượu màu xanh lấp lánh dưới ánh đèn, giọng điệu cô tuy có chút nặng nề nhưng lại phảng phất đâu đó sự nhẹ nhõm:
“Cuộc sống đã đủ khó khăn, vất vả rồi, nếu tôi còn không biết cách tự tạo niềm vui cho bản thân thì cuộc đời sẽ càng buồn chán hơn nữa.”
Hạ Tinh Trầm đương nhiên biết có rất nhiều người chê cái nghề mở tiệm hoa này vừa vất vả vừa chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nhiều khi lỗ còn nhiều hơn lời. Nhưng không chỉ riêng ngành này mà những ngành nghề khác cũng đều có sự vất vả, khó khăn riêng. Nếu như mỗi ngày chỉ chăm chăm tính toán lời lãi, oán than công việc mình đang làm có bao nhiêu vất vả thì cho dù là đổi sang một công việc khác thì cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ. Trong mắt họ chỉ thấy những khó khăn vất vả chứ không biết rằng, công việc mà mình đang chê phiền này lại là niềm ước ao, khát vọng của bao người khác.
“Cô nói cũng có lý. Cùng nâng ly cho việc biết tự tìm niềm vui trong cuộc sống nhé?” Cố Khâm nâng ly rượu, ánh mắt cưng chiều, dịu dàng nhìn về phía Hạ Tinh Trầm.
“Cạn ly!” Hạ Tinh Trầm sảng khoái cụng ly với Cố Khâm, một hơi uống hết nửa ly rượu mà người phục vụ vừa bưng lên.
Không lâu sau, thấy ly rượu của Hạ Tinh Trầm lần nữa cạn đáy, Cố Khâm chủ động lên tiếng:
“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
“Tôi uống thêm ly nữa được không?” Hạ Tinh Trầm lắc lắc chiếc ly rỗng trong tay, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi Cố Khâm. Trông dáng vẻ cô có chút đáng thương.
“Còn uống nữa là cô sẽ say đấy.” Cố Khâm nhìn Hạ Tinh Trầm đang ngồi trước mặt đã có dấu hiệu say.
“Chỉ một ly thôi, được không?” Đôi mắt ngân hạnh của Hạ Tinh Trầm nhìn Cố Khâm, lông mi dài chớp chớp, giọng điệu xen lẫn chút nũng nịu.
“Hôm nay đến đây thôi, hôm khác tôi lại mời cô uống, được không?” Cố Khâm dỗ dành Hạ Tinh Trầm, trong giọng nói là sự dịu dàng, cưng chiều mà chính anh cũng không phát hiện ra.
“Không, hôm nay tôi nhất định phải uống!” Hạ Tinh Trầm đã hơi ngà ngà say, thấy làm nũng với người trước mặt cũng không có tác dụng bèn dứt khoát lật mặt, chơi xấu:
“Rõ ràng người rủ tôi tới quán bar là anh, tại sao mới chỉ uống có hai ly mà anh đã bắt tôi đi về? Anh keo kiệt quá rồi đấy!”