Lát sau hai người đã tới bệnh viện.
Bệnh viện Nhân Đức là bệnh viện tư nhân nổi tiếng với mức phí đắt đỏ ở thành phố Bắc, tất nhiên tương ứng với mức phí ấy thì chất lượng dịch vụ cùng môi trường đều rất tốt, đội ngũ bác sĩ cũng thuộc hàng đầu cả nước.
Hạ Tinh Trầm đi theo thím Trương vào bệnh viện.
“Bà Cố mà biết cháu đến thăm nhất định sẽ rất vui mừng.” Phòng bệnh của bà Cố được chia thành hai gian, gian ngoài là nơi tiếp khách, gian bên trong mới là nơi bà Cố đang nằm dưỡng bệnh.
Thím Trương bảo Hạ Tinh Trầm đứng ở cửa, nơi góc khuất mà người bên trong không nhìn thấy được.
“Tinh Trầm, cháu đứng ở đây nhé, để thím vào nói với bà Cố, cho bà cụ một bất ngờ.”
“Bà chủ, bà đoán xem ai đến thăm bà này?” Thím Trương vừa mở cửa gian phòng nơi bà Cố nằm vừa nói.
“Là Tinh Trầm đến thăm tôi phải không?”
Giọng nói của bà Cố rõ ràng yếu hơn lần trước Hạ Tinh Trầm gặp khiến cô không cầm nổi nước mắt, nhưng bên trong giọng nói ấy vẫn tràn ngập sự mong chờ xen lẫn chút bất ngờ.
“Đúng là không có gì qua được mắt bà chủ, bà đoán đúng rồi.”
Thím Trương quay đầu lại, vẫy tay gọi Hạ Tinh Trầm.
“Bà Cố, cháu đến thăm bà đây ạ.”
Hạ Tinh Trầm cố nén những dòng nước mắt chực trào ra, mỉm cười bước vào phòng bệnh.
Bà Cố mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, chân phải đang bị băng bó, bỗng chốc trông bà trở nên yếu đuối hơn mọi ngày.
“Là Tinh Trầm thật à.” Bà Cố trông thấy Hạ Tinh Trầm đến thì trên mặt nở nụ cười tươi hơn, quay sang nói với Cố Khâm đang ngồi bên cạnh:
“Nhanh giúp bà chỉnh cao đầu giường lên một chút, bà muốn nói chuyện với Tinh Trầm.”
Hạ Tinh Trầm vội vàng đi về phía trước, đặt bình giữ nhiệt lên chiếc tủ cạnh giường, sau đó giúp bà Cố đặt gối đệm sau lưng, để bà ngồi được thoải mái hơn.
“Bà Cố, bà thấy thế này có thoải mái hơn không ạ?”
“Thoải mái, thoải mái.”
Bà Cố vừa nắm tay Hạ Tinh Trầm vừa chỉ chiếc ghế cạnh giường bảo cô ngồi xuống: “Tinh Trầm, cháu ngồi đi.”
Sau khi Cố Khâm giúp bà Cố nâng cao đầu giường liền lấy bàn ăn nhỏ bên cạnh ra, chuẩn bị để bà uống chút canh. Cả quá trình anh không nói một lời, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Hạ Tinh Trầm một cái.
Ánh nhìn của anh cũng không mang theo hàm ý gì khác, chỉ đơn thuần như một lời chào hỏi với người bạn lâu ngày không gặp.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Tinh Trầm trông thấy dưới cằm anh đã có một chút râu mọc lên. Lúc này trông anh hơi tiều tụy, mệt mỏi, khác hoàn toàn với dáng vẻ sạch sẽ tràn đầy sức sống mà mấy lần trước cô gặp.
Thím Trương đặt bát canh xương lên bàn ăn cho bà Cố: “Bà chủ, tôi có hầm một ít canh, bà tranh thủ lúc canh còn nóng uống một chút đi ạ.”
Sắp xếp cho bà Cố xong, thím Trương lại quay sang nói với Cố Khâm:
“Tiểu Khâm, thím mang cho cháu mấy món ăn, cháu cũng qua đây ăn một chút đi.”
“Tiểu Khâm, cháu đi ăn cơm đi.” Cháu trai chăm sóc mình như thế nào bà đều biết rõ trong lòng, thấy anh từ đêm qua tới sáng nay chẳng ăn được bao nhiêu bà cũng thấy đau lòng, nỗi đau ấy không nhẹ hơn sự đau đớn khi bị gãy xương là bao.
“Được, cháu đi ăn cơm đây ạ. Bà nội, bà uống nhiều canh chút, canh thím Trương hầm rất tốt cho sức khỏe.”
Cố Khâm trông thấy bà uống vài ngụm canh, lại có người bên cạnh trò chuyện thì cũng an tâm qua ghế sô pha ngồi ăn cơm mà thím Trương đã chuẩn bị cho anh.
“Tinh Trầm, cháu có muốn uống một bát không? Thím Trương hầm cũng nhiều, một mình bà uống không hết.”
Hạ Tinh Trầm đang cầm dao gọt táo ở bên cạnh, nghe vậy liền đáp lời bà:
“Bà Cố, cháu đã ăn trưa rồi, nên không uống canh nữa đâu ạ. Cháu gọt táo cho bà nhé, đợi lát nữa bà dùng canh xong ăn vài miếng cho đỡ ngấy ạ.”
“Vẫn là cháu gái chu đáo.”
Bà Cố nở một nụ cười thỏa mãn nhìn Hạ Tinh Trầm ngồi bên cạnh gọt táo, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm bà quên đi cơn đau vì bị gãy xương.