Tựa Như Sao Rơi

Chương 16: Gãy xương




Hạ Tinh Trầm và Tiểu Văn bận rộn trong suốt bốn ngày sau đó để chuẩn bị cho đơn hàng trang trí lễ cưới, có những lúc bận đến mức chỉ có hai tiếng để ngủ. Cũng may, thành quả sau cùng khiến cô dâu chú rể rất hài lòng, nhờ đó mà tiệm hoa thu được lợi nhuận không nhỏ.

Nhờ vào đơn hàng trang trí lễ cưới này mà chỉ trong vòng mấy ngày đầu tháng, lợi nhuận tháng này của tiệm hoa đã vượt xa so với tháng trước. Vì vậy Hạ Tinh Trầm rất hào phóng tự thưởng cho bản thân và Tiểu Văn được nghỉ phép một ngày. Ngày quay lại làm việc đúng vào thứ Năm, buổi sáng Hạ Tinh Trầm và Tiểu Văn xử lý những lô hoa tươi mới về, buổi chiều cô đem theo hoa lan mà bà Cố thích nhất đến thăm bà.

Như thường lệ, Hạ Tinh Trầm đi tới vườn hoa phía sau nhà họ Cố nhưng lại không thấy bóng dáng bà cụ đâu, chỉ thấy thím Trương đang quét dọn. Thím Trương trông thấy cô liền vội vàng đặt chổi sang một bên chào cô:

“Tinh Trầm đến rồi à?”

“Thím Trương, bà Cố không có ở đây ạ?” Bình thường mỗi khi cô đến cắm hoa giúp bà Cố, bà đều đang ngồi trên chiếc ghế trong vườn đợi cô, nhưng hôm nay lại không thấy bà cụ đâu.

“Tinh Trầm à, bà Cố đang ở trong bệnh viện, bận quá nên thím quên chưa báo với cháu là hôm nay không cần đến đây nữa. Ngại quá, làm cháu mất công chạy sang đây một chuyến rồi.” Giọng nói của thím Trương mang theo ý tứ xin lỗi.

Sau khi nghe chuyện bà Cố nhập viện, tâm trạng của Hạ Tinh Trầm lập tức chùng xuống, tim như hẫng mất một nhịp. Trong ấn tượng của cô, bà Cố tuy lớn tuổi nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, lần này đột nhiên nhập viện chắc chắn không chỉ là cảm sốt thông thường.

“Thím Trương, bà Cố xảy ra chuyện gì vậy ạ? Bây giờ bà đang ở bệnh viện nào ạ?” Giọng nói của Hạ Tinh Trầm ngập tràn sự lo lắng mà chính bản thân cô cũng không phát hiện ra.

Hôm qua trong lúc xuống cầu thang, bà cụ không cẩn thận bị ngã, xương ống chân bị gãy. Cũng may lúc đó có Tiểu Khâm ở nhà, nên đã lập tức đưa bà cụ đến Bệnh viện Nhân Đức.”

“Vậy làm phiền thím Trương cất hộ cháu chỗ hoa này, bây giờ cháu qua viện thăm bà Cố ạ.” Hạ Tinh Trầm vừa nói vừa đưa bó hoa trong tay cho thím Trương.

“Cháu đừng vội.” Thím Trương sau khi đỡ lấy bó hoa cô đưa liền kéo tay cô lại.

“Thím có hầm cho bà cụ một ít canh xương, đợi lát nữa hầm xong thì cháu đi cùng với thím vào thăm bà nhé. Tiểu Khâm đã sắp xếp tài xế cả rồi.”

Hạ Tinh Trầm nghĩ một lát liền đồng ý, đúng là đi cùng với thím Trương sẽ tiện hơn.

Trong bếp, thím Trương không chỉ hầm canh mà còn làm thêm mấy món khác nữa. Sau khi nấu xong, thím Trương để thức ăn vào hộp giữ nhiệt, giải thích với cô:

“Mấy món này là chuẩn bị cho Tiểu Khâm, hôm qua cậu ấy không ăn cơm, sáng nay cũng chỉ cùng bà cụ ăn mấy thìa cháo.”

Hạ Tinh Trầm nghe thím Trương nói vậy cũng không biết phải làm sao, chỉ đành tiếp lời:

“Ăn uống như vậy đúng là sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe.”

Haizzz...” Thím Trương lắc đầu thở dài.

“Tiểu Khâm thân thiết với bà cụ nhất, tối qua ở bên chăm sóc bà Cố cả đêm, sáng nay thím có bảo cậu ấy về thay đồ nghỉ ngơi nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu, còn bảo thím về chuẩn bị đồ ăn cho bà Cố trước.”

“Giám đốc Cố đúng là rất hiếu thuận với bà nội.” Trong khi nói chuyện, thím Trương đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, bình giữ nhiệt đựng canh của bà Cố, còn một hộp giữ nhiệt khác là đồ ăn cho Cố Khâm. Hạ Tinh Trầm giúp thím Trương cầm một cái rồi cùng bà đi ra ngoài.

“Tiểu Khâm là một đứa trẻ đáng thương.” Thím Trương lại thở dài một tiếng.

Hai người đi ra vừa đúng lúc xe tới, sau khi lên xe thì chủ đề này cũng tự nhiên kết thúc.

Nhưng Hạ Tinh Trầm vẫn suy nghĩ về câu nói của thím Trương, cô đúng là chưa từng nghe bà Cố nhắc đến bố mẹ của Cố Khâm.