Anh nắm chặt tay cô, thản nhiên chầm chậm mà đi chứ không hề vội. Những bước đi chậm chạp khiến cô dần thiếu kiên nhẫn. Đi vài bước thì anh lại dừng một chút, đến mức cô nghĩ rằng: "Cứ thế này thì ngày mai mới được ăn lẩu là cái chắc". Từ phía sau, cô hỏi thẳng anh, chẳng chút kiêng nể gì, dường như tâm trạng khiến cô cũng không thể kiểm soát lời nói của mình: - Chân anh bị tật à? Hay là quên luôn cách đi. Hoàng Dương ngơ ngác, quay đầu lại về phía cô. Nhướng mày nhìn như định trả lời nhưng anh lại cười nhếch lên rồi lại tiếp tục đi chậm, lần này lại còn chậm hơn ban đầu. Đây không phải là lần đầu anh khiêu khích cái kiểu đầy " gợi đòn" đó nhưng lúc này cô không thể ngừng được cơn phát hỏa trong người. Cô bấu mạnh vào bàn tay của anh đang nắm với mình. Vết bấu hằn đỏ trên tay anh khiến Hoàng Dương nhức nhối mà miễn cưỡng quay lại. Dù có đau nhưng tay anh vẫn nắm chặt, chứ nhất quyết không buông một giây nào. Anh cười nhẹ bảo: - Cô hóa sói đúng không? Cô trừng mắt với anh, lên giọng bức bối: - Chân có tật à? Sao không lếch cái chân lẹ lẹ đi. Anh tiến sát vào cô, mặt kế mặt trong khoảng cách rất gần tưởng chừng anh chỉ cần cúi thêm một chút là môi cô sẽ hôn vào anh. Vẻ mặt điển trai pha chút thư sinh nhưng lại vô cùng nam tính. Đôi mi dài, cong vuốt cùng đường nét rõ hài hòa, thuận mắt khiến người ta phải say nắng ngay từ đầu. Hơi thở cô không rõ nhịp, lúng túng đưa người về sau để giữ khoảng cách. Anh từ từ nói nhỏ: - Vội lắm à? Bảo Vy quay mặt sang một bên, cố tránh né ánh nhìn mê hoặc của người con trai phía trước này. Cô chỉ vội nuốt nước bọt mà nhẹ nhàng đáp lại: - Tôi không vội nhưng cứ đi kiểu này thì.. thì.. Giọng cô ngập ngừng, lén lút nhìn vào gương mặt của anh. Cảm xúc ngại ngùng không thể che giấu, cô chỉ ngơ ngẩn đắm chìm vào cái người tên Hoàng Dương này. Nét đẹp thật chẳng tầm thường, khí chất lẫn phong thái đều như được rèn giũa rất tốt. Lúc này, giọng anh cất lên, một âm vang trầm nhẹ mê người: - Thì sao? Cô bỗng chốc tỉnh lại trong cơn mê say mà bản thân trước đây chưa từng bao giờ. Bảo Vy gằng giọng, cúi mặt xuống để giấu đi tâm trạng đang xấu hổ của bản thân: - Thì biết chừng nào mới mua được nguyên liệu. Anh xoa đầu cô nàng, đáp:
- Tôi đi rất nhanh nhưng.. Cắt ngang lời anh, cô nghiêng đầu thắc mắc: - Thế sao anh không đi nhanh? Hoàng Dương cười mỉm, ngẩng mặt lên nói, gương mặt của anh khi ngước lên, pha vào ánh đèn để lộ làn da mịn màng và trắng nổi bật: - Sợ cô đi không kịp. Nếu cô có nhả ý đi nhanh thì tôi có thể bế cô. Cô cảm thấy từ đầu đến cuối điều mà anh nói đều có gì đó không an toàn. Bảo Vy nhíu mày chán ghét: - Anh đi nhanh cỡ tốc độ ánh sáng không? Bớt khoác lác đi. Ngay lập tức, chưa kịp để cô phản ứng, anh nắm tay cô mà sải những bước đi thật nhanh, một bước đi của anh cũng có thể bằng 2 bước của cô. Dù cho bình thường có nhanh mức nào nhưng cô cũng chưa từng đi nhanh đến như này. Bước chân phải theo sau anh ngày càng không còn đủ vững. Vụng về nối gót theo anh, cô bám víu vào bàn tay, nắm chặt để nó trở thành bệ đỡ cho bản thân. Giọng cô nhỏ nhỏ kêu anh: - Này! Dừng! Này! Hoàng Dương. Nghe thấy cô gọi tên mình, anh chậm chậm dừng bước. Cô dừng lại thở gấp mà lấy thế quát:
- Điên à! Lúc thì nhanh lúc thì chậm. Bộ bản thân anh không đi bình thường được hả. Tôi ngu bởi lúc nãy lại đi theo anh đấy! Nhìn bộ dạng hơi thở không đều, trên trán nhuể nhoải mồ hôi của cô thì anh nói: - Tôi đã bảo bản thân đi rất nhanh. Vậy tôi bế cô nhé. Dù không muốn bực nhưng chẳng cách nào không thể tức điên lên vì anh cả. Cô gạt bỏ tay đang nắm ra, bức bối nói lớn: - Anh đi một mình đi. Tôi về với Kỳ Duyên. Lần này, cô thực sự rất khó chịu vì trò đùa của anh. Hoàng Dương bối rối khi thấy cô nổi giận, ngoan ngoãn làm lành với cô: - Được! Tôi sẽ đi bình thường. Cô đừng giận, ở đây tôi không quen đường nên dễ bị lạc đấy. Cô đi với tôi đi, tôi sẽ không đi nhanh nữa, ngàn lần sau sẽ không như vậy. Trong người đang tức giận nhưng cũng không đành lòng bỏ anh lại ở đây. Nhìn dáng vẻ cầu xin thì cô lại xiêu lòng hơn. Bảo Vy thở dài một cách đầy ngao ngán rồi gật đầu đi tiếp với anh. Hoàng Dương lại vội vã nắm lấy tay cô, sợ cô lại tức giận rồi đi mất. Cả dọc đường đến siêu thị, anh cũng chẳng dám đùa đùa quá đà lần nào nữa. Thật sự cái khoảnh khắc, cô gạt tay anh ra khiến tim anh đã sửng lại mà không dám mạo hiểm đùa giỡn như vậy. Cô viết ra danh sách những nguyên liệu cần mua, mà nhanh chóng đến mua cũng chẳng màng đến quầy bán khác. Cô lựa kĩ càng từng món rất tỉ mỉ, rồi bỏ vào giỏ hàng anh đang xách. Hoàng Dương ngoan ngoãn đi theo, nhìn cô chọn hàng mà không tham gia ý kiến. Anh chỉ hỏi:
- Cô rành về việc đi chợ lắm à? Đang lựa lựa bắp cải xanh, cô vội trả lời: - Chỉ là có khoảng thời gian tự lập nên rành thôi. Việc này cũng không khó Từ khi tốt nghiệp cấp 3, anh cũng chẳng còn nghe tin về cô lần nào nữa cho đến tận bây giờ gặp lại. Nên căn bản anh không thể hiểu hết về cuộc sống, về những gì mà cô đã trải qua. Thích cô điên cuồng như vậy mà chưa bao giờ anh được chính thức bước vào cuộc đời của cô lần nào, cũng chẳng biết cô sống có khó khăn không. Ngoài ra thì anh lại chẳng biết gì cả, một chút cũng không. Cô tuy khá mạnh mẽ nhưng lại rất nhạy cảm và dễ khóc. Chỉ là cô ghét việc thể hiện cảm xúc ra ngoài nên dĩ nhiên người ngoài chỉ nhìn được bề nổi của dáng vẻ độc lập, mạnh mẽ ở cô. Thoáng qua, cô đã lựa xong nguyên liệu. Cô bảo anh: - Đủ rồi đấy! Chúng ta đi thanh toán. Bỗng nhiên bên quầy đối diện, có tiếng xì xào của những cô trung niên bàn tán về hai người: - Vợ chồng đó xứng đôi thật! Cả vợ và chồng đều đẹp ha bà. Một cô tóc ngắn xoăn còn chêm vào: - Anh chồng đó đẹp trai quá!
Hai cô đi đến gần hai người, đôi mắt không ngừng ngưỡng mộ mà tấm tắc khen: - Hai cháu là minh tinh à. Sao cả vợ với chồng đều đẹp vậy. Có bé nào chưa? Nghe những câu hỏi kỳ lạ như vậy khiến cô xấu hổ, đỏ cả mặt, vốn định phủ định lại nhưng anh đứng kế bên kéo cô sát vào người. Nhẹ nhàng đáp: - Chúng cháu có tướng phu thê đấy ạ. Hiện tại thì chưa có bé vì cháu muốn để vợ cháu hưởng thụ cuộc sống hôn nhân vui vẻ một chút. Hai người phụ nữ trung niên cười đến híp mắt, nắm lấy tay anh mà nói: - Quả là ông chồng số một đó! Con cái tính sau, hạnh phúc mới là quý. Rồi lại quay sang nắm tay cô mà ngưỡng mộ: - Cháu lấy được người chồng như thế này là phước báu lắm đấy. Cẩn thận giữ lấy nếu không nhiều kẻ đang săn chờ nhảy vào đấy. Cô chỉ cười gượng vội định nói thì anh lại tiếp tục xen vào: - Cả đời này cháu chỉ yêu mình cô ấy. Người khác cũng chẳng bằng sợi tóc trên đầu vợ cháu. Nói xong, Hoàng Dương ngước xuống nhìn cô âu yếm, cô mắt chữ A mồm chữ O, ngạc nhiên từng câu, từng lời anh nói. Cảm giác rất thật lòng khiến cô bỗng chốc đã thích anh. Cô chẳng quan tâm nó là thật hay là giả nhưng cách anh nói lại chất chứa tình yêu như thể anh đã yêu cô vậy.Anh quay sang hai người phụ nữ, lễ phép chào: - Chúng cháu xin phép đi ạ. Để cặp mắt ngưỡng mộ phía sau của hai người phụ nữ trung niên, anh ôm chặt cô bên cạnh, cô đành hết cách hợp tác với vai diễn người vợ mà anh phân phó. Ra đến cửa, cô chau mày hỏi lạnh:
- Chúng ta vợ chồng khi nào vậy? Anh loay hoay đáp lại: - Chỉ là phản xạ theo họ thôi. Cô hỏi: - Thế sao anh lại thừa nhận như vậy? Anh cố gắng tìm cách biện hộ cho hành động vừa nãy, nhưng cô sẽ không biết những điều anh nói đều là thật lòng, đều là nguyện vọng của anh. Ngày hai người có thể thành đôi. Chỉ là chốc nhất thời, anh đã không ngăn lại cảm xúc, tham lam tự mình khẳng định. Giây phút được người khác hiểu lầm là vợ chồng đã khiến anh cảm giác như thật, như tất cả đều xảy ra theo nguyện ước của anh nhưng khi tỉnh lại, tất cả đều là giả, đều do anh đơn phương xây nên. Hoàng Dương lấy lại tâm trạng, trả lời: - Nếu phản bác lại thì hai người họ sẽ hiểu lầm một nam, một nữ đi với nhau như vậy sẽ có vấn đề. Nói chúng ta là bạn thì chưa chắc họ sẽ tin đâu nên lúc đó tôi chỉ đành hành động như vậy. Cô như hoàn toàn bị anh thao túng hoàn toàn, cảm thấy lời anh nói rất hợp lí, cũng chỉ vì tốt cho đôi bên nên anh mới làm vậy. Mọi thắc mắc của cô đều không còn nữa, cô nghĩ rằng: "Những lúc khó xử như vậy, anh ấy cũng rất đáng tin thật." Cô nhẹ nhàng nói: - Cảm ơn anh nhá! Hoàng Dương thở phào nhẹ nhõm vì đã giải vây được cho chính mình khỏi sự nghi ngờ của cô. Chỉ là anh muốn cô biết thêm một chút rằng: "Không phải tôi ứng phó giỏi, mà nó là nguyện vọng của tớ đấy.". Nhưng có lẽ anh đành tạm gác tình cảm 8 năm này sang một bên, đợi thời khắc thích hợp, đợi cô bằng lòng yêu anh. Vừa ra khỏi siêu thị thì từ phía xa, cô nhìn thấy hai người rất quen, đang vui vẻ mua sắm. Bất giác cô lại gần để nhìn cho rõ thì tâm trạng sửng sốt, nghẹn lại, đồng tử giãn ra khiến cô nhớ lại khoảng thời gian phải chịu sự cô độc, hắt hủi từ người thân. Nhớ lại ký ức tuổi thơ không mấy vui vẻ làm tâm trạng cô nặng trĩu, buồn bã. Hai người cô thấy chính là ba mẹ ruột của cô. Đối với họ, cô mãi mãi là đồ vứt đi không quan trọng, là ngôi sao chổi trong mắt những người ruột thịt mà cô gọi là ba mẹ.