Tựa Như Nắng Hạ

Chương 22: Cảm giác chột dạ




Dù bản thân không làm gì nhưng cô lại có cảm giác chính mình đã phạm phải điều gì. Trong lòng liền chột dạ, lúng túng trước ánh mắt sắc bén của cô bạn thân. Cô khua tay, múa chân: - Hai người gì chứ! Tới rồi thì mau vào nhà đi. Bảo Vy vội vội, hấp tấp nắm tay kéo cô bạn vào nhà. Đứng bên góc, vẻ mặt anh cũng có chút lo sợ mà chẳng dám nhìn thẳng vào mắt bạn cô. Đăm chiêu, suy nghĩ xem phải ứng phó như thế nào nhưng rồi anh chỉ thở dài một hơi. Trong đầu nghĩ thầm: "Tới đâu hay tới đó. Cứ phóng lao thì theo lao vậy." Kỳ Duyên yên trí ngồi xuống, nhướn mày nhìn cô. Cô cười trừ, nhẹ nhàng, lấp bấp bảo: - Tớ...tớ lấy nước cho cậu. Ngay lập tức, Kỳ Duyên dứt khoát nói: - Cậu ngồi xuống. Trán cô không ngừng tuôn mồ hôi, ban này cô cứ cảm thấy bản thân khó hiểu: "Mình cũng có làm gì có lỗi đâu ta.". Nhưng từ đằng sau, Hoàng Dương kéo nhẹ cô ngồi gần anh. Chưa kịp phản xạ gì thì đùi cô và đùi anh đã kế sát bên nhau. Cô ngước lên nhìn thử gương mặt anh thì không có gì ngoài vẻ tĩnh lặng, chẳng hề có chút lo lắng của anh: "Thằng cha này không biết sợ là gì sao."Ngón tay nhỏ nhỏ của cô giật giật nhẹ vào quần của Hoàng Dương, cố nghiêng người qua để nói nhỏ vào tai anh: "Sao lại ngồi sát nhau thế? Anh không thấy tình huống bây giờ đang căng thẳng hả. Nhích ra xa đi." Có nghe nhưng tai anh lại từ chối tiếp nhận lời của cô mà ngược lại còn ngồi gần hơn lúc nãy. Anh cảm thấy tình cảnh bây giờ như đang bắt gặp hai người "chim chuột" với nhau, rất thú vị. Kỳ Duyên khằn giọng vài tiếng, nhìn chằm chằm vào Bảo Vy, cất giọng: - Bảo sao tớ giới thiệu nhiều như vậy mà cậu lại từ chối hết lần này đến lần khác. Rồi còn bịa lý do " KHÔNG THÍCH HỢP ĐỂ YÊU ĐƯƠNG". Thì ra là đã có nam nhân bên cạnh. Để tránh gây hiểu lầm, cô cố gắng giải thích nhưng không hiểu sao vốn từ hôm nay lại chẳng còn sắc bén như mọi khi, chỉ ấp úng vài chữ chối bỏ: - Đã nói không phải...nói chung là không...không như cậu nghĩ Kỳ Duyên từ từ chậm rãi, trầm giọng nghiêm túc hỏi: - Không phải là như thế nào? Hay đợi đến lúc đó hai người kết hôn, sinh con thì như vậy mới là phải đúng không? Đang định giải thích thêm thì anh đã vội lên tiếng chặn cô lại, giọng nói ngay thẳng, khảng khái: - Nếu tôi và cô ấy hẹn hò thì có vấn đề gì sao.

Mọi lời giải thích của cô từ đầu đến cuối đều đã bị lời nói của anh đánh tan một cách không thương tiếc. Cô tròn mắt, hốt hoảng mà coi như hiện tại không thể biện hộ tiếp. Kỳ Duyên mặt nhăn mày nhó, hận bản thân lúc đó chẳng thể đánh cho anh một trận, kìm nén bình tĩnh, lên giọng mỉa mai: - Tôi nhớ anh đây là ông chủ Dương mà, thế mà phải lén lén lút lút, vụng trộm yêu đương với bạn tôi. Hay anh sợ cả thế giới sẽ biết là anh đang gài bẫy bạn tôi. Không tức giận, không muốn hơn thua khác hẳn tính cách vốn có của anh thường ngày. Đây lại là người khác hiểu lầm anh đang yêu đương với cô nàng họ Mai này nhưng anh cũng chẳng muốn phủ định điều đó, càng muốn nếu bị hiểu lầm lại càng tốt. Cảm xúc bây giờ cứ " vui lên muốn phát điên", khóe miệng chợt cong nhẹ. Anh khằng cười, bàn tay không yên phận mà như thế lại choàng lên vai cô, kiêu ngạo nói: - Nếu đúng tôi đã gài bẫy thì sao? Như vậy càng chứng tỏ, tôi có sức hút hơn những kẻ mà cô đã giới thiệu. Từng lời nói của anh như thể là một câu thơ hay, bản thân Kỳ Duyên chỉ biết cứng họng mà không thể đối lại như thế nào. - Anhhh Được nước lấn tới, anh lại khiêu khích tiếp giống thú vui của bản thân: - Cô ấy thích tôi thì cho dù cô giới thiệu bao nhiêu người nữa cũng vô tác dụng. Bởi vì chỉ có tôi mới có đủ khả năng làm cho cô ấy mê mẩn đến như vậy. Kỳ Duyên bị áp chế hoàn toàn bởi lời nói của anh mà không thể cự cãi được, uất ức quay sang tìm sự bảo vệ của cô: - Sao cậu có thể thích cái người tự luyến, không biết xấu hổ này cơ chứ? Mọi chuyện dường như đi quá xa hơn cô tưởng tượng, bàn tay siết chặt, cô hét lớn tên anh: - TRẦN HOÀNG DƯƠNG Cô quay qua, liếc mắt nhìn anh: - Đủ chưa? Anh có khiếu bịa chuyện thật đấy. Vẻ mặt cao ngạo của anh trở thành gương mặt sợ hãi. Bản thân anh ngoan ngoãn rút tay về, ngồi ngay ngắn trên ghế, không hé nửa lời. Thở dài một hơi, cũng chẳng biết nên nói mọi chuyện từ đầu để cho bạn mình hiểu, cô thẳng thắn nói: - Tớ và anh ấy là bạn vào mấy tuần trước nhưng anh ấy cũng là bạn học cấp 3 của tớ. Hôm nay, chỉ mang bữa sáng qua để tớ và anh ấy ăn cùng. Ngoài ra không có gì hết. Kỳ Duyên khoanh tay, tựa vào ghế, dù trong lòng thì rất tin bạn mình nhưng trực giác hôm nay đoán người con trai kế bên này không đơn thuần nghĩ như vậy. - Tớ tin cậu! Nhưng gã này tớ không tin hắn lại không có ý gì với cậu. Mặt cô ngơ ngác liếc một chút nhìn anh, rồi cúi xuống đỏ mặt, chối bỏ:

- Cậu nói nhảm gì thế? Bạn là bạn thì sao còn ý gì nữa. Như muốn cảnh báo bạn mình, Kỳ Duyên cẩn thận nói với cô: - Tên này không đơn giản là muốn làm bạn với cậu đâu. Cảnh giác vẫn hơn. Dù không hiểu hết ý tứ mà Kỳ Duyên đang nói là gì nhưng trong lòng lại không ngừng nôn nao một thứ gì đó, cảm giác tham lam, mong chờ ở người con trai kế bên này. Trước sự nghi ngờ, phán xét của của bạn cô, anh đành cười trừ, tay đặt nhẹ xoa đầu Bảo Vy: - Tôi và cô ấy đều quen biết từ khi còn là học sinh đấy. Thời gian đó cũng đủ để tôi thành tri kỷ của cô ấy. Cô cũng gật đầu đồng tình với anh, nói thêm để cô bạn thân bớt phần lo lắng về mình: - Cậu đừng đoán mò mà. Dù anh ấy có chút đỏng đảnh nhưng lại rất tử tế và...ấm áp nữa. Nghe những lời khen xuất phát từ miệng cô, tận thâm tâm cảm giác sung sướng như thể anh đang nhận một thành tựu rất lớn trong cuộc đời.

Khoảnh khắc đó, anh chỉ nhìn mãi vào cô không rời mắt. Cô đưa mắt nhìn lén anh nhưng không ngờ bốn mắt lại bắt gặp nhau khiến tim cô đập liên hồi. Bản thân cô lại ngượng ngùng quay đi chỗ khác để tránh né ánh nhìn của anh. Kỳ Duyên lên tiếng cắt ngang: - Bạn bè mà lại liếc mắt đưa tình, nhìn nhau đắm đuối như thế hả?

Cô quay phắt lại, đánh trống lãng cô bạn thân: - Ngọc Hà cũng tới sao? Kỳ Duyên "ừm" một tiếng, trả lời: - Cậu ấy vào bệnh viện xử lý vài hồ sơ bệnh án. Lát sẽ đến sau. Tiện miệng cô nói: - Lần sau, các cậu đến nhớ thông báo cho mình, tớ... Kỳ Duyên nheo mắt, nghiêng đầu hỏi ngược lại: - Để cậu có thời gian giấu "anh chủ" yêu quý của cậu hả? Tớ đến đột xuất nên cậu không thoải mái à. Cô liền lên tiếng: - Này! Tớ đã bảo không phải. Cậu không tin à? Thản nhiên, Kỳ Duyên chỉ vào anh mà đáp: - Thì là không phải nhưng thế nào cậu cũng bị tên chủ bar này mê hoặc thôi. Hoàng Dương nghiêng đầu về phía Bảo Vy, mặt dày cảm ơn:

- KKK! Cảm ơn cô đã đánh giá cao mị lực của tôi. Kỳ Duyên nhăn mày, chẳng thèm trả lời. Trong lòng nghĩ: "Chấp nhất với tên này chỉ làm mình mất hình tượng trong nghề nhà giáo mà thôi." Cô vỗ mạnh vào vai anh, nói: - Anh nói như thể tôi bị quyến rũ rồi không chừng. Nhan sắc này còn lâu, tôi mới để ý. Cô đứng dậy, đưa tay về bạn mình bảo: - Cậu đưa bánh kem đây, tớ đem cất vào tủ lạnh. Lát đợi Hà về rồi ăn. Rồi cô đưa mắt hỏi anh: - Anh ở lại chơi không? Nếu có việc thì thôi vậy. Ngay tức khắc, chẳng suy nghĩ anh đáp nhanh: - Có! Ở quán đều có nhân viên xử lý nên tôi khá rảnh. Cô gật đầu, đi thẳng vào bếp. Cứ nghĩ rằng: "Làm việc như anh ta nhàn thật. Mình thì bận không thể thở. Chắc nhà cũng khá giả lắm nên mới rảnh rỗi như vậy." Từ ngoài phòng khách, tiếng Kỳ Duyên vọng vào: " Vy, chúng ta ăn lẩu đi"

Cô vội cất bánh vào tủ, liền đi ra: - Lẩu. Nhà tớ không đủ nguyên liệu. Hoàng Dương vội đứng dậy, nói: - Tôi mua nguyên liệu. Bảo Vy cảm thấy để khách tới nhà mời như vậy thì không nên. - Tôi mua cho dù gì anh cũng là khách Anh đi đến gần cô, bảo: - Nhà tôi không thiếu tiền. Kỳ Duyên ngồi bên kia, cảm thấy mỗi lời nói của anh thật sự rất chướng tai: - Ông chủ dư tiền thế thì đi giúp người đi, đừng có khoe khoang mồm mép thôi. Anh thẳng thắn đối lại lời của Kỳ Duyên ngay: - Chẳng phải tôi đang cho cô bữa ăn no sao? Kỳ Duyên chưa bao giờ tức giận với người như vậy, con trai gì mà mãi miết hơn thua với mình. Liền nói với Bảo Vy:

- Cậu mau đi theo hắn đi! Trông chừng cái mỏ đó để không may là bị đánh đến biến dạng đó. Hoàng Dương tranh thủ nắm tay, kéo cô đi theo mình. Vì anh cũng chẳng muốn lãng phí thời gian để đôi co với người tên Kỳ Duyên đó. Cảm thấy cô bạn thân của cô như cái bóng đèn chắn ngang con đường theo đuổi của anh. Cô chỉ lắc đầu, bất lực đi theo cùng anh mua đồ cho món lẩu hôm nay. Càng muốn ngăn cách cô bạn của mình với anh nếu không sẽ lại có cuộc tranh cãi không dừng mất. Nhưng trong lòng cô lại chợt có suy nghĩ rằng: "Ở riêng với anh ấy một chút cũng không tệ."