Tựa Như Nắng Hạ

Chương 2: Ý trời




Vừa mới từ khỏi cửa quán đi ra lấy xe thì không may họ gặp hai kẻ lưu manh kiếm chuyện.

Một tên vừa to vừa béo, ngũ quan trên mặt thì vô cùng khó nhìn. Còn kẻ kế bên trông rất gầy, khuôn mặt hốp háp như một gã nghiện ngập, râu ria trên mép miệng lại khiến hắn càng trở nên kinh tởm hơn. Ánh mắt của hai tên này loé lên sự gạ gẫm, trêu cợt.

Ngọc Hà không khỏi rùng mình kinh sợ trước hai gã phía trước mặt đến nỗi cả bàn tay đều nắm chặt vào tay áo của Bảo Vy lúc nào không hay, miệng còn run sợ, lấp bấp:

- Hay...ch...húng ta báo với công an? Lỡ bọn họ có đem vũ khí thì tính sao!!

Kỳ Duyên phía trước kiêu ngạo mà hiên ngang đứng chắn hai cô bạn phía sau:

- Này! Này!!! Đừng có nhát gan vậy chứ! Đám ruồi nhặng này thì có thể làm gì bọn mình! Chỉ toàn lũ khốn ăn hại gây rối phụ nữ.

Bản thân Kỳ Duyên cô rất sợ nhưng buộc phải kìm nén lại vì cô tin đối với một võ sĩ chuyên nghiệp như Bảo Vy thì hai tên đó chẳng khác gì lũ kiến con đứng trước mặt.

Cảm nhận được bạn mình đều đang rất sợ và cũng không muốn phí thời gian ở đây nên Bảo Vy nhẹ nhàng tiến lên trước, dùng ánh mắt sát khí, lạnh lùng mà trầm giọng:

- Nếu tụi mày không muốn chết thì cút.

Dù bọn chúng có chút sợ hãi và dè chừng không dám hành động nhưng vẫn dùng giọng điệu mập mờ, gạ gẫm:

- Tụi anh chỉ có ý tốt muốn mời mấy người đẹp đi chơi, đâu cần phải khó tính như vậy.

Thấy thời điểm thuận lợi, tên béo giở trò biến thái đưa tay định chạm vào cô:

- Cô gái ngoan, đi với anh chỉ có tốt mà thôi.

Ai ngờ cảnh tượng đấy đã có một người nhìn thấy:

- Ức hiếp! Phải báo cho anh Dương biết.

Lúc này trong phòng toả ra một hương trầm nhè nhẹ, dễ chịu hoà lẫn vào khói thuốc lá. Tiếng khàn khàn của một người đàn ông cất lên:

- Phong độ của cậu vẫn như vậy! Tên đó sống dở chết dở mà Hoàng Dương cậu vẫn không nương tay chút nào nhỉ?

Hoàng Dương đặt ly rượu trên tay xuống bàn:

- Chỉ toàn là diễn kịch, một chút thương cảm cũng không có nên....

Cắt lời Hoàng Dương là tiếng kêu thất thanh của Trung Đức vội vã mở cửa vào:

- Anh Dương không ổn, không ổn...

Tiếng thở gấp gáp khiến Trung Đức chẳng nói nên hơi. Hoàng Dương ngay lập tức bảo:

- Nói mau!

Trung Đức cố trấn bản thân bình tĩnh mà nói:

- Trước quán chúng ta có các cô gái bị hai tên chặn đầu ức hiếp.

Hoàng Dương tức giận mà đứng phắt dậy, choàng chiếc áo khoác đen vào:

- Để xem tên nào to gan dám gây rối lãnh địa của Hoàng Dương tôi.

Vì lo cho khách của quán gặp vấn đề mà gây ảnh hưởng đến chất lượng an toàn của quán nên anh đã vội vã đi ra ngoài quan sát tình hình nhưng không ngờ một cảnh tượng đẹp hiện ngay trước mắt, giọng anh có chút sửng sốt, hoang mang:

- Đây chính là cảnh các cô gái bị ức hiếp mà cậu nói đấy hả?

Sau đó Bảo Vy nở nụ cười khẩy, tay phải nhanh nhẹn trực tiếp bóp mạnh vào mặt, tiếng xương "rốp, rốp" như muốn gãy ra:

- Chó chết! Tụi bây định chạm vào ai đấy hả? Hay lũ khốn hai ngươi không hiểu tiếng người.

Trung Đức đứng bên cạnh chỉ biết uất ức:

- Rõ ràng là em thấy bọn họ bị đám lưu manh giở trò nhưng giờ sao lại như vậy?

Mặt của tên mập bị méo mó đến nổi sắp không còn nhìn ra, hắn mếu máo van xin:

- Xin lỗi chị gái, tụi em có mắt nhưng không tròng nên mới dám ăn nói hồ đồ như vậy.

Tên còn lại cũng dần tái mặt, hèn hạ mà van xin:

- Hãy tha cho chúng em... sẽ không có lần sau.

Bảo Vy không ngại đá thẳng một cú vào bụng tên béo, ngay sau đó đánh thật mạnh vào mặt gã nghiện kia. Trông họ bây giờ thảm hại, thương tích đầy mình và cả người máu dính nhem nhuốc:

- Lời lũ chó các ngươi đều như rác không có một chút giá trị nên câm mồm hết đi.

Nhưng chẳng hiểu sao Hoàng Dương có cảm giác rất lạ, hình như bóng lưng ấy thật quen thuộc đối với anh, cả những động tác võ thuật cũng rất quen hệt như cô gái anh từng thầm thương trộm nhớ vào mùa hạ năm đó - MAI NGỌC BẢO VY. Anh cười thầm:

- Không lẽ là ý trời đã đưa mình và cô ấy đến với nhau một lần nữa.