Cô cứ cố dụi dụi đôi mắt để tránh mình nhầm lẫn với người khác.
Lần thứ nhất, là anh.
Lần thứ hai , cũng là anh.
Lần cuối cũng vẫn là hình dáng của anh.
Cô úp mặt sát vào đầu gối như đang cảm thấy có chút tội lỗi. Hai má đỏ bừng vừa ngại ngùng vừa xấu hổ vì những hành xử của mình vừa qua.
- Sao mình lại có thể quên bạn học cũ được chứ?
Lần đầu tiên gặp lại, không ngờ phải chứng kiến cảnh "vờn nhau" giữa cô và đám lưu manh.
Rồi lại cảnh cô ngạo mạn xem anh là kẻ xa lạ mà cố tình né tránh.
Cuối cùng đáng xấu hổ hơn chính là hơn thua với bạn học cũ như anh chỉ vì cái bánh bao nhỏ.
Nghĩ xong, bản thân thở một hơi dài như muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống. Đôi mắt nhắm chặt, cố chấp không muốn đối diện với hiện tại:
- Aaaaa! Chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ mình là kẻ ngạo mạn, ra vẻ ngầu lòi cho xem. Còn không chắc sẽ đi đồn mình với đứa khác.
Đầu óc cô cứ quay như chong chóng, nhiều suy nghĩ liên tục hiện lên trong đầu.
Ngay bây giờ, cô chẳng biết nên đối diện với anh như thế nào. Môi cô mím chặt, co người lại mà tự tra tấn cảm xúc trong lòng, tự kiểm điểm hành vi của mình.
Chính những cảm xúc xấu hổ hiện tại mà đã một phần nào khiến cô quên đi cảm xúc rung động ban đầu.
Nhưng rồi cô chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên như chính bản thân đã tìm được một câu trả lời nào đó:
- Không lẽ!! Cảm xúc khó chịu trong lòng sáng giờ chính là cảm xúc thân quen khi gặp lại bạn cũ sao.
Rồi cô bật cười khúc khích với những suy nghĩ ngớ ngẩn lúc sáng khiến bản thân cứ lúng túng mà chẳng thể xác định rõ ràng.
- Thì ra sáng giờ mình lại suy nghĩ vớ va vớ vẩn thôi.
Sau đó, cô lấy điện thoại trong túi ra chụp anh trong tấm hình tập thể lớp.
Nhưng khi đưa điện thoại lên, bản thân cô có gì đó thôi thúc mà bất giác phóng to hình anh lên.
Gương mặt của cậu thiếu niên đấy vô cùng tuấn tú, ngũ quan hài hoà, rất đẹp. Đôi mắt đen nhánh, long lanh tựa hai hòn ngọc trong veo. Đôi mày đậm, cân đối tạo ra dáng vẻ khá nam tính.
Nụ cười năm cuối cấp đó, anh đã cười rất tươi, sự hạnh phúc, ước mơ, hoài bão đều đang chờ anh phía trước. Chỉ có mối tình thầm lặng là ở lại mãi ở mùa hạ năm ấy, ở sâu trong trái tim của cậu thiếu niên đó.
"Nhưng... không ngờ bản thân lại được học chung với anh ấy" - giọng nói nhỏ nhỏ, thỏ thẻ chỉ đủ mình cô nghe, đôi môi của cô chợt cong nhẹ lên.
Vài giây, cô cứ lặng lẽ ngắm mãi gương mặt đấy mà lòng có chút xao xuyến nhẹ. Nụ cười rạng rỡ trong hình khiến tim cô ấm áp đến lạ thường.
Đây là lần đầu tiên trong 24 nồi bánh chưng, Bảo Vy lại có cảm xúc thơ mộng chân thực của một nàng thiếu nữ biết yêu, biết tương tư như vậy.
Bảo Vy cất gọn quyển album vào lại tủ. Cảm xúc thì lại vô cùng hỗn loạn giữa cái gọi "thân quen" của bạn học và cái rung động đầu khiến cô chiêm nghiệm. Gương mặt thơ thẫn, đăm chiêu nhìn mãi vào một chỗ. Cô ngã người xuống giường, dáng vẻ lười biếng ôm chiếc gối bên cạnh.
"Thôi để mai tính tiếp" - cứ như vậy cô lại dễ dàng say vào giấc ngủ nhưng bây giờ chỉ có ngủ mới có thể giải quyết vấn đề bây giờ của cô.
Nhịp thở nhẹ nhàng như khiến căn phòng cũng chìm vào giấc ngủ giống cô. Không gian yên tĩnh, không còn tiếng động hay bất kì nào của cô nàng nữa.
Đêm hôm ấy, Bảo Vy lại có giấc mơ về thời cấp 3. Có lẽ do hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến cô hồi tưởng lại trong mơ.
Khung cảnh sân trường gần vào hè vô cùng oi bức, nóng nực. Nên là đồng phục lúc này chỉ là chiếc áo sơ-mi thoáng mát. Cây phượng ở góc cuối dãy do thầy hiệu trưởng trồng cũng đã chớm nở vài chùm hoa đỏ.
Phía sau dãy lớp 10, là các phòng dành cho các câu lạc bộ của trường. Âm thanh vang lên, hừng hừng khí thế từ căn phòng luyện võ. Không lúc nào căn phòng ấy là vắng bóng người.
Trưởng câu lạc bộ võ thuật niên khoá 2011-2012 bấy giờ chính là Mai Ngọc Bảo Vy - học sinh lớp 12A6.
Cô giành cho trường nhiều giải lớn, nhỏ về các cuộc thi võ thuật Taekwondo nên thầy, cô trong trường đều rất xem trọng cô về tài năng lẫn học tập.
Vào giờ ra chơi, cô cũng chỉ lui tới phòng tập. Vào cái tuổi thanh xuân ấy, cô chẳng để mắt đến chàng trai cùng lứa nào hoặc trò chuyện nhiều cùng bạn học. Cô chỉ chơi thân với hai người bạn duy nhất là Kỳ Duyên và Ngọc Hà nhưng cả hai cô bạn này đều học khối tự nhiên nên là cả ba không có thời khoá biểu trùng nhau để đi chơi chung.
Tiếng hò hét vang lên trong phòng tập, nhiều học sinh tập trung đông đúc để cổ vũ cho buổi thi sơ loại của trường.
Khoảng thời gian giữa tháng 4 hàng năm, trường sẽ tổ chức cuộc thi sơ loại cho câu lạc bộ võ thuật. Mỗi thành viên trong câu lạc bộ sẽ thi đấu với nhau.
Tiếng cổ vũ nhiệt tình đó là sự hào hứng trước sự tham gia của cô nàng trưởng câu lạc bộ - Bảo Vy.
Sức mạnh, kĩ thuật đánh võ của cô là không ai có thể địch nổi. Nhưng thành viên nam to tướng, đô con mà lại bại trước cô một cách dễ dàng. Tất cả như muốn nhấn mạnh rằng là không một ai ở đây có thể là đối thủ của cô.
Vào tháng 10 lớp 11 năm ngoái, cô đã vinh dự đại diện cho trường giành giải nhất về môn võ thuật cấp quốc gia.
Nên là các thành viên trong đấy đều rất ngưỡng mộ, khâm phục trước tài năng võ nghệ của cô. Họ đều rất sợ sẽ là đối thủ và bị cô đánh không thương tiếc.
Vang từ phía ngoài là hội Fanclub nhỏ hơn cô một tuổi nhiệt tình cổ vũ:
- Bảo Vy cố lên! Bảo Vy là nhất! Tiến lên luôn chị ơi.
Nhật Khang - lớp 12A1. Đối thủ hiện tại của cô nàng.
Ngoại hình cân đối, làn da rám nắng. Cậu vốn không ưa cô vì lúc nào cô cũng tỏ vẻ tài giỏi, cao ngạo. Dù không thích nhưng cũng thể phủ nhận tài năng thực sự của cô.
Chiến lược ban đầu đã được định sẵn, cậu đã nghĩ rằng bản thân không thể thắng nổi nên đã định trong lúc thi đấu canh thời cơ không chú ý thì sẽ gạc chân cô ngã. Vì cậu nghĩ đó là cách duy nhất để thắng cô.
Hai người cúi đầu chào nhau theo nghi thức thông thường để mở đầu trận đấu.
Không khí phòng tập lúc này căng thẳng đến nghẹt thở.
Đứng trước khí thế của nhà vô địch khiến cậu chàng đối thủ phải dè chằng mà không ngừng nuốt nước bọt.
Nhật Khang nhanh chân đi đến ra đòn đầu tiên vào cổ nhưng những đòn võ đơn giản như vậy đều đã được cô nắm rõ, kịp thời cúi người xuống mà vung mạnh tay vào bụng cậu.
Dường như, mọi tuyệt chiêu ra đòn của cô đều khiến đối thủ choáng váng. Trước những cú đấm liên tiếp của cô khiến cho Nhật Khang không kịp phản ứng mà chỉ biết đưa tay lên đỡ.
Sắp không còn trụ nổi, cậu quyết định dùng chiến lược của mình. Nhân lúc, Bảo Vy đưa chân ra đòn thì cậu lại đẩy một chân mình ra nhằm để cô mất cân bằng mà ngã đi.
Nhưng với kinh nghiệm thi đấu nhiều cuộc thi, Bảo Vy nhìn thấu đoạn chơi bẩn ấy mà khéo léo nhảy người lên ra đòn quyết điểm bằng cách tung chân vào người đối thủ nhưng cô lại chỉ dùng chút lực mạnh hất văng cậu ra.
Kết quả cuộc thi không cần đoán cũng biết trước ai sẽ thắng. Nhiều học sinh ngoài cửa tung hô, la hét mãnh liệt. Họ như đắm chìm trước một cuộc thi võ thật sự vì cách cô tung chiêu và né đều rất chuyên nghiệp.
Một bên đó thì Nhật Khang ngồi thờ người ra vì chẳng những thắng mà kế hoạch bần hèn đó đã bị cô nàng phát hiện. Gương mặt xấu hổ không dám ngẩng lên.
Bảo Vy nhẹ nhàng đi đến dang tay có ý muốn giúp cậu đứng dậy. Cô chỉ mỉm cười, an ủi:
- Làm tốt lắm! Cực cho cậu rồi.
Nghe những lời đó mà trong lòng không ngừng hổ thẹn vì đã có ý chơi bẩn với người khác. Cậu đưa tay nắm lấy tay cô để đứng lên.
Cậu chỉ nhỏ nhẹ đáp lại:
- Không có gì.
Cô nàng bước đi ngang qua mà dừng lại nói nhỏ vào tai cậu như một lời dặn dò:
- Muốn thắng thì phải đấu đường đường chính chính đừng có dùng những trò xấu xa, bần hèn đó.
Đôi tai cậu đỏ bừng lên vì nhục nhã. Có lẽ cả đời cậu cũng không muốn dùng trò bẩn này nữa.
Bảo Vy bước vào lớp, ngạc nhiên trên bàn có một chai nước và cái bánh ngọt được đặt sẵn và kèm theo một lá thư với dòng chữ ghi hoa mà không có bút danh người tặng: QUÀ CHÚC MỪNG CẬU CHIẾN THẮNG.