Tựa Mộng

Chương 6




6.



Đến giữa tháng 8, chuyện trường học cho Tiêu Vũ đã hoàn thành xong.



Tiêu Thừa Yến chọn cho nó vào học ở một ngôi trường quý tộc tư nhân.



Mặc dù thực sự không quá quan tâm, nhưng tôi vẫn phải tỏ ra vẻ ngoài mặt, hời hợt đọc các số liệu rồi so sánh lựa chọn.



Sau khi xác định được trường, Tiêu Vũ bắt tay vào chuẩn bị cho kỳ nhập học tháng 9.



Thám tử tư của tôi vẫn theo dõi sát sao hành tung của Tiêu Thừa Yến và Lâm Uyển.



Không may là chẳng có tí tiến triển nào hết.



Tôi bắt đầu không chờ nổi nữa.



Không phải tôi không kiên nhẫn, chỉ là giả tạo cùng với Tiêu Thừa Yến rất mệt mỏi.



Đôi khi tôi có suy nghĩ vò đã mẻ rồi không sợ sứt, dứt khoát cùng hắn nói chuyện ly hôn rồi xong luôn.



Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị tôi kiềm lại.



Hình ảnh trong mơ bị giam lỏng tại chùa miếu vẫn còn đó, trở lại thời hiện đại, sống một cuộc đời mới, tôi tuyệt đối không thể để cho mình lại rơi vào hoàn cảnh đó được.



Sau khi giải quyết xong chuyện nhập học cho Tiêu Vũ, tôi mượn việc đi tham gia hội nghị nghiên cứu mà né đi nơi khác một tuần.



Lúc trở lại, thám tử tư vẫn chưa thể đưa ra cho tôi bằng chứng gì quyết định.



Vị thám tử kia thậm chí còn nói với tôi: “Tôi cảm thấy chồng cô không có vấn đề. Hết việc thì về nhà luôn, có phụ nữ le ve thì cự tuyệt gọn gàng linh hoạt, lại còn đi tiệm trang sức mua cho quà bất ngờ cho cô nữa. Tôi đi theo anh ta hai tháng không phát hiện nửa điểm dị thường, tôi nghĩ anh ta là người chung thủy đó.”



Tôi tăng thêm tiền công cho anh ta, chỉ nói: “Anh chỉ cần đi theo là được, đừng quản chuyện khác.”



Buổi tối tôi về tới nhà đã là 11 giờ đêm.



Tiêu Thừa Yến còn chưa ngủ, đang ngồi trong giường đọc email công việc, thấy tôi đi vào, nói: “Em về rồi sao? Anh chờ em tới buồn ngủ rồi này.”



Tôi lên tiếng nói ngay: “Lần sau anh cứ ngủ trước đi.”



Dứt lời, tôi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.



Tiêu Thừa Yến cũng đi theo tôi, đẩy cửa vào phòng tắm, ôm eo tôi từ sau, cằm đặt vào vai tôi, nói: “Sao em về muộn vậy? Thời gian về cũng không nói với anh để anh đi đón em.”





“Em đi cùng đồng nghiệp là được rồi, không cần tới đón đâu. Mà sau khi xuống máy bay bọn em còn về trường nữa, xong việc muộn nên mới về cái giờ này.”



Tôi vừa nói vừa đẩy cằm hắn ra: “Đừng đè em nữa, nặng quá. Em còn phải đánh răng, anh tránh ra chút đi nào.”



Tiêu Thừa Yến vẫn dính vào tôi, vẫn ôm rất chặt: “Không còn sức nữa rồi.”



Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn má tôi.



Tôi không tránh kịp, dùng khuỷu tay đẩy hắn, xoay người lại, đưa hai tay chống lên lồ ng ngực đẩy hắn ra: “Nửa đêm rồi mà anh còn chưa đi ngủ sao?”



Tiêu Thừa Yến cụp mắt, hai hàng mi run run.



Hắn nói: “Tại nhớ em quá.”



“Anh đi ngủ trước đi, em rửa mặt đã.” Tôi vừa nói, trong lòng lại tính tắm thêm một lần, kéo dài thời gian tới khi Tiêu Thừa Yến ngủ thì mới vào giường.



Trong thời gian này, chuyện thân mật vợ chồng nếu tránh được thì tôi sẽ cố gắng tránh.



Thực ra muốn tránh cũng rất dễ, chỉ cần lệch với thời gian hắn làm việc và nghỉ ngơi là được. Huống chi cái cớ tăng ca cũng dùng rất tốt.



Trở về từ hội nghị nghiên cứu, tôi tiếp tục nghĩ xem kế tiếp nên lấy lý do gì để tránh đi chỗ khác.



Chỉ là đêm này, Tiêu Thừa Yến tựa hồ có phần cố chấp hơn.



“Anh ở cùng em.” Hắn nói.



“Ở cùng xem em đánh răng rửa mặt sao?” Tôi buồn cười, “Anh thật là.”



Hắn lại dán mặt lên người tôi, khí tức ấm áp khẽ lướt qua: “Cùng em đi tắm.”



Tôi sững sờ.



Ý đồ của hắn rất rõ ràng, mà toàn thân tôi là sự bài xích không thể đè nén được.



Tôi lại nhớ tới lúc ở trong chùa, trong cung truyền tới tin Hiền Phi nương nương sinh hạ thành công Lân nhi.



Trên dưới cung cấm đều vui vẻ, Hoắc thị cố ý sai truyền tin tức tới cho tôi nghe.



Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên có cảm giác buồn nôn, vất vả mãi mới nhịn xuống được.




Tiêu Thừa Yến thấy tôi nhíu mày, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Em không thoải mái sao?”



Tôi thở ra, vẫn không dám vạch mặt hắn, nói: “Làm việc một ngay lại tăng ca ở trường làm em hơi mệt, vì thế tắm rửa xong muốn đi nghỉ ngơi sớm.”



“Ừm, được rồi.”



Tôi từ chối nên tóm lại hắn không thể ép tôi được. Chỉ là mặc dù đã đáp ứng nhưng hắn lại không buông tay ta, mà tay lại đặt lên ót, ôm tôi vào lòng.



Cái ôm này hơi dùng sức, hắn lại còn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu tôi.



Hắn nói: “Dạo gần đây em lạnh lùng với anh quá.”



Tâm tôi hơi hoảng, phủ nhận: “Không phải mà.”



“Thường xuyên vắng nhà, cũng chẳng ôm ôm hôn hôn anh gì cả.”



Tôi giải thích: “Dạo gần đây công việc em có hơi bận rộn.”



“Nghỉ hè mà sao em lại bận vậy?”



“Em đang làm mấy hạng mục nghiên cứu mà.”



Tiêu Thừa Yến không nói, vẫn ôm tôi.



Tôi khẽ đẩy hắn: “Anh để em rửa mặt xong đã nhé?”




Nhưng hắn lại càng ôm chặt tôi hơn: “Nếu anh có chỗ nào không tốt, chọc giận làm em không vui, em có thể nói cho anh biết được không? Nhất định anh sẽ cố gắng sửa chữa.”



Mặt của tôi còn đang chôn trong ngực hắn. Tại nơi hắn không nhìn thấy, lông mi tôi khẽ run. Dừng lại một chút, tôi giả bộ bật cười, nói: “Làm sao thế? Em có chỗ nào không vui đâu? Anh làm gì trái lương tâm nên chột dạ sao?”



“Anh sẽ cố gắng tốt hơn.” Thanh âm hắn có hơi trầm muộn.



Nói xong hắn cầm điện thoại, ấn mở phần mềm chat rồi nói với tôi: “Em xem xem, trợ lý mới kia thêm tài khoản cá nhân của anh, anh không hề đồng ý.”



Tôi lướt nhìn dao diện di động hắn, thấy ảnh chân dung của lâm Uyển, bên cạnh có ba chữ màu xám nhỏ: Đã từ chối.



“Ồ…” Tôi nhất thời chưa nghĩ ra nên phản ứng kiểu gì.



Tiêu Thừa Yến nói thêm: “Tài khoản công việc anh cũng xóa nick của cô ta rồi, để cô ta có công việc gì thì tìm Tiểu Đỗ.”




Hắn chủ động nhắc tới Lâm Uyển với thái độ làm tôi nghi hoặc.



Hắn cảm thấy tôi cố ý dùng Lâm Uyển thăm dò hắn ư?



Hay hắn chỉ đang cố gắng thể hiện sự chung thủy của mình?



Nhưng tôi cũng không thèm để ý đến nguyên nhân hắn làm như thế, chỉ khẽ cười nói: “Đây là học sinh của em đúng không? Người ta chỉ muốn làm tốt công việc thôi mà, anh nhằm vào em ấy làm gì?”



“Anh đâu phải người ngu, em cũng không ngốc, tâm tư của cô ta em biết rất rõ mà.”



Lời này nói ra kỳ thực không đúng.



Tiêu Thừa Yến không ngu, nhưng tôi rất ngốc.



Ví dụ như mãi sau này tôi mới phát hiện ra Hoắc thị tâm địa ác độc.



Nhưng so với ta, Tiêu Thừa Yến đã sớm biết tâm tư nàng ta rồi.



Tôi phản bác lại: “Em ấy lúc bên cạnh anh là kiểu thế nào làm sao em biết được. Lúc bên cạnh thì em ấy rất hợp ý em mà.” Lâm Uyển cũng thế, Hoắc thị cũng vậy.



Tiêu Thừa Yến không cùng tôi tranh luận vấn đề này, chỉ nói: “Vậy anh loại cô ta đi được không? Cô ta có tâm tư bất chính đó.”



Cho nên lá bài Lâm Uyển này thất bại sao?



Trong tôi bắt đầu xuất hiện cảm giác tuyệt vọng, phiền muộn.



Tôi vô thức nghĩ tới việc tranh thủ thêm chút: “Có lẽ anh hiểu lầm, mà em cũng tin tưởng anh mà. Dù sao cũng là học trò của em, là em tiến cử em ấy với phòng thư kỳ, cứ thế loại đi… thì khó nói.”



“Em thực sự tin anh sao?”



“Đương nhiên rồi.”



Tiêu Thừa Yến lại ôm tôi vào lòng, dùng sức hơn nữa: “Vậy em nhất định phải tin rằng anh thực sự rất yêu em. Mà anh sẽ cố gắng, cố hết sức mình để em có thể có một cuộc sống thật hạnh phúc.”



Tôi nhẹ “Vâng” một tiếng rồi không nói gì nữa.



Hắn lại như nỉ non, lại như phóng đại, nói thêm một lần: “Tin tưởng anh nhé.”