Tựa Mộng

Chương 5




5.



Do buổi sáng tôi không lái xe cho nên trước khi tan làm, tôi phải gọi lái xe tới đón.



Khi tới gần thì tôi phát hiện Tiêu Thừa Yến và Tiêu Vũ đều tới.



“Mẹ, con tới đón mẹ nè.” Tiêu Vũ vừa nhìn thấy tôi thì liền giúp tôi mở cửa xe, vẫy tay về phía tôi.



Tôi nhàn nhạt nhìn nó cười.



Trải qua cả ngày điều chỉnh, tôi nghĩ mình đã có thể làm như không có việc gì để ở chung cùng bọn họ.



Tài xế lái một chiếc xe thương vụ, ghế phụ trống, Tiêu Vũ và Tiêu Thừa Yến thì ngồi ở hàng 2. Tôi định vào hàng ghế đầu thì Tiêu Vũ liền tự giác chui lên, nói: “Mẹ, mẹ ngồi chỗ này đi.”



Tôi mỉm cười nói: “Cảm ơn Tiểu Vũ.”



Tiêu Vũ: “Mẹ đừng khách khí.”



Tiêu Thừa Yến nhìn tôi, sau khi tôi lên xe thì áp tay lên trán tôi.



“Không sốt nữa rồi.” Tôi cười nói, “Em đã nói thân thể em không sao mà.”



Tiêu Thừa Yến: “Anh sợ công việc một ngày dài làm em mệt.”



“Thực sự không sao đâu, ngoại trừ buổi chiều có một tiết thì cả ngày em đều ở văn phòng, không có chút vất vả nào cả.”



“Không mệt là được rồi.”



Trên đường về nhà, tôi nói với Tiêu Thừa Yến chuyện của Lâm Uyển, muốn cô ta có được vị trí thực tập phòng thư ký.



Tiêu Thừa Yến kinh ngạc nhìn tôi. Quả thực đây là lần đầu tôi cho người khác đi cửa sau, khó trách hắn cảm thấy kỳ lạ.



Tôi mỉm cười: “Em khá thích học sinh này, tính cách tốt, năng lực lại mạnh, hạng mục trước đã giúp em rất nhiều. Nếu em ấy có nguyện vọng này thì em muốn giúp em ấy một chút.”



“Hiếm lắm mới có dịp em muốn nhét người vào công ty.”



Tôi nhướn mày: “Sao, anh không đồng ý hửm? Anh lo lắng em cài tai mắt vào phòng thư ký để bó tay bó chân anh làm chuyện xấu sao?”



“Làm chuyện xấu?” Tiêu Thừa Yến bật cười, “Em nói thế là oan anh đó nha, em có lương tâm không vậy?”



Tôi đẩy bàn tay đang vươn tới muốn bóp mặt tôi của hắn ra, nói: “Đau, đau. Cho nên cuối cùng có được không anh?”



Tiêu Thừa Yến: “Được, đương nhiên rồi. Em là vợ sếp mà, anh làm sao dám từ chối?”



Sự tình cứ vậy mà được quyết.



Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố phồn hoa, khác xa so với vẻ nghiêm túc trong cung.



Sau khi được nghỉ hè, Lâm Uyển bắt đầu thực tập tại phòng thư ký Khoa học kỹ thuật Thần Hy, mà tôi cũng nhàn rỗi hơn rất nhiều.



Trường học thì vẫn phải tới, dù sao tôi vẫn còn mấy hạng mục cần phải làm, chỉ là không cần phải lên lớp dạy học nên có nhiều thời gian rảnh tay để làm việc khác hơn.



Tôi nói qua với Tiểu Đỗ - thư ký đặc biệt của Tiêu Thừa Yến, nói Lâm Uyển là học trò cưng của tôi, hy vọng cô ấy có thể giúp người này trong lúc làm việc. Tiểu Đỗ cũng rất trọng lời hứa, tự mình dìu dắt Lâm Uyển, đưa cô ta đi theo trong rất nhiều dịp quan trọng.



Ví dụ như khi Tiêu Thừa Yến đi công tác sẽ có một nhóm thư ký đi theo, mà một trong số đó là Lâm Uyển.




Mà tôi thì thuê một thám tử tư, chuẩn bị cho thời khắc thu được bằng chứng hai người họ dan díu.



Có thể sẽ không quá nhanh, dù sao thì trong mơ Hoắc thị thượng vị cũng là kết quả nhiều năm kiên nhẫn của nàng ta.



Nhưng tôi có thể đợi.



Tôi nghe nói thẩm mỹ của đàn ông đều là cố định, vì thế hình mẫu làm một người đàn ông động lòng thường là cùng một loại.



Hy vọng Lâm Uyển không làm tôi thất vọng.



Về phần vì sao Tiêu Thừa Yến vẫn chọn kết hôn với tôi? Là do thâm tình?



Tôi không tin, đã từng thấy bộ dạng lạnh lẽo vô tình của hắn thì càng không tin.



Có lẽ hắn chỉ là hài lòng với đứa con trai Tiêu Vũ này, hy vọng cùng tôi kết hôn vẫn có thể sinh ra nó lần nữa.



Có lẽ khi hắn về già cô đơn lại nhớ về lúc còn trẻ, hoài niệm trở thành vô giá cho nên khi trở về thế giới hiện đại thì tìm tới tôi. Nhưng tất cả chỉ là do hắn vẽ ra, tôi làm sao có thể xem là thật.



Nói tóm lại tôi không quan tâm tới việc hắn tìm tới tôi là vì cái gì, cũng không tin cái gọi là thâm tình.



Thời gian Tiêu Thừa Yến đi công tác là 1 tuần, mà trong 1 tuần này, tôi có thêm nhiều thời gian ở chung với Tiêu Vũ.



Tiêu Vũ được nghỉ hè, không phải đi mẫu giáo. Vừa lúc nghỉ, tôi tượng trưng đưa cho nó mấy quyển sách báo thiếu nhi, bị nó từ chối. Nhưng về sau, Tiêu Thừa Yến nói sẽ mời gia sư Tiếng Anh và một số môn khác tới nhà dạy nó, nó lại không phản đối. Chuyện cứ thể được quyết định.



Hiện tại mỗi ngày nó đều ở nhà, sinh hoạt hàng ngày có dì lo, mỗi lần có người dạy kèm sẽ lên phòng riêng khóa cửa.



Thầy dạy kèm khen Tiêu Vũ thông minh rất nhiều lần, cảm thấy nó học rất nhanh, đặc biệt là thầy dạy số học. Thầy nói tư duy của Tiêu Vũ không giống một đứa trẻ, có thể thăng lên giáo trình cấp cao hơn.




Tôi biết đây là Tiêu Vũ làm màu để được nhảy lớp.



Hôm nay lúc từ trường về tới nhà, thầy giáo dạy kèm liền nói với tôi: “Kỳ thực Tiểu Vũ có thể bỏ qua 6 tháng cuối năm học mà nhảy luôn lên bậc Tiểu học, hoàn toàn có thể theo kịp tiến độ chị ạ.”



Tôi cười, vẻ đã hiểu: “Được, tôi sẽ cùng ba nó thương lượng.”



Nó nhảy lớp hay không với tôi không phải vấn đề, nên tôi không chọc thủng tầng ngụy trang này.



Tôi không coi Tiêu Vũ như một đứa trẻ nữa, không chừng tâm lý nó còn mạnh hơn tôi nhiều. Dù sao tôi cũng không rõ đời trước nó thọ bao nhiêu mà.



Sau khi thầy dạy kèm đi khỏi, Tiêu Vũ tràn đầy phấn khởi nhìn tôi: “Mẹ, con nên học trường Tiểu học nào đây ạ?”



“Chờ ba về rồi cùng thương lượng nhé.”



Tiêu Vũ mở to mắt, đột nhiên khóe miệng rủ xuống, ủy khuất nói: “Mẹ không quan tâm đ ến chuyện học hành của con nữa sao?”



Tôi giật mình, xoa xoa gáy nó: “Con nói gì ngốc vây? Chuyện lớn thế này nếu không cùng ba thương lượng thì sao được? Con thật là, nghĩ đi đâu rồi?



Thái độ Tiêu Vũ lập tức mềm mỏng, nói: “Con sai rồi.”



“Mẹ đại nhân đại lượng, không so đo với con.” Tôi khẽ cười nói, sau đó quay đi, hướng về phía thư phòng: “Mẹ còn có một số công việc, con tự chơi trước nhé.”



“Được, đến bữa tối con gọi mẹ nha.”



Khi đến phòng làm việc, tôi đóng cửa và bật máy tính của mình.




Tôi đã thay đổi mật khẩu của máy tính, Tiêu Thừa Yến không biết mật khẩu mới.



Những bức ảnh chụp bởi thám tử tư đã được gửi đến email của tôi.



Tất cả đều là những bức ảnh bình thường chụp hắn lên xuống xe, tham gia các hoạt động,... Lâm Uyển cũng có mặt trong một số ảnh, nhưng cô ta đứng trong tốp thư ký cuối, cách Tiêu Thừa Yến khá xa.



Không thể tìm thấy bất kỳ bức ảnh nào để làm ầm lên.



Tất nhiên, tôi không vội vàng như vậy, cũng không cảm thấy có thể có tiến triển nhanh như thế được nên không thất vọng.



Đây mới chỉ là tháng đầu tiên Lâm Uyển làm thư ký.



Trong tương lai, sẽ có cơ hội.



Một tuần sau, Tiêu Thừa Yến đi công tác trở về.



Hôm nay là cuối tuần, tôi không cần phải đi tới trường. Buổi chiều Tiêu Thừa Yến về đến nhà, vừa vào nhà liền ôm lấy tôi: “Nhớ anh không?”



"Có chứ." Tôi nói, vỗ nhẹ vào cánh tay hắn, "Đừng siết cổ em nha."



"Anh nhớ em nhiều lắm." Hắn nói.



Tôi không muốn nói cũng như nghe mấy câu buồn nôn này, vì vậy tôi thoát ra khỏi vòng tay của Tiêu Thừa Yến, đề cập đến vấn đề của Tiêu Vũ: “Gia sư nói rằng trình độ của Tiểu Vũ đủ để vào trường Tiểu học, và có thể nhảy lớp. Anh có muốn con nhảy lớp không?”



Tiêu Thừa Yến: "Nếu giáo viên đã nói như vậy, chúng ta cứ nhảy một lớp, miễn là nó có thể theo kịp."



Tôi lại nói: “Vậy thì có khá nhiều vấn đề về trường học đó. Có thể đi học sớm hay không, nên học tại trường công lập hay tư nhân. Mà thời gian còn rất gấp nữa. Em nghe nói mấy đứa nhóc khác phải chuẩn bị việc nhập học nửa năm lận đó.”



"Ừm, em yên tâm đi, anh sẽ thu xếp."



Tiêu Thừa Yến có một trợ lý đời sống, là một người dì vô cùng cẩn thận. Bình thường dì ấy sẽ giống như một bảo mẫu, sắp xếp cuộc sống hàng ngày của mọi người ở nhà. Khi Tiêu Thừa Yến đi công tác, dì ấy sẽ đi cùng Tiêu Thừa Yến và chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Tiêu Thừa Yến.



Sau khi đi công tác trở về, dì ấy thu dọn vali của Tiêu Thừa Yến.



Lúc Tiêu Thừa Yến vào phòng tắm tắm rửa, dì thu dọn quần áo của hắn, thuận miệng hỏi: "Bà chủ, nghe nói thư ký mới bên cạnh Tiêu tổng là học trò của cô bà sao?"



"Vâng, có một học sinh cháu rất thích. Cô ấy có năng lực tốt, nếu cô ấy muốn làm việc ở Thần Hi thì cháu sẽ giúp cô ấy."



Dì mỉm cười: “Cô bé đúng là rất năng động.”



Tôi biết dì ấy có dụng ý khác khi đột nhiên nhắc đến Lâm Uyển, nhưng tôi không đáp trả.



Dì tôi thấy tôi không trả lời gì nhiều liền nói thêm: “Chuyến công tác này, cô ấy đã giúp tôi rất nhiều. Cô ấy còn giúp tôi đóng gói quần áo của Tiêu tổng và còn đưa trà mật ong nữa.”



Quả nhiên, Lâm Uyển không làm tôi thất vọng. Biết thời gian thực tập chỉ kéo dài mấy tháng, có thể ở lại hay không cũng không chắc chắn, nên cô ta đã nhanh chóng hành động.



Chỉ là cô ta còn quá nhỏ, không giống như Hoắc thị từ nhỏ đã cùng tranh đoạt với tỷ muộn, di nương. Thủ đoạn của cô ta thực sự không thông minh như vậy, vì thế thư ký đời sống chỉ sau một chuyến công tác là nhìn ra vấn đề.



Tiêu Thừa Yến là một cựu Hoàng Đế, làm sao hắn có thể không nhận thức được những điều mà thư ký đời sống có thể nhìn thấy? Vì hắn không đề cập đến điều đó với tôi, nên một là anh ta không thèm để ý thì hai chính là ngầm đồng ý, rất hợp ý tôi.



Vì vậy, tôi vẫn giả vờ không hiểu ý dì, nói: "Dù sao cũng là công việc mới, em ấy nhất định muốn thể hiện nhiều hơn nữa."



Dì liếc nhìn tôi, mỉm cười rồi không nói nữa.