Tựa Bóng Tình Tan

Chương 7




Chuyện anh ta có ăn chơi gái gú bên ngoài có như thế nào cô cũng không can thiệp. Nhưng ít nhất hắn ta cũng phải biết chừng mực đừng có mang lòng tự trọng ca cô ra làm trò đùa để trà đạp như thế. Từ trực đến giờ cô chưa từng bị một ai khiến cho bản thân rơi vào cảm giác vừa thất vọng vừa tủi thân như vậy.

Mặc đu trong suốt mấy năm qua cô chịu biết bao khổ cực vì người cha cờ bạc, áp lực công việc nhưng cô không hề than vãn hay rơi giọt nước mắt nào. Vậy mà ngày hôm nay lòng tự trọng của cô lại bị tên đàn ông khốn nạn kia coi thường. Cảm thấy tủi thân vì chính mình nên mới rơi những giọt lệ như vậy.

Chờ mãi nhưng cô cũng không thấy hắn ta quay trở về nhà, Nhược Hy lặng lẽ thu dọn đống đồ ăn thịnh đoạn trên bàn vào. Cô ngước nhìn lên đồng hồ bây giờ cũng đã gần mười hai giờ rồi. Mai cô còn phải công ty làm việc. Dù có phải phép chờ anh ta quay về cho tròn bổn phận một người vợ. Nhưng cô cũng không phải trâu ngựa mà chờ anh ta tới sáng được.

Nhược Hy quay chở về phòng nhắm chặt mắt chìm vào giấc ngủ một cách khó khăn. Tới tầm trời tờ mờ sáng cô sực tỉnh giấc khi nghe ở phía ngoài cửa phòng có tiếng người đập cửa. Đó là Tống Long Thần vừa uống rượu say đến làm loạn.

Không muốn hắn cư xử như thế mãi không cho cô ngủ, Nhược Hy đành phải mở cửa phòng muốn nhìn xem tên khốn đó lại giở trò gì với cô đây. Vừa lúc mở cửa phòng cô nhìn anh ta vốn có chút bốc hơi rượu mùi nồng nặc cả lên.

Nhưng nhìn sắc mặt của anh ta cô cũng ngờ ngợ đoán ra hơi men không hề khiến anh ta mất lý trí chỉ là hắn ta đang cố ý quấy rầy cô. Bây giờ là ba giờ sáng. Cô vừa lên giường chợp mắt được một chút thì anh ta liền về làm ầm cả lên.

Vấn đề anh ta anh uống say đây không phải là chuyện ngày một ngày hai mà cô gặp. Từ khi vô về đây sống chung với anh dùng danh nghĩa người vợ hờ ở đây với hắn cũng được một tháng rồi. Ngày nào hắn chẳng đi uống rượu tới tận khuya mới quay về. Chưa từng dùng với cô một bữa ăn nào thật cẩn thận cả.

Dù hắn có đi đêm về khuya uống rượu hay làm gì bên ngoài cô cũng không can thiệp đến. Vả lại anh ta dù có về khuya cùng không đến phá đám giấc ngủ của cô vào giờ này như vậy. Rốt cuộc là ngày hôm nay cái tên mặt lạnh này bị sao mà mò đến tận phòng cô lúc ba giờ sáng?

Nhược Hy nhìn thấy người đàn ông ngay trước mắt mình thì cơn giận dỗi hắn vì chuyện hồi tối. Cô thở dài ra một hơi khó chịu lên tiếng.

– Chuyện gì mà anh đến làm…

Anh không chờ nghe cô nói cho hết câu. Cứ nhìn thấy vẻ mặt của cô ta khó chịu với anh thì lòng lại nhớ đến dáng vẻ cô nói cười vui vẻ với tên đàn ông khác ở trước cửa hàng siêu thị. Cơn khó chịu cứ thế trong lòng mà bừng bừng lên trực tiếp lao đến hôn vào cánh môi nhỏ xinh của Nhược Hy.

Thấy hắn cư xử như vậy cô hốt hoảng đập vào ngực hắn giãy giụa chống cự. Nhưng sức lực của hắn ngày càng dữ dội và mãnh liệt hơn vô tình cắn màu cánh môi cô khiến nó bị thương và rỉ máu. Cuối cùng anh ta mới chịu buông tha cô.

Nhược Hy hốt hoảng đưa mắt lên nhìn anh ta chằm chằm. Ánh mắt có chút tức giận cùng với sự khó chịu. Còn anh ta thì vẫn dùng ánh mắt lạnh băng không chút dịu dàng mà nhìn cô. Gằn giọng nói.

– Đã nhận tiền bán thân cho tôi rồi thì biết thân biết phận một chút.

Cô muốn nói lý và cần anh ta giải thích nói cho cô nghe xem bản thân cô đã làm điều gì phật ý anh? Từ lúc về đây sống chung và kết hôn với anh cô luôn giữ đúng bổn phận. Chưa bao giờ đi quá giới hạn. Vậy mà anh ta cứ luôn miệng yêu cầu cô biết vị trí của bản thân. Một câu cũng không cho cô giải thích mà trực tiếp quay trở về phòng đóng dầm cửa lại.

Biết rõ bản thân mình kết hôn với anh ta vì số tiền trả nợ. Cũng không khác gì loại con gái rẻ tiền được anh ta mua lại. Chỉ cao cấp hơn chút là với danh nghĩa vợ anh ta. Rõ ràng kể cả như thế nhưng cô cũng không thể nhẫn nhịn hết những đày đoạ của anh ta được. Nếu hăn đối xử bất công với cô thì cô cũng không nhịn hắn thêm.

Người đàn ông này rốt cuộc là trong tim có tảng băng gì đây. Cô không thể nhìn thấu lòng anh ta đang nghĩ chuyện gì nữa. Lấy cô về chẳng lẽ là thoả mãn sở thích của bản thân. Hay dang cần một người giúp hắn làm việc nhờ, giúp làm chiếc bia di động cho hắn chút cơn giận khi không vui?

Sáng hôm sau đến công ty, Nhược Hy mới biết bản thân bị chủ tịch đích thân bảo cô làm thư ký riêng cho anh ta. Ngoài mặt thì là thư ký nhưng rõ ràng là muốn có nhiều cơ hội hơn để chèn ép, hành hạ cô mới đúng.

Lúc sáng sớm hắn yêu cầu cô tự pha cho hắn một tách cà phê. Chuyện sẽ rất bình thường nếu như hắn ta không cố uống bắt cô chạy đi chạy lại pha nhiều lần. Lúc thì kếu cà phê quá ngọt, quá đắng. Lần thì luôn miệng kêu cà phê nguội rồi bắt cô pha lại.

Lần này không thể chịu được cái tính quá quắt thích bắt nặt người khác. Nhược Hy đặt mạnh tách cà phê xuống bàn lườm hắn với ánh mắt vô cùng tức giận.

– Anh muốn kiếm chuyện gì với tôi đây.

Tống Long Thần đặt cây chút trên tay mình xuống liếc mắt qua nhìn cô lạnh nhạt đáp lại.

– Không chịu được thì nghỉ việc.

Hắn nói câu nói ấy khiến cho cô cứng miệng không thể nói thêm gì được nữa. Cô cần công việc này còn hắn thì lại là chủ. Vì thế muốn phản kháng cũng khó chỉ đành nghe theo.

Vừa hay lúc này thư ký riêng đi vào trong phòng, đặt một đống giấy tờ cần anh ta ký. Liếc mắt nhìn dáng vê tức giận, uất ức hiện rõ trên mặt Nhược Hy. Đã vậy còn thấy trên môi cô bị thương nhỏ giọng hỏi.

– Nhược Hy môi cô bị…

Cô vừa nhìn người đàn ông cao cao tại thượng ngồi trên vừa gằn giọng oán trách.

– Không sao, tôi bị cẩu cắn.

Dứt câu, Nhược Hy hừ lạnh một tiếng ôm cục tức to trong lòng hậm hực rời đi. Tống Long Thần nghe cô ta cố ý nói móc anh trong lòng cũng không thấy dễ chịu gi. Nhưng anh cảm nhận được người vợ hiện tại này mà anh hết lòng dùng sức để hành hạ. Hình như khác với tính cách trước kia của Hạ Kim.