Sau khi đơn giản ăn bữa chiều, sắc trời liền tối sầm xuống.
Từng người trở lại phòng mình chuẩn bị nghỉ ngơi, Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh cũng không ngoại lệ. Lâm Thu Thạch ở trong phòng rửa mặt xong, cũng không vội vã lên giường, mà là đứng ở bên cửa sổ, quan sát phòng đối diện.
Nơi hôm qua đứa trẻ bật khóc thút thít, ngay ở đối diện bọn họ. Có hai nhóm người ở trong mấy căn phòng đó, cũng chính là bốn người, mà căn phòng nửa đêm hôm qua Lâm Thu Thạch dọn ra khỏi, vừa lúc ở ngay giữa bọn họ.
Qua đợt kiểm tra vào ban ngày, Lâm Thu Thạch cũng không phát hiện ra cái gì khác thường ở những căn phòng đó, ngoại trừ trên bề mặt cửa sổ giấy có những lỗ nhỏ rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Cửa sổ ở nơi này dùng gỗ ngăn cách thành những ô nhỏ, phía trên là kính, phía dưới là giấy, Lâm Thu Thạch đứng bên cửa sổ liền có thể xuyên qua kính nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng nếu ngồi xuống thì cái gì cũng đều không thấy.
"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Cố Long Minh nằm trên giường nghiêng đầu qua nhìn Lâm Thu Thạch hỏi.
"Muốn nhìn một chút rốt cuộc căn phòng kia có gì khác biệt với phòng của chúng ta." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu ngủ trước đi."
Cố Long Minh nói: "Vậy tôi nhìn cùng anh đi."
Lâm Thu Thạch nói: "Một mình tôi là được, sẽ không nhìn quá lâu, cậu ngủ trước đi, dù sao cậu có thức cũng không giúp được việc gì."
Cố Long Minh liền chớp mắt nhìn Lâm Thu Thạch, cũng không dây dưa: "Được thôi." Cậu ta ngáp một cái, trở mình, không đến hai phút vậy mà liền thật sự ngủ rồi.
Nhìn bộ dáng của cậu ta, Lâm Thu Thạch không khỏi nhớ tới Nguyễn Nam Chúc...... Công phu đi vào giấc ngủ của Nguyễn Nam Chúc, cũng là bậc nhất, nhưng cũng phải nói lại, người cùng hắn vào cửa làm nhiệm vụ, dường như cơ bản đều ngủ tương đối mau, ngay cả Trình Nhất Tạ cũng không ngoại lệ.
Bóng đêm nặng nề, gió lạnh lướt qua hành lang, khiến đèn lồng treo trên hành lang lung lay như sắp đổ.
Ánh lửa khi sáng khi tối, Lâm Thu Thạch chỉ có thể xuyên qua bóng tối, loáng thoáng trông thấy cảnh sắc bên ngoài hành lang. Hắn cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 11 giờ tối, cũng sắp tới đêm khuya.
Lâm Thu Thạch chuẩn bị chờ đến 12 giờ, nếu phòng đối diện vẫn chưa xuất hiện biến hóa gì, liền lên giường đi ngủ.
Đang nghĩ như vậy, Lâm Thu Thạch lại chú ý tới cuối hành lang đối diện, không biết từ khi nào xuất hiện thân ảnh màu đỏ mờ ảo, thân ảnh kia từ từ chuyển động trong bóng đêm, cho đến khi chuyển động tới phía dưới một chiếc đèn lồng đỏ, Lâm Thu Thạch rốt cuộc nương ánh sáng đèn lồng trông thấy rõ ràng thân ảnh màu đỏ kia là cái gì.
Đó thế nhưng lại là bảy tám đứa trẻ mặc đồ đỏ, bọn chúng với lấy bả vai đứa đằng trước, rũ đầu, chầm chậm đi từng bước một. Không biết có phải bởi vì khoảng cách quá xa hay không, Lâm Thu Thạch không nhìn rõ lắm bộ dáng của bọn chúng, nhưng phán đoán từ tư thế bọn chúng đi đường, hiển nhiên những đứa trẻ này cũng không phải nhân loại.
Đoàn đội chậm rãi đi về phía trước, đương lúc đi tới phía dưới một cánh cửa sổ, lại đột nhiên dừng bước chân, đứa trẻ đi đầu dùng gương mặt trắng bệch kia lộ ra một nụ cười quái dị, chậm rãi xoay người đối mặt với cửa sổ, nhón mũi chân, vươn một ngón tay nhỏ xíu, chọc giấy hồ trên cửa sổ ra một cái lỗ nho nhỏ, sau đó dán sát mặt vào cái lỗ.
Lâm Thu Thạch thấy một màn như vậy, phía sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi, lúc này rốt cuộc hắn đã hiểu trên cửa sổ ở căn phòng khi trước hắn đổi đi, tại sao lại xuất hiện mấy cái lỗ nho nhỏ như vậy...... Nếu hắn không lôi đứa trẻ sơ sinh ra, không đổi phòng, như vậy lúc này những tiểu quỷ đó liền sẽ từ đầu bên kia cửa sổ giấy, nhìn bọn họ.
Mấy thứ kia có vẻ là phát hiện bên trong phòng không có người, liền xoay người đi tới căn phòng tiếp theo. Lâm Thu Thạch nhớ rõ căn phòng đó có người ở, vì thế hắn liền trông thấy sau khi những đứa trẻ kia chọc cửa sổ ra một cái lỗ, hóa thành một đống máu loãng, theo cái lỗ trên cửa sổ bằng giấy, cứ như vậy chảy vào trong phòng.
Những thứ này phát sinh lặng yên không một tiếng động, chỉ trong giây lát trên hành lang liền lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Lâm Thu Thạch nghĩ tới chuyện ban ngày đã từng phát sinh, nhẹ giọng niệm manh mối vài lần: "Thiên hoảng sợ, địa hoảng sợ, nhà tôi có một đứa trẻ đang khóc, đi ngang qua nơi này niệm ba lần, một giấc ngủ đến khi trời sáng rõ......." Hắn niệm liên tục ba lần, đang muốn quay về giường ngủ, rồi lại nhìn thấy phía giữa sân xuất hiện một bóng dáng nữ nhân. Nữ nhân mặc váy dài màu đỏ, mái tóc đen dài, nhìn qua đúng là nữ chủ nhân ban ngày tiếp đãi bọn họ.
Ả lẳng lặng đứng ở chỗ đó, đối mặt với căn phòng bị mấy đứa trẻ kia đi vào, bóng dáng lạnh nhạt giống như một pho tượng đông cứng.
Lâm Thu Thạch không muốn nhìn nữa, hắn thật cẩn thận xoay người, đi tới mép giường. Nhưng hắn mới vừa ngồi ở mép giường, trước mắt lại chợt xuất hiện ánh sáng rực rỡ, Lâm Thu Thạch lộ ra sắc thái ngạc nhiên, phát hiện đèn dầu đặt ở trên bàn không biết vì sao tự mình thắp.
Ánh sáng của đèn dầu kia chiếu rọi cả gian phòng, trong đêm tối không thể nghi ngờ là cực hấp dẫn lực chú ý của mọi thứ —— bất kể là thứ tốt, hay là không tốt.
Trong chớp nhoáng, Lâm Thu Thạch lao tới cái đèn dầu, bất chấp tất cả, duỗi tay cầm lấy chụp đèn nhanh chóng chụp vào đèn dầu.
Lửa đèn dầu tắt phụt, nhưng cơ thể Lâm Thu Thạch lại căng cứng lên. Hắn cảm giác được có một tầm mắt, một tầm mắt phóng ra từ phía bên ngoài cửa sổ tiến vào, hắn ngồi xổm xuống, không dám đứng thẳng, cực lo sợ thứ bên ngoài nhìn thấy hắn.
Cũng không biết do Lâm Thu Thạch quá lo lắng, hay là như thế nào, hắn thậm chí nghe thấy tiếng vang rất nhỏ của gió nhẹ thổi qua làn váy ở phía bên ngoài.
Tiếp theo, có thứ gì chậm rãi cọ xát trên cửa sổ giấy, một lát sau, một ngón tay sơn móng đỏ, đâm thủng tầng giấy cửa sổ hơi mỏng kia.
Lâm Thu Thạch ngồi xổm ngay bên cạnh cửa sổ, vừa vặn ở góc chết của cái lỗ này, nhưng người bên trong lỗ không nhìn thấy hắn, hắn lại có thể nhìn thấy người bên trong lỗ —— một đôi mắt màu đen xuất hiện phía sau cửa sổ, không có ý tốt nhìn trộm vào bên trong phòng, sưu tầm mục tiêu.
Cố Long Minh trên giường hô hấp còn đang đều đều, cũng không bị những thứ này đánh thức.
Lâm Thu Thạch ngừng thở, cố gắng làm cảm giác tồn tại của mình thấp xuống.
Cặp mắt kia ở bên ngoài nhìn thật lâu, cuối cùng vẫn không có phát hiện Lâm Thu Thạch ngồi xổm trong một góc, ả có chút tiếc nuối thở dài, từ từ dời mắt.
Nhưng Lâm Thu Thạch cũng không dám cử động, hắn có loại cảm giác, thứ này còn ở xung quanh phòng......
Quả nhiên, vài giây sau, đôi mắt màu đen lại lần nữa xuất hiện, nếu vừa rồi Lâm Thu Thạch tin tưởng ả đã rời đi, chỉ sợ cũng đã vừa vặn bị thứ này trông thấy, còn sẽ xảy ra chuyện gì, chính là chuyện không thể biết được.
Vẫn không có tìm được Lâm Thu Thạch, trong cặp mắt đen kia lộ ra sắc thái phẫn nộ cùng không vui, Lâm Thu Thạch nghe thấy bên ngoài sân lại truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, chủ nhân đôi mắt đen kia sau khi nghe thấy động tĩnh như vậy, mới biến mất phía đằng sau cửa sổ giấy.
Lâm Thu Thạch ngồi xổm tại chỗ đã lâu, xác định thứ bên ngoài đã rời đi, mới chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên. Chân hắn ngồi xổm đã tê rần, lảo đảo về tới mép giường.
Cố Long Minh còn đang ngủ say, không chút nào biết mọi thứ phát sinh vừa rồi.
Lâm Thu Thạch thở ra một hơi, nằm xuống bên cạnh Cố Long Minh, suy nghĩ trong đầu lại là mấy đứa trẻ cũng với nữ chủ nhân kia, chung quy hắn cảm thấy, trong viện này có cất giấu manh mối mấu chốt.
Đây nếu là người bình thường, đã trải qua một màn vừa rồi khẳng định ngủ không được, nhưng bằng kinh nghiệm qua cửa phong phú khi trước khiến Lâm Thu Thạch rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn nhắm mắt, bắt đầu muốn khơi lại cảm giác bình tĩnh khi nằm bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, vậy mà thật sự rất nhanh liền lâm vào ngủ mơ.
Xem ra thuốc ngủ tinh Nguyễn Nam Chúc này thật là rất có tác dụng, trên cơ bản nghĩ tới một chút liền có thể ngủ.
Ngày thứ ba, động tĩnh Cố Long Minh rời giường đánh thức cả Lâm Thu Thạch, hắn mở mắt ra, thấy Cố Long Minh đĩnh đạc chào hỏi với hắn: "Buổi sáng tốt lành nha, đêm qua không gặp phải chuyện gì chứ?"
Lâm Thu Thạch nói: "Gặp, thiếu chút nữa lạnh."
Cố Long Minh: "...... Anh nghiêm túc đấy à?"
Lâm Thu Thạch nói: "Đương nhiên là nghiêm túc." Hắn từ trên giường ngồi dậy, đơn giản miêu tả lại chuyện đêm qua phát sinh.
Cố Long Minh mới đầu vẫn còn chưa thực sự nghêm túc, nghe tới thứ kia đứng ở bên cửa sổ nhìn mình đã lâu, cậu ta lộ ra biểu tình hoảng sợ: "Vãi chưởng, ả cứ như vậy nhìn tôi cả đêm?"
Lâm Thu Thạch: "Chắc vậy."
Cố Long Minh nói: "Còn may tôi mặc áo ngủ." Cậu ta ngượng ngập nói, "Nếu như giống ở nhà ngủ.trần như vậy......"
Lâm Thu Thạch: "......" Cậu liền có thể đã chết.
Cố Long Minh vui đùa xong, liền lại nghiêm túc, nói: "Tối nay chúng ta còn cần đổi phòng không?"
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, nói: "Đi ăn sáng trước đi."
Tới nơi ăn bữa sáng, Lâm Thu Thạch phát hiện trong đoàn thiếu mất hai người, đúng là hai người ở trong căn phòng ngày hôm qua đám trẻ con dừng lại.
"Hai người bọn họ đêm qua đã trở về đúng không?" Mọi người đều đang nhỏ giọng thảo luận hai người mất tích kia.
Lâm Thu Thạch nhanh chóng giải quyết bữa sáng, ném cho Cố Long Minh một ánh mắt.
Cố Long Minh còn chưa ăn no, sau khi lại nhét vào trong miệng một cái bánh bao, nhồm nhoàm nói: "Đi đi."
Lâm Thu Thạch đứng lên đi ra ngoài phòng.
"Mọi người đi đâu thế?" Có người đang hỏi bọn họ.
"Chúng tôi đi xem phòng của bọn họ." Lâm Thu Thạch trả lời nói, "Xem bọn họ còn ở đây không."
"Tôi đi cùng hai người." Nghiêm Sư Hà ngày hôm qua vào từ đường sau bọn Lâm Thu Thạch cũng đứng lên, cộng sự Tiểu Thiển của hắn ta có vẻ hơi không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cùng đi theo lại đây.
Bốn người đi trên hành lang, Nghiêm Sư Hà hỏi đêm qua bọn họ có nghe thấy tiếng động gì hay không.
"Không có." Cố Long Minh cực ngay thẳng nói, "Tôi ngủ một giấc đến sáng cả trời, cái gì cũng không nghe thấy."
Lâm Thu Thạch cũng lắc đầu.
"À." Nghiêm Sư Hà gật gật đầu, "Đêm qua thật ra tôi lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con...... Đại khái là truyền ra từ bên cạnh chỗ mấy cậu ở, buổi tối mọi người cẩn thận một chút đi."
Lâm Thu Thạch nghe vậy không nói gì, tối hôm qua hắn không hề nghe thấy âm thanh nào khác thường, lấy thính lực của hắn mà nói, nếu Nghiêm Sư Hà có thể nghe thấy, hắn không có lý do gì sẽ nghe lầm.
Nghiêm Sư Hà nói như vậy, hoặc là đang lừa bọn họ, hoặc là tiếng khóc này cũng chỉ có mình hắn ta có thể nghe thấy.
Nói chuyện kết thúc, bọn họ đi tới cửa phòng của hai người mất tích.
Lâm Thu Thạch giơ tay gõ cửa, chờ đợi một lát sau, không ngoài ý muốn chút nào phát hiện bên trong không có động tĩnh.
"Đi thẳng vào?" Lâm Thu Thạch nói.
"Được đấy." Nghiêm Sư Hà cũng không ngại, "Nhưng hình như bị khoá từ bên trong."
Lâm Thu Thạch nói: "Để tôi thử xem." Ở ngoài cửa hắn đã bắt đầu học tay nghề mở khoá với Nguyễn Nam Chúc, nhưng tiến độ cũng không tính là nhanh, vẫn chưa thể xử lý một vài loại khoá tương đối phức tạp. Loại khoá cũ kỹ trước mắt này vẫn không thành vấn đề, nếu thật sự mở không được, phá cửa vào cũng có thể, dù sao đã thật sự muốn vào, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Một phút sau, ổ khóa theo tiếng mà mở.
Cố Long Minh ném tới Lâm Thu Thạch ánh mắt kính nể: "Người anh em, anh thật là lợi hại, hiện tại tôi đã tin anh là dân thất nghiệp lang thang."
Lâm Thu Thạch: "......" Chung quy hắn cảm thấy những lời này có chỗ nào không đúng.
Nghiêm Sư Hà duỗi tay đẩy cửa, phơi bày cảnh tượng trong căn phòng trước mặt bọn họ. Chỉ thấy bên trong phòng ngủ không lớn, khắp nơi đều là máu tươi, nhưng máu này không giống như là bị bắn ra, mà càng như là dấu vết sau khi kéo lê lưu lại.
Không thể nghi ngờ, chủ nhân căn phòng lúc này đã lành ít dữ nhiều.
Lâm Thu Thạch đi vào phòng, sau khi giả vờ lơ đãng kiểm tra khắp nơi, chậm rãi đi tới bên cửa sổ. Hắn lại trông thấy mấy lỗ nhỏ kia, chỉ là so với ngày hôm qua, tâm tình thấy mấy cái lỗ hôm nay càng phức tạp hơn một chút.
Nghiêm Sư Hà cũng rất tinh tế, rất nhanh liền phát hiện lỗ nhỏ trên cửa sổ, hắn ta nhìn lỗ nhỏ, không tìm thấy manh mối, Cố Long Minh làm bộ lơ đãng tới câu: "Thế nào tôi lại nghĩ tới mê hương bên trong kịch võ hiệp, hại chết bọn họ chắc không phải là người đâu nhở?"
Nghiêm Sư Hà nghe vậy liếc Cố Long Minh một cái.
Trong phòng, còn có địa phương khá khiến người để ý, chính là Lâm Thu Thạch chú ý tới dầu trong trản đèn để trên bàn đã cạn, đèn dầu này khi bọn họ mới vừa vào ở đã được châm đầy, hiện tại mới dùng hai buổi tối, không có khả năng dùng hết. Nhưng cái đèn dầu trước mặt đã đốt đến khô cạn, cũng không biết là có người lấy hết dầu trong đèn ra, hay là vì nguyên nhân gì khác.
"Thi thể đâu, thi thể của bọn họ đâu?" Tìm trong phòng một vòng, Nghiêm Sư Hà vẫn không nhìn thấy thi thể của hai người này, hắn ta có chút nghi hoặc, "Cho dù chết, cũng phải thấy xác chứ."
Nhưng thi thể lại không thấy, trong phòng ngủ không lớn, căn bản không có nơi nào có thể giấu đi thi thể.
"Không biết." Tiểu Thiển trả lời, "Có thể đã bị mấy thứ kia ăn luôn rồi hay không?"
Nghiêm Sư Hà cau mày, không hé răng. Trên thực tế là có tồn tại loại khả năng này, dù sao ở bên trong cửa, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Lâm Thu Thạch cũng nghĩ đến thi thể, nhưng điều hắn càng muốn biết là hiện tại nữ chủ nhân ở đâu.
Dường như trong phòng không có bất cứ manh mối gì, nhưng Cố Long Minh lại phát hiện dấu tay máu của trẻ con trong một góc cực khuất, cậu ta không nói thẳng chuyện này trước mặt Nghiêm Sư Hà, mà là sau khi bốn người tách ra, lặng lẽ nói cho Lâm Thu Thạch.
"Ừm, đã biết." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, "Cậu cảm thấy thi thể của bọn họ bị đưa đi đâu?"
Cố Long Minh: "Không biết...... Bị loại đồ vật này giết chết không còn thi thể không phải chuyện rất bình thường à?"
Lâm Thu Thạch nói: "Không nói rõ được." Lời Cố Long Minh nói thật ra rất có đạo lý, nhưng tự hắn lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, trực giác như đang nói cho hắn, hướng đi của thi thể cực kỳ quan trọng, nhưng đây gần như là trực giác, lại không có chứng cứ chứng minh. Việc này là kinh nghiệm theo như lời Nguyễn Nam Chúc, rất khó có thể dùng lời nói cụ thể để miêu tả.
"Anh để ý tới vậy thì chúng ta đi tìm xem?" Cố Long Minh chú ý tới mày Lâm Thu Thạch vẫn luôn nhăn, nói, "Viện này còn có một vài địa phương chúng ta còn chưa đi đâu."
"Vậy tìm xem đi." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Hai người liền lại bắt đầu tìm kiếm trong sân.
Không thể không nói, viện này cực kỳ lớn, đường đi lại lung tung không trật tự, rất dễ dàng bị lạc ở bên trong. Cũng may trí nhớ của Lâm Thu Thạch cực kỳ tốt, dẫn theo Cố Long Minh đi qua trong đó cũng không khó khăn.
Nhưng Cố Long Minh đi tới đầy đầu mờ mịt, nói: "Vừa rồi không phải chúng ta đã đi qua nơi này rồi à?" Cậu ta nhớ rõ cảnh sắc xung quanh giống vừa nãy như đúc mà.
"Chưa đi qua." Lâm Thu Thạch nói, "Cục đá này ở con đường vừa nãy nhỏ hơn một chút."
Cố Long Minh: "......" Cậu ta nhìn chằm chằm cục đá tới nó sắp phải nở ra hoa cũng không hề phát hiện so với vừa rồi có gì không giống nhau, vì thế liền ném ánh mắt bội phục tới Lâm Thu Thạch, nói, "Anh thật lợi hại...... Vậy mà cũng có thể phát hiện."
Lâm Thu Thạch cười cười không nói chuyện.
Thật ra hồi trước hắn cũng không có trí nhớ như vậy, nhưng trí nhớ từ sau khi vào cửa liền bắt đầu tốt lên, loại khung cảnh lặp lại cố định này đối với hắn mà nói hoàn toàn không có gì khó khăn.
Viện này quả thực giống như là đang cố ý khiến người ta lạc đường, rất nhiều địa phương đều được xây dựng giống nhau như đúc, thậm chí tới cỏ cây bồn hoa với núi giả cũng đều dùng cách sắp xếp tương đồng.
Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh mất cả một buổi sáng ở trong sân, rốt cuộc tìm thấy nơi mà mình muốn tìm —— bọn họ tìm thấy đình viện nơi nữ chủ nhân cư trú.
Vì sao lại xác định được đó là nơi nữ chủ nhân ở, bởi vì ở đó Lâm Thu Thạch trông thấy một bộ váy dài màu đỏ treo ở trên cây, đang phất phơ lay động trong gió. Hắn nhớ rõ chiếc váy này, đúng là chiếc váy chiều tối ngày hôm qua nữ chủ nhân mặc.
"Anh có ngửi thấy mùi gì không?" Cố Long Minh vừa tới đây mày liền nhíu lại, hít hít mũi, "Hôi thật sự."
Lâm Thu Thạch cũng ngửi thấy, đây là một loại hương vị rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả, có chút giống máu, lại có chút giống thứ gì bị hư thối, nói tóm lại mười phần làm người buồn nôn.
Còn may Trình Nhất Tạ không ở đây, bằng không có lẽ sẽ cực kỳ khó chịu.
Nơi nữ chủ nhân ở cách vị trí bọn họ đang đứng một cánh cửa sắt, cửa sắt khép hờ, có thể loáng thoáng trông thấy cảnh tượng bên trong.
Lâm Thu Thạch ở bên ngoài quan sát một lát trước.
Đó là một cái sân rất lớn, trong viện lại trống rỗng, ngoại trừ có một cái cây khô thật lớn, còn lại thực vật gì cũng không nhìn thấy. Mà bộ váy dài mà nữ chủ nhân mặc kia treo ngay ở trên ngọn cây khô này.
Sau khi xác định bên trong không có động tĩnh, Lâm Thu Thạch tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa, hai người đi vào trong viện.
Lâm Thu Thạch quan sát khắp nơi, rất nhanh đã phát hiện ở một góc trong sân có vết máu tươi, dấu vết này như là có thứ gì bị kéo lê trên mặt đất, cùng dấu vết ở trong phòng hai người mất tích kia mười phần tương tự.
Cố Long Minh có vẻ cực kỳ không thích cái sân này, dùng tay che mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ.
"Làm sao vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi hắn.
Cố Long Minh nói: "Phong thuỷ viện này quá kém, quả thực là nơi cho người chết ở."
Lâm Thu Thạch nói: "Nơi chúng ta ở còn không phải là nơi cho người chết ở à?"
Cố Long Minh lắc đầu: "Nơi này càng nghiêm trọng hơn, phòng ốc bình thường đều lấy ngay ngắn làm cốt, phòng ở đây vậy mà còn cố ý thiếu một cái góc......"
Lâm Thu Thạch nhìn kỹ, phát hiện phòng ở đây thật đúng là thiếu góc, ở chỗ ngoặt bị xây thành một hình cung, nhìn qua quái dị cực kỳ.
Hai người đang nói chuyện, sắc mặt Lâm Thu Thạch chợt biến đổi, nói: "Trốn đi, có người tới." Nói xong liền tìm một chỗ, cùng Cố Long Minh trốn vào.
Một lát sau, nữ chủ nhân mặc đồ đỏ xuất hiện ở cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp của ả là biểu tình lạnh nhạt, vẫn chưa phát hiện Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh tồn tại, đi tới một căn phòng nào đó.
Chờ đến khi ả vào phòng, Cố Long Minh mới nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: "Làm tôi sợ muốn chết...... Chúng ta đi được chưa?"
Lâm Thu Thạch nói: "Không, tôi muốn qua xem."
Cố Long Minh: "Qua đó xem? Nguy hiểm như vậy còn muốn đi xem?"
Lâm Thu Thạch làm cử chỉ im lặng. Trên thực tế không bao lâu sau khi nữ chủ nhân vào nhà, hắn liền nghe thấy một loại âm thanh kỳ lạ, loại âm thanh này như là lưỡi dao sắc bén đang chặt thứ gì cứng rắn, một nhát lại một nhát, bang bang rung động.
Tuy rằng Cố Long Minh cực kỳ không tán đồng đối với hành vi vẫn muốn qua xem của Lâm Thu Thạch, nhưng lại không phản đối nữa, mà là ngoan ngoãn đi theo sau Lâm Thu Thạch, rón ra rón rén đi tới phía trước, tuy rằng vóc dáng lớn như vậy làm động tác này trở nên khá buồn cười.
Lâm Thu Thạch đi tới cửa phòng nữ chủ nhân, nghiêng thân thật cẩn thận nhìn vào bên trong.
Nữ chủ nhân đưa lưng về phía bọn họ, trong tay cầm một con dao dài, đang cúi đầu chặt thứ gì đó, Lâm Thu Thạch nhìn kỹ, phát hiện đó là một miếng thịt rất lớn...... Mà phân biệt từ bộ xương sườn, đây rõ ràng là một bộ phận cơ thể người.
Hiển nhiên, thi thể của hai người mất tích đêm qua, lúc này hẳn là thứ mà nữ chủ nhân đang xử lý.
Mà trong phòng nữ chủ nhân này, còn có mấy đồ vật càng kỳ quái hấp dẫn tầm mắt Lâm Thu Thạch. Đó là từng hàng kệ, trên mỗi kệ đặt đầy đèn dầu, có đèn dầu trống không, có đèn bên trong lại chứa đầy dầu thắp.
Nữ chủ nhân ngâm nga, nhẹ nhàng phân chia mấy miếng thịt, Lâm Thu Thạch thấy bộ phận thuộc về tay với chân, càng thêm xác định suy đoán của mình. Chỉ thấy sau khi nữ chủ nhân chặt thịt xong, liền bắt đầu đốt lửa, đặt một cái nồi sắt lên trên bếp.
Ả muốn làm cái gì...... Cố Long Minh dùng ánh mắt hoảng sợ không tiếng động dò hỏi Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nhún vai, ý bảo mình không biết.
Ánh mắt Cố Long Minh có chút khủng hoảng, đè thấp thanh âm: "Vãi chưởng, con mẹ nó thịt tôi ăn ban ngày, sẽ không phải là......"
Lâm Thu Thạch: "...... Hẳn là không thể nào."
Trong giọng nói của Lâm Thu Thạch hàm chứa chần chừ, hiển nhiên cũng không xác định. Nghĩ đến đồ ăn ngon lành ban ngày, còn có canh xương hầm đêm qua uống, Cố Long Minh quả thực muốn làm một tràng nôn mửa, cậu ta nỗ lực nhịn xuống, hơn nữa ở trong lòng cảnh báo chính mình, về sau ở trong cửa vẫn là ngoan ngoãn ăn lương khô linh tinh tương đối an toàn......
Mà nữ chủ nhân lại đã đun nóng nồi, bắt đầu ném từng khối thịt vào trong.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả tiếp tục e thẹn cầu dịch dinh dưỡng ( đỏ mặt