Âm trạch là ý nghĩa truyền thống của mộ phần, tuy rằng so với dương trạch một trời một vực, nhưng cũng cần phải chú ý tới phong thuỷ.
Cố Long Minh với Lâm Thu Thạch một bên nói chuyện, một bên quan sát khắp nơi trong sân. Viện này rất lớn, ngoại trừ nơi bọn họ ở, còn có một vài cảnh quan cùng kiến trúc khác.
Mà chắn giữa nơi bọn họ ở với nơi khác là một mảnh hòe rậm rạp. Tuy rằng Lâm Thu Thạch không am hiểu về phong thuỷ, nhưng cũng biết cây hòe mang ý nghĩa dễ dàng chiêu quỷ.
Lâm Thu Thạch chú ý tới, phía trên những ngọn hòe đó được treo lên mấy chiếc chuông xâu lại băng dây tơ đỏ, gió thổi qua liền đinh linh linh vang lên. Thoáng qua thì còn rất dễ nghe, nhưng nếu là vào buổi tối, tiếng chuông này vang lên khẳng định có chút thấm người.
Ở vị trí cách mảnh hòe một chút, có một con sông nhỏ xuyên ngang qua sân, con sông này đáng lẽ là nguồn nước trong thị trấn, lại bị tường gạch chặn ngang còn có một nửa bên trong viện.
Cố Long Minh nhìn thấy cảnh này lắc đầu thở dài, nói: "Rồng vây chỗ nước cạn, bốn phía tường vây, là hung thủy, dòng nước này không đúng." Cậu ta nói, "Tôi đi một vòng bên trong nơi này, cảm thấy người có thể ở lại đây còn không xảy ra chuyện, thật sự đều là người lợi hại."
Lâm Thu Thạch nhắc nhở hắn: "Hiện tại người ở trong viện là chúng ta."
Cố Long Minh: "...... Vậy chúng ta rất lợi hại."
Bọn họ đang nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống, hai người đi đến cạnh cửa nhìn qua, phát hiện có một đám người khiêng một con lợn sống trên đường phố, đi tới nơi xa.
Nhóm người này đều mặc đồ đỏ chuyên dùng để hiến tế, không khí nhìn như vui mừng. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện biểu tình trên mặt mỗi người trong bọn họ đều cực kỳ trầm trọng, thậm chí ánh mắt còn ẩn ẩn lộ ra nỗi sợ hãi.
"Bọn họ đi đâu vậy?" Cố Long Minh nhỏ giọng hỏi.
Lâm Thu Thạch lắc đầu: "Không biết, chúng ta qua đó nhìn xem?"
"Được." Cố Long Minh xoa tay hầm hè.
Nghe thấy tiếng động đó, còn có những người khác trong đoàn, nhưng có người sợ hãi, không muốn rời khỏi sân, lại cũng có mấy người lựa chọn đi xem nhóm người này rốt cuộc là muốn đi đâu giống bọn Lâm Thu Thạch.
Vì thế sáu bảy người lén lút, âm thầm theo đội ngũ hiến tế, đi tới nơi xa.
Bọn họ xuyên qua đường phố, lại đi qua một cánh rừng nhỏ, thấy đội hiến tế kia cuối cùng ngừng lại trước một con sông bên cạnh thành nhỏ.
Con sông này có vẻ chính là con sông xuyên qua nơi bọn họ ở kia, nước sông mờ nhạt chảy xiết, cho dù cách rất xa vẫn có thể nghe thấy mênh mông tiếng nước.
Đám người hiến tế đi tới ven sông, đặt con lợn sống khiêng theo xuống, Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng bọn họ sẽ ném thẳng con lợn vào trong sông, không nghĩ tới trong nhóm lại có người móc từ trong túi ra một cái trống bỏi, bắt đầu niệm đi niệm lại cái gì đó, nhóm người này cách khá xa, thanh âm lại bị tiếng nước chảy xiết cuốn đi hơn phân nửa, đa số người đều không nghe thấy nội dung bọn họ đang niệm, nhưng Lâm Thu Thạch lại nghe rất rõ ràng, hắn nghe thấy câu mà nhóm người này đang niệm đúng là câu từ viết trong manh mối: Thiên hoảng sợ, địa hoảng sợ, nhà tôi có một đứa trẻ đang khóc, đi ngang qua nơi này niệm ba lần, một giấc ngủ đến khi trời sáng rõ.
Sau khi niệm xong mấy lần, nhóm người này mới ném con lợn sống vào trong sông.
Lợn sống giãy giụa ở trong nước vài cái, sau đó rất nhanh đã chìm xuống, mấy người đó nhìn thấy cảnh này liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, cất trống bỏi trong tay định xoay người rời đi.
Nhưng khi bọn họ mới vừa đi về phía trước vài bước, liền nghe thấy một tiếng vật nặng rơi xuống đất, vừa quay đầu, lại là phát hiện con lợn sống kia vậy mà đã bị thứ gì ném trở về từ mặt nước.
Thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Lâm Thu Thạch hơi kinh, hắn thấy rõ ràng trên cơ thể con lợn mới sinh kia lại phủ kín những dấu răng rậm rạp đỏ như máu, như là bị thứ gì gặm cắn.
Mà con lợn bị cắn tới máu thịt lẫn lộn thế nhưng vẫn còn sống, mồm nó phát ra tiếng tru tréo thê thảm.
Đám người hiến tế nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức bùng nổ, hầu như trên mặt mỗi người đều xuất hiện biểu tình hoảng loạn, bọn họ dường như không dám tiếp tục đứng ở bờ sông, vội vàng chạy về hướng thành nhỏ, trông bộ dáng kia quả thực như là đằng sau có quái vật gì lập tức đuổi tới đây.
Cố Long Minh nói: "Trong sông có thứ gì......"
Lâm Thu Thạch lắc đầu: "Dù sao cũng không phải thứ gì tốt."
Cố Long Minh lẩm bẩm: "Cái gì Tết Hà Bá linh tinh, tôi cho rằng là Tết thủy quỷ đi."
Lâm Thu Thạch nghe vậy lại là trong lòng vừa động.
Bọn họ đang nói chuyện, lại nhìn thấy có hai người trong đội ngũ tới đây cùng bọn họ, từ chỗ tối đứng lên đi tới bờ sông, thoạt nhìn bọn họ có vẻ muốn kiểm tra cẩn thận một chút con lợn mới sinh kia với thứ ở bên trong sông.
Cố Long Minh quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, ngo ngoe rục rịch: "Chúng ta có cần qua đó xem không? Bên đó nói không chừng có manh mối quan trọng gì á?"
"Không đi." Lâm Thu Thạch không muốn dùng mạng mình đi mạo hiểm, "Cậu quên đám người hiến tế kia chạy có bao nhiêu nhanh rồi?" Quả thực cứ như là ở bờ sông có lệ quỷ đòi mạng. Tình huống như vậy còn tiến lên tham gia, hoặc là ngu ngốc hoặc là bản thân có vương bài gì có thể cậy vào.
Hai người kia tới bờ sông, nhìn nhìn con lợn trước.
Lợn dùng để hiến tế còn sống, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, máu tươi trên cơ thể nó chảy ra, theo bờ chảy vào trong nước sông mờ nhạt. Hai người kia không phát hiện manh mối gì trên cơ thể con lợn, liền ngó đầu nhìn vào trong sông, một người trong đó có vẻ nhìn thấy gì, miệng phát ra một tiếng kinh hô: "Có gì đó, đừng qua đây ——"
Nhưng khi anh ta nói những lời này thì đã quá muộn, chân một người khác vừa ra đến cạnh bờ sông, liền như là bị thứ gì tóm được cổ chân, bắt đầu kéo vào trong sông.
Sức mạnh của thứ bên trong sông kia có vẻ rất lớn, thậm chí không cho người ta cơ hội phản ứng, người nọ phát ra một tiếng hét thảm, liền tùm một tiếng rơi vào bên trong nước sông.
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ——" Người còn lại trên bờ sông chật vật gọi to tên bạn mình, "Tiểu Vũ ——"
Nước sông mờ nhạt bắt đầu quay cuồng, như là bị đun sôi, bên trong hỗn loạn máu tươi, Tiểu Vũ bị kéo vào trong sông kia cứ như vậy không còn tiếng động.
Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng cười thanh thúy của trẻ con, hắn nhìn về phía Cố Long Minh, thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch.
"Cậu cũng nghe thấy?" Lâm Thu Thạch hỏi cậu ta.
"Nghe thấy cái gì?" Cố Long Minh không rõ nguyên do.
Lâm Thu Thạch nói: "Vậy là cậu bị doạ rồi?"
Cố Long Minh trầm mặc trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói: "Tôi thấy thứ kéo anh ta xuống nước." Trong ánh mắt cậu ta mang theo một chút sợ hãi, "Là...... Một đôi tay trẻ con."
Một đôi tay của trẻ con bị nước ngâm trắng bệch, đã sưng tấy lên.
"Chúng ta đi thôi." Cố Long Minh đã không còn muốn tiếp tục dừng lại ở chỗ này.
Lâm Thu Thạch thấy bờ sông đã không còn động tĩnh, gật gật đầu đứng dậy.
Hai người về thành, phát hiện cả tòa thành nhỏ lúc này đều lâm vào một loại không khí cực kỳ quái dị. Người đi trên đường phố đều đang khe khẽ nói nhỏ, hoặc là mắt chứa sợ hãi, hoặc là biểu tình chết lặng.
Mà nhìn thấy hai người bọn họ là người xứ khác, bên trong loại sợ hãi cùng chết lặng này lại có thêm một chút ý vị khác. Tuy rằng Lâm Thu Thạch rất không muốn thừa nhận, nhưng hắn lại nhận ra đây là một loại biểu tình mang tên phấn khích.
"Vãi chưởng, ánh mắt của bọn họ sao lại như vậy." Cố Long Minh có chút chịu không nổi, "Như biến thái trông thấy phái nữ vậy, tôi đã thay váy rồi mà."
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn không hé răng, nghĩ thầm cậu mặc váy vào chỉ sợ cũng đảm nhiệm nhân vật biến thái.
Một trận gió to thổi qua, đèn lồng đỏ treo trên đường phố bị thổi đung đưa lay động, như là một đoàn ngọn lửa sáng ngời. Tuy rằng là để ăn Tết, nhưng nơi này cũng không có không khí của ngày lễ, ngược lại tất cả mọi người đang sợ hãi, sợ hãi sinh nhật của Hà Thần vào bảy ngày sau.
Lâm Thu Thạch tùy tiện tìm một cửa hàng, sau khi đi vào mua chút đồ vật, uyển chuyển dò hỏi một chút về việc hiến tế Hà Thần.
Chủ tiệm là một người trung niên đã 50 tuổi, liếc bọn họ một cái, hơi không tình nguyện nói: "Đây là ngày lễ đặc biệt ở nơi này của chúng tôi, để khẩn cầu mưa thuận gió hoà......"
Lâm Thu Thạch nói: "Chỉ như vậy?"
"Chỉ như vậy." Trong tay chủ tiệm cầm cái chổi lông gà phủi phủi khắp nơi, lẩm bẩm lầm bầm, "Không thì thế nào nữa."
Lâm Thu Thạch nói: "Vậy quá trình hiến tế thì sao?"
Chủ tiệm lại nói rất mơ hồ: "Thì ném gia súc vào trong sông, đút no Hà Thần......"
Cố Long Minh từ trước đến nay nói chuyện đều rất trực tiếp: "Chỉ là gia súc? Không phải cuối cùng ngay cả người mấy người cũng ném vào đó đấy chứ?"
Chủ tiệm nghe vậy thế mà nổi giận: "Sao có thể! Nếu cậu không tin tôi, tự mấy cậu cũng có thể đi theo xem sao, rốt cuộc là ném cái gì, chẳng lẽ mấy cậu không nhìn thấy?"
Cố Long Minh nói: "Vậy tại sao......"
Cậu ta muốn hỏi tại sao bên trong sông lại thò ra một đôi tay trẻ con, lại bị Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng đập một cái, vì thế câu nói lên đến bên miệng lại thay đổi: "Vậy tại sao những người đó sợ thứ trong sông như vậy?"
"Đã gọi là Hà Thần, nếu đã là thần, vậy chắc chắn là có tính tình." Chủ tiệm rất không kiên nhẫn, "Được rồi đấy, tôi còn phải bán hàng, mấy cậu hỏi đông hỏi tây lại không mua ——"
"Ai nói tôi không mua." Cố Long Minh nói, "Có thể trả bằng Alipay không? Alipay không được thì WeChat cũng được."
Mặt chủ tiệm vô biểu tình: "Tôi chỉ nhận tiền mặt."
Cố Long Minh nghe vậy tiếc nuối nói: "Mấy người như vậy không được, sớm hay muộn cũng sẽ bị thời đại đào thải, tôi nói bác nghe......"
Lời cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Lâm Thu Thạch lôi đi.
Lâm Thu Thạch cảm thấy nếu không lôi Cố Long Minh đi, thứ này vô cùng có khả năng sẽ giải thích ưu điểm của việc chi trả không cần tiền mặt tại chỗ. Chi trả không cần tiền mặt đúng thật là khá tiện dụng, nhưng ít nhất cũng phải có smartphone chứ, chưa kể đây là ở trong cửa, chẳng lẽ còn có thể mua chút đặc sản trở về?
"Anh lôi tôi làm gì?" Cố Long Minh vén tay áo, hiển nhiên là còn chưa nói đủ, "Tôi còn chưa có nói cho hết lời đâu......"
Cậu ta nói đến đây, chú ý tới biểu tình Lâm Thu Thạch, cười gượng hai tiếng, "Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút."
Nhưng có vẻ những người khác ở nơi này, không quá sẵn sàng đề cập đối với chuyện hiến tế Hà Thần, lúc sau bọn họ lại tìm thêm mấy người qua đường dò hỏi, manh mối có được đều mơ hồ không rõ. Chỉ biết sinh nhật của Hà Thần là bảy ngày sau, đến lúc đó người trong toàn thành nhỏ đều sẽ tham gia.
Giữa trưa, Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh trở lại viện kia ăn cơm.
Cơm trưa thật ra lại rất phong phú, mọi người chia bàn để ăn, Lâm Thu Thạch thính tai, có thể thu vào trong tai đa số nội dung mà mọi người trao đổi.
"Từ đường kia thật sự không có vấn đề?" Có người đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Tôi cảm thấy là có, nhưng tạm thời tôi còn chưa có phát hiện." Một người khác trả lời, người này có lẽ chính là nam nhân đề nghị chia phòng ngày hôm qua kia, Lâm Thu Thạch nhớ rõ tên của hắn gọi là Nghiêm Sư Hà, hắn ta lập nhóm cùng một cô gái khác, tên cô gái kia gọi là Tiểu Thiển.
"Tôi không muốn vào đó nữa." Tiểu Thiển nói, "Không khí ở đó quái quái, thật dọa người."
Nghiêm Sư Hà nói: "Cô chờ ở bên ngoài đi, tôi vào xem."
Lâm Thu Thạch đang nghe cẩn thận, lại đột nhiên bị Cố Long Minh vỗ một cái, hắn hoảng sợ, nhìn về phía Cố Long Minh, nói: "Làm sao vậy?"
"Anh đang nghe cái gì vậy?" Cố Long Minh nhỏ giọng nói, "Nơi xa như vậy anh cũng có thể nghe được?"
Lâm Thu Thạch không rõ ràng nói: "Chỉ có thể nghe được một chút."
Cố Long Minh nói: "Một chút cũng lợi hại đấy."
Lâm Thu Thạch: "Ồ......" Hắn nói, "Thành nhỏ này hình như có từ đường, chúng ta qua đó nhìn xem."
"Được." Cố Long Minh nói, "Cơm nước xong đi thôi." Cậu ta đứng lên lại lấy thêm một bát. Không thể không nói, sức ăn của Cố Long Minh cực kỳ tốt, một mình xử lý bốn bát cơm trắng, còn ăn gần như sạch sẽ đồ ăn trên bàn.
Lâm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy hẳn là cậu ta rất có tiếng nói chung với Trình Thiên Lí.
Cơm nước xong, bọn họ tìm người hầu trong viện cẩn thận dò hỏi một chút vị trí từ đường trong thành nhỏ, biết được từ đường ở ngay thượng du của con sông.
Từ đường được gọi là từ đường, là sản phẩm của hệ thống gia tộc thời cổ đại, thông thường dùng để thờ tổ, thỉnh thoảng cũng sẽ là nơi xử lý sự vụ quan trọng trong tộc, tỷ như nếu có người làm chuyện gì trái với tộc quy, liền sẽ bị tộc trưởng trừng phạt ở trong từ đường.
Cũng do địa vị quan trọng của từ đường, thông thường đều là dựa theo tiêu chí của toàn bộ gia tộc mà xây dựng, tráng lệ huy hoàng, rất là xinh đẹp.
Tòa từ đường trong thành này cũng là như thế.
Cửa từ đường mở ra, ngoài cửa có một người trông nom, nhìn thấy bọn họ tới cũng không tiếp đón, chỉ nâng mí mắt lên nhìn bọn họ vài lần, liền không hề hứng thú lại lần nữa nhắm vào.
"Sao hắn ta không không ngăn cản chúng ta?" Sau khi Cố Long Minh thuận lợi tiến vào từ đường liền cảm thấy không quá hợp lý, "Địa phương quan trọng như vậy, để cho người ta tùy tiện ra vào? Bài vị tổ tiên của bọn họ để ở bên trong, không sợ chúng ta đập phá à?"
Lâm Thu Thạch nói: "Thật sự không đúng lắm." Thông thường thế giới trong cửa cũng tuần hoàn theo quy củ ở hiện thực, tỷ như dưới tình huống bình thường, bọn họ hẳn là sẽ bị người canh cửa ngăn lại, phải dùng phương pháp khác mới có thể tiến vào.
Cố Long Minh nghĩ nghĩ, không nghĩ ra lý do, đành phải thôi.
Bài vị thờ phụng bày biện ngăn nắp bên trong từ đường, số lượng cực kỳ nhiều, Lâm Thu Thạch căn bản không đếm hết được. Hương với đồ cúng phía trước bài vị, nhìn qua không có gì khác biệt so với từ đường khác.
Nhưng chung quy Lâm Thu Thạch cảm thấy nơi này có chỗ nào đó không thích hợp, trong lúc nhất thời lại không nắm bắt được.
Cố Long Minh đông nhìn một cái, tây xem một cái, càng xem càng không thích hợp: "...... Từ đường này không đúng."
Lâm Thu Thạch: "Không đúng chỗ nào?"
Cố Long Minh chỉ chỉ một bài vị đặt ở nơi tương đối cao: "Anh nhìn thấy cái bài vị kia không?"
Lâm Thu Thạch nói: "Làm sao vậy?" Hắn nhìn tới nơi Cố Long Minh chỉ, trông thấy một tấm bài vị màu đen.
Cố Long Minh nói: "Ngày không đúng."
Nói đơn giản, giữa bài vị là tên người với địa vị xã hội, bên trái là sinh nhật, bên phải là ngày qua đời, Lâm Thu Thạch nhìn nhìn thời gian, lộ ra sắc thái kinh ngạc: "Chỉ mới một tuổi?"
Người được ghi lại trên tấm bài vị này, thế nhưng lại là một đứa trẻ một tuổi, là một bé trai chết non.
Cố Long Minh lắc đầu, trước mắt không tán đồng: "Trẻ con chết non, không thể được đưa vào từ đường."
Lâm Thu Thạch cũng biết tập tục này, chính là quy củ trong dân gian, trẻ con chết non sẽ không thể nhập phần mộ tổ tiên, bởi vì truyền thuyết kể rằng khi trẻ con chết đi như vậy sẽ tràn ngập oán khí, thậm chí còn căm hận cha mẹ với anh chị em.
Bọn họ đang nói chuyện, bài vị trước mắt liền loảng xoảng một tiếng rơi từ chỗ cao xuống, vỡ thành hai nửa trước mặt bọn họ.
Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh đồng thời im tiếng.
"Ha ha, là gió đi." Cố Long Minh cười gượng.
Lâm Thu Thạch không nói chuyện, ánh mắt hắn đảo qua từ đường với bài vị, phát hiện một loạt kia lại đều là bài vị trẻ con, lớn nhất không vượt quá ba tuổi, nhỏ nhất chỉ có một tuổi...... Có lẽ ngay cả một tuổi cũng chưa tới, người liền không còn.
Mà vừa rồi hất ngã bài vị chắc chắn không phải gió, nơi này không có cửa sổ, cửa cũng khép hờ, sao có thể có gió......
Lâm Thu Thạch nhìn nơi đặt bài vị, nói: "Chúng ta đi thôi."
Cố Long Minh cầu mà không được, nhanh chóng đứng dậy lượn mất.
Thời điểm bọn họ đi, bọn Nghiêm Sư Hà vừa vặn tới đây, vì thế hai bên lễ phép chào hỏi nhau.
"Sao rồi, có phát hiện gì mới không?" Nghiêm Sư Hà hỏi bọn họ.
"Có cũng không thể nói cho mấy người." Cố Long Minh là người rất thẳng tính, tùy tiện nói, "Nếu mấy người cầm chìa khóa chạy trước vậy chúng tôi làm sao bây giờ."
Nghiêm Sư Hà nghe vậy nở nụ cười, có vẻ là cảm thấy Cố Long Minh rất thú vị.
Lâm Thu Thạch còn đang suy nghĩ chuyện trong từ đường, liền cảm giác Cố Long Minh đột nhiên tiến đến bên tai hắn, thổi một cái, hắn bị hơi thổi này làm cho run run một cái: "Làm gì vậy?"
Cố Long Minh: "Đây không phải muốn nói với anh mấy câu à, làm sao, anh cảm thấy bọn họ có thể có manh mối khác hay không?"
Lâm Thu Thạch còn chưa mở miệng, lại nghe thấy từ đường phía sau truyền ra một trận tiếng vang rầm rầm, âm thanh này hắn quá quen thuộc, bọn họ vừa rồi đã nghe qua, đúng là tiếng bài vị rơi xuống đất bị vỡ nát. Từ độ vang này đi phán đoán, Lâm Thu Thạch hoài nghi số lượng bài vị rơi xuống chỉ sợ là rất lớn.
Cố Long Minh cũng nghe thấy, có chút khó hiểu: "Vãi chưởng, bọn họ làm cái gì ở bên trong, chọc tức cả nhà người ta luôn."
Lâm Thu Thạch: "Không biết......"
Người trông coi từ đường cũng nghe thấy tiếng động, biểu tình rất là tức giận, đứng dậy liền đi vào.
Một lát sau, bọn họ liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rít gào, sau đó Nghiêm Sư Hà với Tiểu Thiển bạn hắn ta bị đuổi ra ngoài.
Cố Long Minh thứ này thu lại vui sướng khi người gặp họa trên mặt, ra vẻ quan tâm, nói: "Mấy người không sao chứ?"
"Không có việc gì." Nghiêm Sư Hà nói, "Xảy ra chút ngoài ý muốn." Hắn ta nhìn Tiểu Thiển.
Tiểu Thiển lại rất oan ức, nhỏ giọng nói: "Thật sự là có người đẩy tôi, bằng không tôi cũng sẽ không ngã vào đống bài vị......"
"Đừng nghĩ quá nhiều." Cố Long Minh nói, "Lỡ đâu đẩy cô không phải người thì sao."
Tiểu Thiển thiếu chút nữa bật khóc.
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm người anh em cậu vẫn là đừng nói chuyện.
Lúc này sắc trời cũng đã muộn, bốn người liền chuẩn bị quay về chỗ ở.
Thời tiết trong cửa đều không tính là quá đẹp, kể cả là ban ngày không trung có âm u, nhưng đến khoảng 6 giờ, bên trong thành liền khôi phục yên tĩnh tựa đêm khuya, chỉ có đèn lồng màu đỏ rực tịch mịch treo ở đầu đường, bị gió thổi liền lung lay.
Thời điểm trở lại trong viện, Lâm Thu Thạch lại thấy nữ chủ nhân lúc trước tiếp đãi bọn họ.
Lúc này ả đã đổi quần áo khác, ngồi ở giữa đám hoè trong viện, trong lòng hình như có ôm thứ gì. Mới đầu Lâm Thu Thạch cho rằng ả đang ôm một đứa trẻ, đi qua mới phát hiện, trong lòng ả không phải trẻ con, mà là một cái chăn nhỏ màu đỏ, thoạt nhìn như là đã từng làm tã lót cho trẻ con.
Lâm Thu Thạch đang nhìn, Cố Long Minh liền đi qua thả khí bên tai Lâm Thu Thạch: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Lâm Thu Thạch bị cậu ta thổi phát ngứa, bất đắc dĩ nói: "Cậu có thể đừng thổi khí vào tai tôi hay không, ngứa lắm."
Cố Long Minh nói: "Lúc thổi thính tai anh sẽ giật, đáng yêu kiểu gì ấy."
Lâm Thu Thạch cả giận nói: "Cậu chú ý một chút thân phận nữ sinh cấp ba của cậu!"
Cố Long Minh: "......" Yên lặng từ trong túi móc ra kẹp cà rốt kẹp lên đầu.
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn phục.
Ngay thời điểm bọn họ nói chuyện, nữ chủ nhân cũng đã đứng lên, chậm rãi đi xa.
"Đi thôi, chúng ta ăn cơm đi." Lâm Thu Thạch nói.
Cố Long Minh cao hứng gật đầu.
Hôm nay vào ban ngày không thể hiểu nổi liền đã chết một người ở ven sông, lúc ăn cơm chiều trong phòng còn dư lại mười một người.
Cố Long Minh tỏ vẻ mỗi lần tới lúc ăn cơm, là khoảng thời gian sung sướng nhất bên trong cửa của cậu ta, còn hỏi Lâm Thu Thạch vui sướng nhất khi nào.
Lâm Thu Thạch nói: "Lúc rời khỏi cửa này."
Cố Long Minh: "Cũng đúng ha......"
Lâm Thu Thạch nói: "Cậu thật là vào cửa lần thứ tư?" Nói thật, hắn cảm thấy biểu hiện Cố Long Minh quá tốt, cũng không giống như là một người mới vào cửa lần thứ tư.
"Đúng vậy." Cố Long Minh lau lau miệng, "Nhưng tôi ở ngoài cửa cũng làm loại chuyện này."
Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Làm loại chuyện này là sao? Bắt quỷ?"
Cố Long Minh gật gật đầu.
Lâm Thu Thạch trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở miệng: "Ngoài cửa cũng có quỷ à?" Hắn là một chủ nghĩa duy vật giả còn có thể tốt hay không.
"Không có." Ai biết Cố Long Minh rất bình tĩnh nói, "Cho nên đổi cách nói khác thì thật ra là tôi đi lừa tiền......"
Lâm Thu Thạch: "......" Cậu vì cái gì nói thản nhiên như vậy.
Cố Long Minh cảm khái nói, "Tôi cho rằng một thân tài nghệ của tôi vĩnh viễn cũng không có đất dụng võ, lại không nghĩ đến vậy mà còn có thể có một vụ như vậy. Cho nên anh thì sao, anh ở ngoài cửa làm gì đó?"
Lâm Thu Thạch: "Dân thất nghiệp lang thang." Trước kia còn có công việc, hiện tại mỗi ngày vuốt mèo ngủ, thành cá mặn không có ước mơ.
Cố Long Minh vừa lộ ra sắc mặt đồng tình, liền nghe thấy Lâm Thu Thạch bổ sung: "Thỉnh thoảng nhận chút việc kiếm thêm chút khoản thu nhập."
Cố Long Minh: "... Quan hệ của chúng ta tốt như vậy......"
Lâm Thu Thạch: "Không giảm giá."
Cố Long Minh: "...... Lâm Lâm, anh thật đúng là vô tình! Nhưng tôi lại thích, tôi cứ thích anh vô tình!"
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm nếu cậu thật sự thích, tôi còn có thể rất vô tình tăng giá lên cho cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay không biết nên nói cái gì, chúc mọi người thứ hai vui vẻ.
<Đây là lảm nhảm của editor ai đọc thì chính là yêu tôi rồi> Trời ơi các bạn ơi đọc ngay Painter of the night đi không thể chờ đợi được nữa đâu:(