Đàm Tào Tảo từng xuất hiện trong rất nhiều bộ phim Điện ảnh, đóng vô số vai diễn khác nhau. Nào vũ nữ yêu kiều, nào kiếm khách tinh anh, nào bà mẹ hiền từ, hay là thiếu nữ vì yêu mà quên hết tất cả.
Mỗi vai diễn của cô mang màu sắc khác nhau, như thể chuyện đời của những con người khác nhau.
Khi Đàm Tảo Tảo vừa bước chân vào làng giải trí đã từng gặp tai nạn, lần đó, cô đóng cảnh cưỡi ngựa, không cẩn thận bị rơi từ trên lưng ngựa xuống. Cô bị thương khá nặng, suýt nữa thì mất mạng. Bạn bè thân thiết đến bệnh viện thăm từng mắng cô một trận, nói rằng sao mày bạt mạng thế, cảnh quay nguy hiểm như thể mà không dùng thế thân.
Đàm Tảo Tảo mỉm cười đáp: "Mạng sống của tôi đâu có đáng gì. "Khi ấy, Đàm Tảo Tảo vẫn còn trẻ, không biết sợ chết. Cô cứ nghĩ mình sẽ luôn như vậy, cho đến một ngày, cô tham gia vào một chương trình phỏng vấn. Khi Đàm Tảo Tảo bước ra từ phòng hóa trang, cô nhận ra rằng hành lang dẫn lên sân khấu đã biến thành không gian khác với mười hai cánh cửa sắt, tất cả giống y hệt nhau, tỏa ra hơi lạnh.
Thấy cảnh này, nụ cười trên guơng mặt Đàm Tảo Tảo cứng lại. Ban đầu cô nghi ngờ đây là trò đùa của tổ chế tác, cho nên cố kìm lại sự bất an trong lòng, mãi đến lúc… cô mở ra một trong cố các cánh cửa đó.
Sau khi cửa mở, cô xuất hiện ở một nơi xa lạ, xung quanh là những nấm mồ hoang lieu, trước mắt là một tòa lâu đài sừng sững âm u.
Đàm Tào Tào đi dọc theo con đường, trên khoảng đất trống phía trước lâu đài, cô nhìn thấy vài người đang đứng, khẽ bàn luận chuyện gì đó, gương mặt những người này hoàn toàn xa lạ. Sau khi thấy Đàm Tảo Tảo, họ cũng chỉ ném cho cô vài ánh mắt thoáng qua, rồi quay đi chỗ khác.
"Xin hỏi, đây là đâu vậy?” Đàm Tảo Tảo hỏi.
Không ai trả lời câu hỏi của cô. "Đang quay chương trình phải không ạ?" Một cảm giác nặng nề bất an bao trùm lên trái tim Đàm Tảo Tảo, cô thận trọng hỏi dò, nhưng một người trong số những kẻ lạ mặt đáp lại bằng vẻ giễu cợt, nói: "Quay chương trình? Cô từng thấy chương trình nào chân thực thế này chưa?"
Đàm Tảo Tảo không biết đáp sao.
Mặc dù cô vẫn nuôi một tia hy vọng rằng đây chỉ là trò đùa của chương trình, được dàn dựng một cách chân thật, nhưng niềm hy vọng đó đã bị dập tắt một cách phũ phàng khi cô chứng kiến cái chết của người đầu tiên. Người đó chết rất thảm, khắp người đầy những vết thương, máu bị hút cạn, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Đàm Tảo Tảo nhìn cái xác mà đơ ra tại chỗ, đó là lần đầu tiên cô nhận thức được rõ ràng đây chẳng phải là mánh lớp dàn dựng của một chương trình truyền hình, càng không phải một trò chơi mô phỏng. Nơi này, thật sự có thể dẫn người ta vào con đường chết.
Cửa đầu tiên của Đàm Tảo Tảo có độ khó không cao lắm, cô lại khá may mắn nên sống sót được đến khi rời khỏi. Khi trở về thế giới thực, cô cảm giác như mình sắp điên mất, khiến người trợ lý ngồi gần đó giật nảy mình.
"Tảo Tảo, chị không sao chứ?" Trợ lý lo lắng gặng hỏi.
"Ban nãy cô đi đầu vậy hả?!" Đàm Tảo Tảo phần nộ nói: "Tại sao không đến giúp tôi?"
Trợ lý ngơ ngác nhìn Đàm Tảo Tảo: “Sao cơ…. đầu cơ? Chị vẫn ngồi đây nãy giờ mà?”
Đàm Tảo Tảo sững người, cô nói: “Nãy giờ tôi vẫn ngồi đây à?"
“Đúng thế” trợ lý đáp, “nãy giờ chị vẫn ngồi đây ngẩn người mà...”
Đàm Tảo Tảo đứng hình trong giây lát, cô lờ mờ nhận ra điều gì đó, nhưng chưa kịp hiểu rõ thì trợ lý đã giục cô lên sân khấu, cuộc phỏng vấn sắp sửa bắt đầu.
Đàm Tảo Tảo lên sân khấu mà vẫn như người mất hồn, trước các câu hỏi của MC, cô chỉ trả lời nhát gừng. MC lấy làm lạ, đang định hỏi thì bỗng nghe thấy dưới sân khấu vang lên tiếng tri hô hãi hùng. Người dẫn chương trình còn chưa kịp phản ứng, từ trên đỉnh đầu chợt vang lên một tràng tiếng kính vỡ, anh ta ngẩng đầu, thấy một chiếc bóng đen đổ ập xuống.
Đàm Tảo Tảo ngồi bên cạnh MC, tận mắt nhìn thấy chùm đèn treo cực lớn rớt xuống, đáp xuống ngay trước mặt mình.
Người MC vừa cười nói với cô giờ đây đã chỉ còn là một thi thể dập nát, Đàm Tảo Tảo ngơ ngẩn ngồi im một chỗ, khuôn mặt hoảng hốt tột độ.
Sống sót khỏi một sự cố như vậy có thể nói là kỳ tích, có trời mới biết tại sao, rõ ràng cô đang ngồi ngay bên cạnh anh chàng MC, chiếc đèn rõ ràng có thể quệt vào da thịt cô, vậy mà Đàm Tảo Tảo không hề bị thương chút nào. Bởi vì chuyện này, Đàm Tảo Tảo chịu đả kích rất năng phải nghỉ đóng phim một thời gian.
Trong thời gian này, rốt cuộc cô đã biết được những chuyện liên quan đến cánh cửa.
Vừa là giày vò, vừa là cuộc đời mới.
Không có cửa, Đàm Tảo Tảo đã chết từ lâu rồi, nhưng có cửa, cũng không chắc cô có thể tiếp tục sống.
Thông qua bạn bè, Đàm Tảo Tảo quen biết với Nguyễn Nam Chúc, biết có người cũng được cửa lựa chọn giống mình.
“Cô chỉ là muốn qua cửa hay muốn rèn luyện bản lĩnh?" Nguyễn Nam Chúc hỏi Đàm Tảo Tảo.
Đàm Tảo Tảo đáp: “Hai việc đó có gì khác biệt chứ...”
Nguyễn Nam Chúc nói: "Điểm khác chính là với phương án đầu tiên, cô sẽ chẳng phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần đi theo tôi là được; còn phương án thứ hai, cô chỉ có thể dựa vào chính mình."
Đàm Tảo Tảo đáp một cách quyết đoán: "Tôi chọn phương án một.”
"Nhưng Hắc Diệu Thạch không nhận dẫn dắt sau cửa cấp năm.” Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu cô chọn phương án một, có lẽ ban đầu sẽ khá nhàn nhã, nhưng về sau sẽ không được an toàn.”
Đàm Tảo Tảo cười guợng: "Nhưng mà tôi sợ lắm."
Nguyễn Nam Chúc im lặng, coi như chấp nhận yêu cầu của Đàm Tảo Tảo.
Đàm Tảo Tảo chỉ là một cô gái bình thường, sợ bóng tối, sợ ma, trong Hắc Diệu Thạch, có lẽ cô rất giống với Trình Thiên Lý. Những điểm giống nhau này cũng có nghĩa là, họ không thích hợp với cửa.
Đàm Tảo Tảo đã đưa ra lựa chọn của mình, cô biết kết cục cuối cùng sẽ ra sao. Trong quá trình tiến tới, cô cũng từng phân vân, nhưng rồi cuối cùng, cô không thay đổi quyết định. Hắc Diệu Thạch không nhận dẫn dắt sau cửa cấp năm, cho nên cuộc hành trình của Đàm Tảo Tảo cũng đã đến hồi kết.
"Tảo Tảo, hay để tôi dẫn cô nhé.” Lâm Thu Thạch là một người tốt, có thể nhìn ra trong mắt cậu sự lo lắng cho Đàm Tảo Tảo, nhưng Đàm Tảo Tảo đã mỉm cười từ chối ý tốt ấy.
Tận sâu trong lòng, Đàm Tảo Tảo từng có một chút ghen tỵ với Lâm Thu Thạch, bởi đãi ngộ đặc biệt mà Nguyễn Nam Chúc dành cho Lâm Thu Thạch. Nhưng khi lòng đổ kỵ tan đi, Đàm Tảo Tảo chợt nhận ra rằng mình hiểu hành động Nguyễn Nam Chúc. Lâm Thu Thạch quá tuyệt vời, cậu thông minh, can đảm, lương thiện, chẳng khác nào một viên ngọc phát sáng lấp lánh, bất cứ ai ở bên cũng sẽ bị thu hút vì những phẩm chất tuyệt vời của cậu. Không những Nguyễn Nam Chúc, mà cả Đàm Tảo Tảo cũng thế.
Nếu cô là Nguyễn Nam Chúc, có lẽ cũng sẽ lựa chọn một người như Lâm Thu Thạch.
Đàm Tảo Tảo cay đắng nghĩ, ai lại không muốn một đồng đội vừa kiên cường vừa can đảm chứ.
Cuối cùng, cô lựa chọn thuê một tổ chức khác. Tổ chức này hứa với Đàm Tảo Tảo có thể ddauw cô vượt qua cửa cấp sáu, nhưng phi vụ thất bại.
Điều này năm trong dự đoán của Đàm Tảo Táo, điều duy nhất vượt ngoài kế hoạch của cô, đó là cô đã ra đi ngay trên sân khấu mình yêu thích nhất.
Đây cũng coi như là cầu được ước thấy, Đàm Tảo Tảo muốn được chết một cách thanh thản, nhưng cô nhận ra mình không thể làm được. Trong thế giới đáng sợ của cửa, cô bị hai cánh tay kéo vào bóng đêm vô tận. Khi rời khỏi của, trước mắt cô là sân khấu hoa lệ, ánh đèn chói mắt từ dưới chiếu lên, bên tai cô vang vọng tiếng chớp nháy của máy ảnh, tất cả mọi chuyện diễn ra trong sự dõi theo của người hâm mộ, tất cả đều được thu hình lại.
Đàm Tảo Tảo nhận thức được rằng cái chết sắp đến với mình, cô không nén nổi tiếng kêu kinh hãi. Cô thấy hối hận, cô không muốn chết, cô còn rất nhiều việc muốn làm.
Cô không cam lòng..
Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Phía cuối con đường như thế nào, đã được quyết định ngay từ sự lựa chọn ban đầu.
Trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng kính vụn vỡ quen thuộc, Đàm Tảo Tảo ngẩng đầu, trông thấy ánh đèn chói mắt, và vô số mảnh vỡ kính đang rớt xuống. Chiếc đèn trần như một vương miện khổng lồ giáng xuống cơ thể Đàm Tảo Tảo, khiến thân xác cô nát bấy.
Trước khi bóng tối ập đến, Đàm Tảo Tảo nghe thấy tiếng hét kinh hãi của những người bên dưới sân khấu, thậm chí cô còn thấy vài gương mặt hoảng loạn. Đàm Tảo Tảo ngã ra đất, trên mặt còn thoáng một nụ cười nhàn nhạt. Cô cảm thấy bóng tối xâm chiếm tầm mắt, sự tĩnh lặng vĩnh hằng, hóa ra lại khá ngọt ngào.
Đàm Tảo Tảo rơi vào giấc ngủ dài, vĩnh viễn không thể bị quấy nhiễu.
HOÀN VĂN