Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 146: Bạch minh và trương dặc khanh




Sau khi quen nhau, có một lần, Trương Dặc Khanh từng hỏi Bạch Minh: “Ước mơ của em là gì?”

Bạch Minh nghe hỏi, lập tức mỉm cười rạng rỡ, nhìn vào mắt Trương Dặc Khanh, trả lời một cách chân thành và nghiêm túc: “Ước mơ của em chính là anh.”

Trương Dặc Khanh nghe Bạch Minh đáp vậy thì ngẩn ra giây lát: “Tôi đang hỏi thật mà.”

Bạch Minh nói: "Em cũng đáp thật mà.” Bạch Minh quả thật rất chân thành, trước khi biết đến cửa, y là fan của Trương Dặc Khanh, từng hâm mộ một cách điên cuồng người đàn ông anh tuấn ấy trên màn ảnh. Tất cả những bộ phim điện ảnh, phim truyền hình lẫn quảng cáo của Trương Dặc Khanh, Bạch Minh đều sưu tầm đầy đủ. Khi biết Trương Dặc Khanh định rời khỏi màn ảnh, lui vào hậu trường để làm đạo diễn, Bạch Minh gần như phát điên suốt một thời gian.

Quãng thời gian đó, những thành viên trong tổ chức đều không dám cùng y vào cửa, họ biết rằng Bạch Minh là loại người dám làm bất cứ chuyện gì khi tâm trạng không tốt.

Thời đó, Bạch Minh vẫn chưa phải là thủ lĩnh trong tổ chức, y chỉ là một người vào cửa bình thường, nhưng tiềm năng của y đủ khiến những người từng cộng tác mơ hồ cảm nhận rằng kẻ này không tầm thường.

Hoàn cảnh gia đình Bạch Minh tương đối phức tạp, y lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ, đến năm mười hai tuổi mới được gia đình tìm lại. Khi đó, y mới biết hóa ra cha mình rất giàu có, nhưng nguyên nhân tìm lại y không phải do tình nghĩa cha con gì cả, mà là vì anh em ruột của y đang cần lá gan khỏe mạnh. Một câu chuyện sặc mùi cẩu huyết, lại chính là câu chuyện đời của Bạch Minh.

Thực ra trước khi chính thức quen biết, Trương Dặc Khanh và Bạch Minh từng gặp nhau một lần. Đó là trong một bữa tiệc rượu của nhà họ Bạch, Bạch Minh gầy còm nhỏ bé đứng trong góc nhà, nhìn Trương Dặc Khanh cười nói xã giao với cha mình. Khi đó, Trương Dặc Khanh vẫn còn trẻ, vừa mới nhận được danh hiệu ảnh đế đầu tiên của mình, gương mặt vẫn còn vẻ non nớt, nhưng người ta đã có thể thấy trước phong thái hào hoa độc nhất vô nhị của hắn sau này.

Bạch Minh nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, đầu óc vụt qua vô số ý nghĩ, lúc này y đã là fan hâm hộ của Trương DặcKhanh, nhưng không dám tiến lên nói chuyện mà chỉ dám nhìn từ phía xa.

Về sau, Bạch Minh gặp phải cửa, y cứ tưởng duyên phận giữa mình và Trương Dặc Khanh chỉ là một lần gặp gỡ đó mà thôi.

Nhưng vận mệnh luôn là một thứ kỳ diệu, trải qua năm tháng tôi luyện bản thân, Bạch Minh đã trở thành nhân vật máu mặt trong thế giới của cửa. Một ngày nọ, bạn thân của y bỗng hỏi: "Bạch Minh, anh thích Trương Dặc Khanh phải không?”

Bạch Minh ngậm điếu thuốc trong miệng, uể oải "ừm" một tiếng.

"Anh ta cũng bắt đầu vào cửa rồi," bạn thân của Bạch Minh nói, "anh có muốn dẫn dắt anh ta không?” Bạch Minh quay sang nhìn người bạn thân: “Anh nói sao?”

Người bạn nhìn y với vẻ vô tội, lặp lại một lượt những gì mình vừa nói.

Bạch Minh dập thuốc, cười bảo: "Anh không trêu tôi đó chứ.”

Dĩ nhiên đó không phải trêu đùa gì cả, trong khoảnh khắc nhìn thấy Trương Dặc Khanh, Bạch Minh biết rằng mong ước của mình đã trở thành hiện thực. Sau khi lùi về hậu trường, Trương Dặc Khanh đã không còn vẻ non nớt như thời trẻ, nhưng ngoại hình vẫn rất điển trai, chẳng khác nào hũ rượu được ủ trong lòng đất, thời gian không thể lấy đi sức hấp dẫn của hắn, ngược lại còn mang lại cho hắn mùi hương nồng nàn của thời gian.

Người tài giỏi luôn kiêu ngạo, trong lĩnh vực của mình, Trương Dặc Khanh là một nhân vật xuất chúng đẩy kiêu hãnh. Hắn đã từng bốn lần đoạt cúp ảnh đế và vô số những giải thưởng lớn nhỏ khác. Thậm chí sau khi lùi về hậu trường làm đạo diễn, ngay năm đầu tiên, hắn đã được đề cử giải đạo diễn xuất sắc nhất trong nưóc.

Đáng tiếc rằng sau khi gặp phải cửa, cuộc đời Trương Dặc Khanh đã bị ép vào một ngã rẽ mới.

"Xin chào, tôi là Bạch Minh.” Hai người ngồi đối diện nhau, Bạch Minh mỉm cười giơ tay ra trước, nụ cười chân thành của y cộng thêm vẻ mặt vô hại ấy khiến người khác không thể nhìn ra chút dấu vết nào của một kẻ săn mồi hàng đầu: “Rất vui được gặp anh.”

Trương Dặc Khanh dĩ nhiên là bị Bạch Minh che mắt, hắn nắm lấy tay Bạch Minh, nói: "Rất vui được gặp anh, tôi là Trương Dặc Khanh."

“Ừm.” Bạch Minh gật đầu: "Tôi đã từng xem phim của anh.”

Trương Dặc Khanh mỉm cười lễ độ, có lẽ hắn tưởng rằng Bạch Minh là một fan hâm mộ bình thường, hoặc có thể không đến mức hâm mộ, chỉ là một khán giả từng vô tình xem phim của mình mà thôi. Nhưng rất lâu sau đó, khi Trương Dặc Khanh nhìn thấy căn phòng chất đầy đĩa phim của mình, hắn mới hiểu ra rằng Bạch Minh hoàn toàn không như vẻ bề ngoài của hắn.

Dĩ nhiên, Trương Dặc Khanh lúc này vẫn chưa ý thức được tất cả những điều đó, hắn nhìn cậu trai với mái tóc xoăn tự nhiên và nụ cười cực kỳ đơn thuần kia, cứ cho rằng Bạch Minh là một thanh niên mang tính cách dịu dàng...

Khi ấy, Trương Dặc Khanh thậm chí không hiểu vì sao người trong tổ chức lại sợ Bạch Minh đến thế, hắn còn nghĩ có lẽ những người này đã hiểu nhầm tính cách của Bạch Minh...

Bạch Minh khi ở trong cửa và ngoài đời thực có sự khác biệt rất lớn, tính cách nhìn chung vẫn ấm áp, đứng trước những lời ác ý chĩa về phía mình, thậm chí đứng trước những kẻ có ác ý với mình, Bạch Minh chưa bao giờ trả đũa gay gắt. Có đôi lúc, thậm chí Trương Dặc Khanh còn cảm thấy tính cách Bạch Minh tốt thái quá, hắn đã từng đứng lên bảo vệ cho Bạch Minh.

"Tính cậu hiền quá đó." Trương Dặc Khanh đã từng nói những lời như vậy: “Hiền lành sẽ bị người ta bắt nạt, không thể có ý hại người, nhưng cũng không thể không có lòng để phòng."

Bạch Minh cười tít mắt nghe những lời dạy dỗ của Trương Dặc Khanh, nói: "Anh Trương dạy phải lắm ạ.”

Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười ngoan ngoãn của Bạch Minh, Trương Dặc Khanh lại đưa tay xoa đầu cậu chàng, sau khi sờ xong mới cảm thấy hành động của mình không đúng lắm, bèn ho khan một tiếng, giải thích rằng:"Tóc cậu trông mềm quá."

Bạch Minh chớp chớp mắt, không có ý kiến gì.

Mái tóc của Bạch Minh khá lòa xòa, sờ vào cảm giác rất thích, khiến người ta cảm thấy muốn chạm vào. Nhưng quả thực chẳng mấy người dám dùng tay xoa đầu hổ như vậy, Trương Dặc Khanh chính là một trong số những kẻ ít ỏi đó. Lúc bấy giờ, Trương Dặc Khanh vẫn chưa nhận ra Bạch Minh là dã thú chứ không phải chú mèo con đáng yêu.

Nhưng giả vờ thì cũng không thể giấu mãi được, Trương Dặc Khanh cũng không phải người ngốc nghếch, khi hắn nhận ra những điểm khác lạ ở Bạch Minh thì mối quan hệ giữa hai người đã tiến sang giai đoạn khác.

Trương Dặc Khanh nhận ra vấn đề trong một lần hắn vô tình nói đùa: "Bạch Minh, sao những người đắc tội với cậu đều gặp xui xẻo hết vậy.”

Bạch Minh nghe vậy chớp chớp mắt, nói: "Họ không đáng bị xui xẻo sao?”

Trưong Dặc Khanh sững người nhìn nụ cười của Bạch Minh. Vốn dĩ đây chỉ là những lời nói đùa, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, Trương Dặc Khanh không khỏi toát một lớp mô hôi mòng sau lưng. Bởi vì hắn nhớ lại từ khi cùng vào cửa với Bạch Minh cho tới nay, những kẻ đắc tội với Bạch Minh đâu chỉ có "xui xẻo", tất cả bọn họ... đều đã chết hết cả. Đúng vậy, đều chết hết, bởi vô số tai nạn kỳ quặc, có những lúc thoạt trông như là ngoài ý muốn, nhưng đã xảy ra vài lần thì dĩ nhiên không phải ngoài ý muốn.

"Ngẫu nhiên" vốn là “tất nhiên" ở một mức độ nào đó.

Trương Dặc Khanh như ngộ ra điều gì đó, nhìn lại Bạch Minh, hắn chợt cảm thấy cậu thanh niên vốn rất thân thuộc nay lại có gì đó xa lạ. Cũng may cảm giác này chỉ là thoáng qua, Bạch Minh mỉm cười sán lại gần, nói: “Anh Trương, tối nay đi ăn lẩu với em nhé.”

"Được thôi." Trương Dặc Khanh đồng ý. Mối quan hệ của cả hai lúc này vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng vì có thể sẽ chết ở trong của bất cứ lúc nào, nên Trương Dặc Khanh rất ghi nhận tấm lòng bao bọc của Bạch Minh. Cả hai càng lúc càng thân thiết, cho đến một ngày, Trương Dặc Khanh đi gặp gỡ đối tác.

Với địa vị ông lớn làng giải trí của Trương Dặc Khanh, dĩ nhiên có vô số người muốn dựa hơi hắn. Hôm ấy, trong bữa tiệc, đối tác có giới thiệu cho Trương Dặc Khanh một cô gái xinh đẹp.

Hôm đó, Bạch Minh cũng đến chơi cho vui, dù Trương Dặc Khanh thẳng thừng từ chối, nhưng vẫn bị Bạch Minh bắt gặp.

Đối diện với ánh mắt đó, Trương Dực Khanh bất giác cảm thấy run sợ. Tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, Trương Dặc Khanh đã bị Bạch Minh kéo vào phòng nghỉ. "Anh Trương đã thích ai chưa?" Bạch Minh hỏi.

Trương Dặc Khanh nói: "Chưa."

“Chưa ạ?” Bạch Minh nói: “Vậy cô gái đó là sao?”

Trương Dặc Khanh nhìn vẻ mặt của Bạch Minh, biết người này đã hơi say rồi. Hắn liếm môi, giọng khô khốc: "Tôi không thích cô ta."

"Anh không thích cô ta, nhưng vẫn sẽ chấp nhận cô ta?" Bạch Minh hỏi.

Trương Dặc Khanh há miệng định giải thích, nhưng lời lên tới miệng thì cái sự kiêu ngạo trong máu đột nhiên lại trỗi dậy vì giọng điệu hạch sách của Bạch Minh. Hắn hất hàm, bày ra vẻ mặt lạnh lùng, cố gắng đè nén nỗi bất an tận sâu trong lòng: "Phải thì đã sao?”

Bạch Minh thò tay che miệng hắn, rồi sán lại gần, khẽ nói: “Anh làm em giận.”

Trương Dặc Khanh cau mày.

Bạch Minh nói: “Em cực kỳ... cực kỳ... tức giận rồi đấy"

Trương Dặc Khanh đang định bảo cậu giận thì liên quan gì đến tôi, nhưng Bạch Minh đã đẩy hắn lên sofa, nhìn từ trên cao xuống, nói bằng giọng lạnh lùng mà lần đầu tiên Trương Dặc Khanh nghe thấy: "Em không thể đợi được nữa.”

Trương Dặc Khanh trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên hắn nhận ra rằng, Bạch Minh hoàn toàn là một người khác hẳn so với cậu thanh niên hiển lành vô hại trong ấn tượng của hắn.

"Anh Trương," Bạch Minh nói, "em thích anh, anh có thích em không?”

Trương Dặc Khanh khẽ nuốt xuống một cái, hắn không trả lời câu hỏi của Bạch Minh, chỉ nói: “Cậu bình tĩnh lại đi..."

Bạch Minh nhìn hắn: "Cũng thích có phải không? Chỉ là không muốn thừa nhận... Nhưng không thừa nhận cũng chẳng sao.” Y bật cười....:"Em thích anh là đủ rồi."

Khi Trương Dặc Khanh khôi phục lại ý thức, hắn cảm thấy mình đang ở trong xe. Thấy hắn đã tỉnh, Bạch Minh cười tủm tỉm nói: "Anh dậy rồi đấy à? Chúng ta về nhà thôi.”

Trương Dặc Khanh chửi một tiếng: “Súc sinh."

Bạch Minh chớp chớp mắt: "Anh Trương đang khen em đấy à?”

Trương Dặc Khanh: ". "Phục rồi.

Giờ đây, hắn mới nhận ra rằng, mình đã... đụng tới một kẻ kinh khủng nhường nào,