Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 138: Cửa mười hai




Trải qua đêm tối dài đằng đẵng, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc vẫn không tìm được manh mối về chìa khóa.

Thay vào đó, họ phát hiện thời gian về đêm đang rút ngắn dần, từ sáu tiếng đồng hồ, trở thành năm tiếng, rồi bốn tiếng... Sự thay đổi này ban đầu không quá rõ rệt, nhưng càng lúc càng khiến người ta để ý. Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đi một vòng quanh ngôi trường, thậm chí đến cả những nơi đặc biệt, nhưng manh mối về chìa khóa như thể đã bị ai giấu mất, cả hai không tài nào lần ra một chút dấu vết.

Dựa theo những quy luật trước nay của cửa, thời gian ban đêm rút ngắn chính là hạn định ngầm của cánh cửa này, nếu không tìm được chìa khóa, họ sẽ bị giam lại trong cửa này mãi ư? Đây là điều mà Lâm Thu Thạch sợ nhất... cậu sợ rằng sẽ bị chia tách với Nguyễn Nam Chúc, không bao giờ gặp lại được nữa.

Nguyễn Nam Chúc cũng vậy, nhưng nỗ lực của cả hai dường như chẳng đem lại ý nghĩa gì, trong đêm, ngoại trừ lũ quỷ quái liên tục xuất hiện, thì chẳng có quy luật nào đáng nói. Mỗi đêm trôi qua, dường như lũ quỷ quái thay đổi rõ ràng, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc vì chuyện thời gian về đêm bị rút ngắn mà càng lúc càng lo lắng.

"Đêm nay quỷ quái chỉ xuất hiện ba lần." Hôm ấy, khi trời sắp sáng, Nguyễn Nam Chúc vừa ngậm kẹo vừa phân tích tình hình với Lâm Thu Thạch: “Tần suất xuất hiện của chúng đã thấp đi, sức mạnh cũng đã suy yếu.” Mấy ngày trước, số lượng quỷ quái đã đạt tới đỉnh điểm, đêm đó Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đều bị thương rất nặng,Lâm Thu Thạch thậm chí suýt mất mạng. Nhưng cũng từ hôm đó, số lần quỷ quái xuất hiện bắt đầu sụt giảm nhanh chóng, Lâm Thu Thạch ban đầu cứ tưởng rằng cửa xót thương, nhưng về sau nhờ vào sự suy luận của Nguyễn Nam Chúc, họ phát hiện ra rằng các loại quỷ quái đều đã xuất hiện gần hết, thậm chí có một số quỷ quái họ từng gặp trước đó bắt đầu trở lại lần hai.

"Đây là điều tốt phải không?" Lâm Thu Thạch dùng một câu hỏi để diễn tả ý của mình, cậu nhìn Nguyễn Nam Chúc: “Có phải điều tốt không?"

Chắc hẳn phải là điều tốt chứ, quỷ quái ít đi có nghĩa họ sẽ bớt gặp nguy hiểm, nhưng Lâm Thu Thạch không thể vui nổi.

"Em không biết.” Giọng Nguyễn Nam Chúc nghe xụi lơ: "Em không chắc chắn là cửa này sẽ có chìa khóa." Hắn tiếp: “Biết đâu ba chữ Không lời giải trong gợi ý của chúng ta còn có ý nghĩa sâu hơn."

Khổ nổi hiện giờ, họ hoàn toàn không có chút manh mối gì về tầng ý nghĩa đó.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc ôm lấy nhau, rõ ràng rạng đông mang theo hy vọng, nhưng vẻ nghiêm nghị của họ khiến mọi thứ bỗng hơi nặng nề. Một ngày mới lại sắp đến, Lâm Thu Thạch và Nam Chúc buộc phải rời nhau. Đối mặt với đêm tối ngày càng ngắn ngủi, Lâm Thu Thạch thậm chí bắt đầu lo rằng liệu đêm mai còn có thể gặp được Nguyên Nam Chúc hay không.

Nguyễn Nam Chúc rõ ràng cũng lo chuyện tương tự, nhưng hắn chẳng nói gì cả, chỉ dang tay ôm lấy Lâm Thu Thạch thật chặt, cả hai tựa bên nhau, hai chiếc bóng hoà làm một.

Những tia sáng le lói chiếu ra từ chân trời, Lâm Thu Thạch cố chống lại cơn buồn ngủ mãnh liệt, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cậu thiêm thiếp mê đi, Nguyễn Nam Chúc trong vòng tay cũng đã hít thở đều đặn.

Khi đêm tối dần trở nên yên tĩnh, khoảng thời gian ban ngày lại khiến họ khổ sở. Lâm Thu Thạch tỉnh ngủ, bèn ngồi dậy khỏi giường, im lặng ngồi bên cửa sổ thật lâu. Sau đó, cậu tới bên bàn, bắt đầu tỉ mỉ ghi chép cái gì đó.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ, Lâm Thu Thạch đi ra mở cửa, thấy bên ngoài là Ngô Kỳ, trên tay cầm bia và đồ nhắm.

"Thu Thạch à, ông vẫn ổn chứ?" Ngô Kỳ nhìn anh bạn thân, vẻ mặt cho thấy cậu ta đang thầm lo cho Lâm Thu Thạch: “Đã hơn một tháng rồi không gặp ông, gọi điện cũng không thèm bắt máy gì cả."

"Không có gì," Lâm Thu Thạch nói, "tôi chỉ đang bận chút chuyện."

Ngô Kỳ đi vào nhà, thấy trên bàn có một chiếc laptop, bèn tò mò hỏi: “Viết cái gì vậy?"

Lâm Thu Thạch nói: “Ghi lại một số thứ."

Trên thực tế, Lâm Thu Thạch muốn ghi lại những gì cậu cùng Nguyễn Nam Chúc đã trải qua... cậu sợ một ngày nào đó, mình sẽ quên mất những chuyện này.

Giống như Nguyễn Nam Chúc đã quên đi người đàn anh của mình.

Lâm Thu Thạch dọn chiếc bàn qua loa, Ngô Kỳ để đồ ăn thức uống trên tay xuống rồi lo lắng nhìn Lâm Thu Thạch, "Ông đã ở lì trong nhà hơn tháng nay rồi đấy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, không thể nói cho tôi biết được à? Tôi lo cho ông lắm."

Lâm Thu Thạch đáp: “Không có gì đâu.”

Mặc dù giọng điệu Lâm Thu Thạch hiện rõ vẻ trả lời cho có lệ, nhưng cậu không muốn nói, Ngô Kỳ cũng không ép được.

Vậy là anh bạn thân bắt đầu thở ngắn than dài, nói chỉ mong Lâm Thu Thạch không bị công ty đa cấp nào lừa gạt, những năm gần đây thủ đoạn của các công ty này càng lúc càng tinh vi, nếu Lâm Thu Thạch gặp phải chuyện gì thì nhất định phải nói ra...

Lâm Thu Thạch nghe Ngô Kỳ càm ràm như vậy cũng không cảm thấy chán ghét, mà trong lòng dâng lên chút hoài niệm. Ở thể giới thực, sau khi Ngô Kỳ ra đi, đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm đến cậu theo cách này.

Ngô Kỳ nói chuyện, còn Lâm Thu Thạch uống bia, bầu không khí giữa đôi bên rất hòa hợp.

Mãi đến khoảng chín giờ tối, Ngô Kỳ mới đứng dậy bước ra cửa, Làm Thu Thạch thở dài nhìn theo bóng cậu ta rời khỏi, nếu không vì Nguyễn Nam Chúc, cứ ở lại không gian này cũng không tệ.

Nhưng vì Nguyễn Nam Chúc, nên Lâm Thu Thạch chỉ một lòng muốn thoát khỏi đây.

Đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, Lâm Thu Thạch vội vàng đến gặp Nguyễn Nam Chúc.

Lần này, tại ngôi trường mà họ gặp nhau không thấy bóng dáng quỷ quái xuất hiện, chỉ có sân trường trống chìm trong bóng tối và tiếng côn trùng vo ve không dứt.

Khiến nơi đây thoạt trông chẳng khác gì một ngôi trường bình thường.

"Em đã gặp bạn của em." Nắm tay Lâm Thu Thạch tản bộ quanh trường, Nguyễn Nam Chúc đột nhiên lên tiếng:"Người bạn vốn chết ở thế giới thực."

"Em và người bạn đó rất thân nhau à?" Lâm Thu Thạch nói..

"Ừm" Nguyễn Nam Chúc đáp, "Bọn em là bạn nối khổ, nhưng trước khi em biết đến cửa, cậu ấy gặp tai nạn giao thông, đã sớm ra đi rồi."

Lâm Thu Thạch lập tức nghĩ tới Ngô Kỳ.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Em không ngờ mình được gặp lại cậu ấy ở đây, hóa ra cậu ấy vẫn sống... và sống rất tốt."

Lâm Thu Thạch bỗng trầm ngâm một lát, giọng nói hơi khàn, cậu nói ra nỗi sợ ở sâu thẳm trong trái tim mình:"Nam Chúc, ngộ nhỡ cánh cửa này vốn dĩ không có chìa khóa thì sao?"

Nguyễn Nam Chúc chợt nín thở.

"Thật sự có cửa cấp mười hai ư?" Lâm Thu Thạch nói: "Chúng ta có thể ra ngoài thật không?”

Nguyễn Nam Chúc siết chặt lấy bàn tay của Lâm Thu Thạch.

"Không lời giải, gợi ý của chúng ta là Không lời giải..."

Lâm Thu Thạch nói: “Ba chữ Không lời giải, rốt cuộc có ý nghĩa gì?" Ban đầu cậu cho rằng cánh cửa này là một cuộc phán quyết, một phiên tòa, nhưng sau khi phát hiện ra rằng làm thế nào cũng không thể có được manh mối về chìa khóa, một suy nghĩ đáng sợ xâm chiếm đầu óc cậu: Không lời giải.. lẽ nào ám chỉ rằng chìa khóa không tồn tại.

Cửa này không hề có chìa khóa, họ sẽ mãi mãi không bao giờ thoát khỏi đây.

Nguyễn Nam Chúc cũng từng nghĩ đến điều mà Lâm Thu Thạch đang nghĩ. Hắn nhìn người yêu đang kề bên, trong con ngươi màu đen ánh lên một chút sầu thảm.

"Anh cứ nghĩ mãi về vị đàn anh đó của em." Đêm nay thật yên tĩnh, đáng lẽ Lâm Thu Thạch phải lấy đó làm mừng, nhưng cậu không cách nào nở nụ cười. Không bị quỷ quái truy đuổi, họ có thêm nhiều thời gian suy nghĩ về những ngày tiếp theo, nhưng càng nghĩ, họ càng cảm thấy tương lai sao quá tuyệt vọng.

"Mọi người đều đã lãng quên người đó." Lâm Thu Thạch nói một cách chậm rãi: “Chúng ta liệu có quên nhau không?”

Nghe Lâm Thu Thạch nói vậy, Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nổi giận, hắn bực bội nói: “Em sẽ không bao giờ quên anh!” Hắn đứng bật dậy, đi vòng vòng một chỗ như dã thú bị nhốt: “Chắc chắn là chìa khóa đang được giấu ở chỗ nào đó chúng ta chưa tìm thấy mà thôi, chỉ cần cố gắng hơn một chút."

Lâm Thu Thạch dang tay ôm lấy hắn, chạm nhẹ lên gò má hắn, nói: “Được, mình cùng nhau tìm."

Lùm cỏ, gốc cây, tất cả những tòa nhà, thậm chí cả dưới hồ nước, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đã tìm hết mọi ngóc ngách trong ngôi trường, mãi đến khi mặt trời xuất hiện.

Hôm ấy, màn đêm chỉ kéo dài hai tiếng đồng hồ. Khi bị cơn buồn ngủ tấn công, Nguyễn Nam Chúc ôm lấy Lâm Thu Thạch, cảm thấy mình sắp sụp đổ. Dự cảm của hắn đã thành sự thật, thời gian ban đêm đang không ngừng rút ngắn, có lẽ đến một ngày, bóng tối sẽ hoàn toàn biến mất họ sẽ không thể gặp được nhau nữa.

"Không, em không muốn ngủ.” Nguyễn Nam Chúc sắp không thể nhấc nổi mí mắt lên được nữa, nhưng hắn

không chịu buông xuôi, còn định tự làm cánh tay bị thương để cho bản thân trở nên tỉnh táo. Nhưng tất cả nỗ lực chỉ là vô ích.

Nguyễn Nam Chúc vẫn rơi vào giấc ngủ.

Lâm Thu Thạch chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của Nguyễn Nam Chúc, ôm hắn không muốn rời tay. Cơn buồn ngủ đáng sợ dần dần gặm nhấm đầu óc cậu, nhấn chìm cậu vào giấc ngủ

Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm.

Lâm Thu Thạch ngồi dậy từ chiếc giường, đến bên bàn bắt đầu viết nhật ký. Phần mềm soạn thảo trong laptop của cậu dày đặc những chữ, nội dung trong đó kể về chuyện gặp gỡ và quen biết giữa cậu và Nguyễn Nam Chúc. Hạt Dẻ bên cạnh kêu một tiếng “meo”, nhón chân nhảy lên đầu gối Lâm Thu Thạch, truyền cho cậu hơi ấm từ cơ thể mình.

Lâm Thu Thạch nhìn chiếc laptop trước mặt, sâu trong lòng dâng lên một nỗi buồn mênh mang khó tả bằng lời.

Cậu chỉ muốn được chết cùng Nguyễn Nam Chúc mà thôi, thật không ngờ ngay đến điều đó cũng khó thực hiện tới vậy.. ước nguyện cuối cùng ấy.

Trong laptop đã ghi chép lại từng khoảnh khắc từng kỷ niệm nhỏ bé nhất giữa cậu và Nguyễn Nam Chúc, nhưng nếu cậu thật sự quên đi, thì vô số kỷ niệm này còn có ý nghĩa gì nữa đầu? Lâm Thu Thạch đưa hai tay lên ôm mặt.

Lại một đêm nữa, lần này bóng tối chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ.

Như thể đây chính là khoảng thời gian đếm ngược cuối cùng, cửa cho họ cơ hội cuối để từ biệt người kia.

"Chắc chắn chìa khóa có tồn tại!" Nguyễn Nam Chúc nắm lấy tay Lâm Thu Thạch: "Mình không thể bỏ cuộc được, nhất định mình phải thoát ra... Thu Thạch, cho dù đêm tối không còn nữa, anh cũng đừng bỏ cuộc nhé!

Lâm Thu Thạch nói: “Được.”

Nguyễn Nam Chúc đã sốt ruột lắm rồi, đây là lần đầu tiên hắn bối rối như vậy, hắn nói: "Em không muốn xa anh, em không muốn xa anh, Lâm Thu Thạch...” Lâm Thu Thạch nhìn gương mặt của Nguyễn Nam Chúc, nhẹ nhàng an ủi hẳn, mãi đến khi Nguyễn Nam Chúc bình tĩnh lại.

Lâm Thu Thạch gượng mỉm cười, cọ khẽ ngón tay mình lên gương mặt Nguyễn Nam Chúc, cậu nói: “Chết thật, nhìn khuôn mặt của em, anh cảm thấy mình như phạm tội."

Nguyễn Nam Chúc không cười nổi, tròng mắt hắn loang loáng ánh nước, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy rằng đó không phải ánh nước, mà giống như những khối băng vừa ngưng kết lại.

"Anh sẽ không bỏ cuộc, chắc chắn anh sẽ tiếp tục tìm chìa khóa.” Lâm Thu Thạch nói: "Anh sẽ đi, sẽ không bỏ cuộc..."

Nguyễn Nam Chúc quàng tay ôm lấy Lâm Thu Thạch.

“Em có thích ban ngày không?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Không thích." Nguyễn Nam Chúc nói: “Vào ban ngày có rất nhiều thứ hay... nhưng... không có anh."

Lâm Thu Thạch vuốt ve từng lọn tóc của Nguyễn Nam Chúc, luồn những ngón tay qua mái tóc hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt yêu thương như nhìn đứa con của mình: "Đáng lẽ em đã có một cuộc sống tốt hơn."

Khác với Lâm Thu Thach, Nguyễn Nam Chúc có cha mẹ, anh trai, nếu không vì cửa chắc chắn hắn sẽ rất hạnh phúc, không bị cái chết uy hiếp, cũng sẽ không mất đi nhiều bạn bè thân thiết đến vậy.

"Nhưng cuộc sống đó không có anh." Nguyễn Nam Chúc nói trong tuyệt vọng: “Lâm Thu Thạch, anh có hiểu không, thế giới không có anh, đều là giả dối!"

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc. Cậu cố gắng kiềm chế lại cảm xúc của mình, tiếp tục an ủi hắn, nhưng cậu nhận ra mình không làm được. Đã một tiếng đồng hồ trôi qua, thậm chí họ không biết chắc ngày mai có còn gặp lại nhau hay không.

"Anh.." Lâm Thu Thạch định nói gì đó, nhưng chỉ thốt lên được một chữ thì nước mắt đã tuôn rơi. Cậu quệt mạnh khuôn mặt mình một cái, nói: "Anh... không muốn nói biệt chút nào.

Nguyễn Nam Chúc hôn nhẹ lên mí mắt Lâm Thu Thạch gat đi những giọt lệ đang lăn, nói: "Vậy thì đừng từ biệt."

"Anh rất hạnh phúc vì được gặp em." Lâm Thu Thạch nói: "Anh không sợ những thứ đó chút nào, không sợ chút nào." Cả hai ngồi bên nhau dưới trời đêm, ngẩng đầu nhìn bầu trời chi chít ánh sao, ngọn gió mang theo hơi lạnh lướt qua hai khuôn mặt, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng kêu từng hồi.

Tựa như đây chỉ là một đêm yên bình, còn họ chẳng qua là cặp đôi hẹn nhau tại đây để thổ lộ nỗi lòng.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Em sẽ không bỏ cuộc, mình nhất định sẽ thoát ra ngoài...” Có lẽ vì buồn ngủ nên giọng của hắn cứ nhỏ dần: “Lâm Thu Thạch, anh phải thoát ra nhé...”

"Ừ" Lâm Thu Thạch nói, "anh cũng sẽ thoát ra." Nói xong, cậu cũng không thể kìm được nữa mà nhắm mắt lại theo Nguyễn Nam Chúc.

Cả hai cùng thiếp đi.

Đó là lần cuối cùng Lâm Thu Thạch gặp Nguyễn Nam Chúc trong đêm.

Ngày hôm sau, khi cậu trốn trong trường cho đồng hồ trên tay chỉ mười hai giờ như những lần hẹn trước, cậu không hề thấy bóng dáng Nguyễn Nam Chúc đầu nữa.

Người cậu yêu đã biến mất, biến mất vào màn đêm tĩnh mịch, biến mất ở một không gian khác.

Khi thời gian ban đêm ngày một ngắn lại, họ đã sớm van ra kết cục này, nhưng khi nó thực sự xảy ra, L h vẫn cảm thấy suy sụp. Cậu chạy khắp ngôi trường 8 ngừng thét gọi tên Nguyễn Nam Chúc, mãi đến khi bảo vệ trường đuổi đi mới thôi.

Cậu đứng ở ngoài trường bấm số điện thoại của Nguyễn Nam Chúc, nhận ra đó là một dãy số không tồn tại. Nguyễn Nam Chúc đã biến mất.

Lâm Thu Thạch ngồi xổm bên vệ đường, ôm mặt cố ngăn nước mắt chảy dài trên mặt.

Chính Lâm Thu Thạch cũng không rõ làm sao mình có thể vượt qua đêm ấy, chỉ biết khi cậu tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện, khắp người đau nhức vô cùng, Ngô Kỳ ngồi bên giường bệnh, nhìn cậu vẻ lo lắng.

"Thu Thạch, ông không sao chứ?" Ngô Kỳ cất giọng thận trọng, như sợ kích thích thần kinh đang lúc mẫn cảm của Lâm Thu Thạch.

"Tôi ổn." Lâm Thu Thạch nhìn lên trần nhà màu trắng như tuyết: “Tôi rất ổn."

Ngô Kỳ định nói gì đó nhưng lại thôi, rõ ràng trạng thái hiện giờ của Lâm Thu Thạch không ổn chút nào. Trước khi được đưa tới bệnh viện, cậu đã định xông vào một trường cấp ba, ẩu đả với bảo vệ, cuối cùng được cảnh sát đưa vào bệnh viện...

Lâm Thu Thạch nghiêng đầu nhìn Ngô Kỳ. Ánh mắt cậu vô cùng kỳ lạ, như thể đang nhìn một con quái vật. Ngô Kỳ bị ánh mắt đó làm cho rợn da gà, cậu ta khẽ gọi tên người bạn thân: “Thu Thạch?"

"Ông có thật sự tồn tại hay không?" Lâm Thu Thạch nói: “Hay chỉ là một ảo giác dùng để an ủi tôi?

Ngô Kỳ chẳng hiểu ra sao, cậu ta cảm thấy tay chân thừa thãi, bèn nói: “Thu Thạch, ông bị stress hả?"

Bị stress sao? Không, cậu không điên, thứ có vấn đề là cái thế giới xung quanh cậu. Lâm Thu Thạch nghĩ, chẳng lẽ mình bị điên.

Lâm Thu Thạch ở bệnh viện tĩnh dưỡng khoảng hơn một tuần, Lâm Thu Thach lén trốn Ngô Kỳ xuất viện về nhà.

Sau khi về nhà, việc đầu tiên cậu làm là mở ghi chép trong laptop ra, đọc kỹ lại toàn bộ nội dung những gì mình từng viết.

Câu cần phải ghi nhớ, nhất định phải ghi nhớ thật kỹ.

Có lẽ vị đàn anh kia vốn không vượt qua được cửa cấp mười một, nên dĩ nhiên sẽ không biết những thông tin về cấp mười hai. Anh ta đã bị nhốt ở trong cửa mãi mãi, những người ở thế giới thực bắt đầu lãng quên anh ta, thậm chí ngay cả gương mặt và cái tên của người đó cũng dần phai nhòa, chỉ có những người thân thiết nhất mới miễn cưỡng nhớ đến cái danh "đàn anh".

Nhưng qua một thời gian nữa, có lẽ ngay đến cách gọi

"đàn anh" cũng sẽ không được ai nhớ tới nữa, Lâm Thu Thạch nắm chặt chiếc laptop, thầm nghĩ.

Từ sau đêm đó, Lâm Thu Thạch không còn ra ngoài trong đêm nữa.

Những buổi đêm của cậu trở nên an lành, yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng thì không có gì khác cả. Quỷ quái đã biến mất, cùng với chúng, còn có Nguyễn Nam Chúc - người mà cậu yêu.

Lâm Thu Thạch bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm tin tức về Nguyễn Nam Chúc.

Sau khi biết những việc Lâm Thu Thạch làm, Ngô Kỳ tưởng thần kinh câu có vấn đề về sau mới phát hiện cậu

bạn thân của mình rất tỉnh, tỉnh đến mức chẳng giống người bị tâm thần xíu nào. Ngô Kỳ đành bất đắc dĩ để mặc Lâm Thu Thạch muốn làm gì thì làm, thậm chí còn ngầm giúp Lâm Thu Thạch nhờ người quen trong ngành công an tìm kiếm người tên Nguyễn Nam Chúc. Vậy mà Ngô Kỳ thật sự đã tìm ra một số thông tin.

"Người tên Nguyễn Nam Chúc này có tồn tại," Ngô Kỳ đưa các thông tin đó cho Lâm Thu Thạch, "thậm chí cùng sống ở thành phố của chúng ta, một giảng viên đại học môn Vật lý...”

Nghe Ngô Kỳ nói thế, ban đầu Lâm Thu Thach còn tưởng Ngô Kỳ đang đùa. Nhưng sau khi biết chắc là Ngô Kỳ đang nghiêm túc, Lâm Thu Thạch lại không biết nên phản ứng thế nào.

Ngày hôm sau, Lâm Thu Thạch vội đến trường đại học mà Ngô Kỳ nói để tìm Nguyễn Nam Chúc.

Thật không ngờ Lâm Thu Thạch thật sự tìm thấy.

Lúc đó đang là giờ tan lớp, Lâm Thu Thạch đúng trên một con đường nhỏ, trông thấy một người đàn ông rất cao ráo, đeo mắt kính, mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản, vừa bước xuống xe. Gương mặt của hắn giống Nguyễn Nam Chúc y như đúc. Có điều so với khí chất cao ngạo lạnh lùng của Nguyễn Nam Chúc, người kia có vẻ hiền hòa hơn nhiều, có lẽ cũng dễ gần hơn.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, Lâm Thu Thạch thậm chí quên cả thở. Lưỡng lự trong giây lát, cuối cùng cậu rào bước tiến đến, thử gọi: “Nguyễn Nam Chúc?"

Người đàn ông kia nghe vậy, quay đầu lại nhìn Lâm Thu Thạch. Cái nhìn ấy hoàn toàn lạ lẫm, hắn nghi ngờ hỏi:"Xin hỏi anh là...?”

Lâm Thu Thạch nói: "Em không nhận ra anh sao?"

Người kia cau mày, lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không nhớ mình từng gặp anh."

Lâm Thu Thạch im lặng, đôi mắt nhìn người kia chăm chú, cuối cùng cậu quay đi: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."

Người đàn ông kia không khỏi sững sờ, hắn định nói gì đó, nhưng Lâm Thu Thạch đi mau quá nên hắn không có cơ hội mở lời. Sao lại nhận nhầm cho được, nhận nhầm mà lại gọi đúng tên hay sao?

Lâm Thu Thạch cũng chẳng buồn giải thích về điều đó, cậu đi ra công trường đại học, cúi đầu bóc kẹo. Cậu luống cuống bóc kẹo, nhét hết viên này đến viên khác vào miệng, mong tìm sự bình yên bằng hương vị ngọt ngào quen thuộc.

Nhưng rốt cuộc cậu đã thất bại, kẹo hoa quả không thể an ủi được Lâm Thu Thạch, cậu nhận thấy trái tim mình sắp sửa vỡ tan.

Mỗi khi phải đối diện với những sự việc liên quan đến Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch đều thấy khó mà bình tâm suy nghĩ được, lần này cũng thế.

Tại sao Nguyễn Nam Chúc lại đột nhiên xuất hiện giữa ban ngày? Điều này có nghĩa là gì? Hay là hắn đã gặp chuyện ở không gian đó? Lâm Thu Thạch nhai kẹo rôm rốp, ngoảnh đầu nhìn ngôi trường phía sau.

Đây là một đại học về khoa học tự nhiên lừng danh khắp cả nước, ở tuổi như Nguyễn Nam Chúc mà có thể làm giảng viên Vật lý ở trường này thì chắc chắn hắn phải có thành tựu nhất định về phương diện học thuật.

Lâm Thu Thạch nghĩ, đây có lẽ là cuộc đời của Nguyễn Nam Chúc nếu không gặp phải cửa, có sự nghiệp, có danh tiếng cả đời thuận buồm xuôi gió..

Cậu nhổm dậy khỏi mặt đất, có lẽ vì thiếu máu nên cơ thể bất giác lảo đảo mấy cái, thậm chí suýt nữa trượt chân thế giới này thật hoàn mỹ, ngoại trừ Lâm Thu Thạch hầu như tất cả mọi người đều có được kết cục viên mãn.

Lâm Thu Thạch bệ rạc trở về nhà, ngã vật ra giường.

Hạt Dė nhảy lên người cậu, kêu meo meo giục Lâm Thu Thạch đổ thêm hạt vào bát.

Lâm Thu Thạch vuốt ve bộ lông mềm mại của Hạt Dẻ. Ngắm đôi mắt đẹp như hai hòn ngọc của con mèo, mơ mơ màng màng thiếp đi. Tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ đêm khiến Lâm Thu Thạch sực tỉnh khỏi giấc mộng. Cậu ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ treo tường cách đó không xa..

Mặc dù cậu đã không còn khả năng tiến vào chung một không gian với Nguyễn Nam Chúc vào ban đêm, nhưng ngày nào cậu cũng thức dậy vào đúng mười hai giờ, lắng tai nghe tiếng chuông báo hiệu nửa đêm đã tới.

Cậu thật sự không thể rời khỏi cánh cửa này ư? Nhưng Nguyễn Nam Chúc đã từng nói, cửa không có tử cục mà?

Hay là tất cả mọi quy tắc đều đã trở nên vô hiệu từ cửa cấp mười một?

Mang theo ý nghĩ ấy, Lâm Thu Thạch nhấn gọi số điện thoại của Nguyễn Nam Chúc.

"Số điện thoại quý khách vừa gọi không đúng, xin vui lòng kiểm tra và thử lại. Số điện thoại quý khách vừa gọi

không đúng, xin vui lòng kiểm tra và thử lại..." Âm thanh điện tử lạnh băng vọng ra từ trong điện thoại, Lâm Thu Thạch ngồi giữa căn hộ chung cư mình đã thuê, mọi thứ đều im lặng một cách đáng sợ, ngoại trừ tiếng "tích tắc, tích tắc" của đồng hồ treo trên tường. Lâm Thu Thạch hướng ánh mắt về phía đồng hồ, “tích tắc, tích tắc", cậu thấy con lắc đong đưa tạo ra những âm thanh khe khẽ. Kim giờ đã là con số mười hai, nhích dần về phía số một.

Lâm Thu Thạch nhìn đồng hồ, đột nhiên lại nghĩ tới người xuất hiện mỗi khi vào cửa. Hai bên hành lang là mười hai cánh cửa sắt, nhưng tại sao lại là mười hai... dường như họ chưa từng nghĩ về vấn đề này.

Lâm Thu Thạch lại nhìn về phía chiếc đồng hồ, cậu thấy ở đó có mười hai chữ số mạ đen, đầu óc Lâm Thu Thạch đột nhiên nảy ra một suy nghĩ quái lạ..

Lâm Thu Thạch đứng dậy, đi về phía đồng hồ.