Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 137: Đêm, đêm, đêm




Ngày đến, Lâm Thu Thạch sảng khoái thức dậy trên giường. Sau khi đánh răng rửa mặt, cậu ăn một bữa sáng đơn giản, rồi ôm Hạt Dẻ ngồi trên sofa xem tivi. Tuy vẫn ngồi trong nhà, nhưng đầu óc cậu đã đã bay đến ngôi trường kia để ở bên Nguyễn Nam Chúc. Cậu bắt đầu ngẫm nghĩ câu chuyện Nguyễn Nam Chúc kể về vị đàn anh kia.

Nhưng chưa kịp nghĩ ra manh mối gì, cậu đã nhận được điện thoại của Ngô Kỳ. Ngô Kỳ gọi tới hỏi thăm Lâm Thu Thạch còn đi làm tiếp không, nếu thật sự không đi nữa thì cậu ta sẽ giúp Lâm Thu Thạch viết đơn xin nghỉ việc.

Lâm Thu Thạch nói thẳng: “Tôi không làm nữa, ông viết đơn giúp tôi."

Ngô Kỳ nghe vậy, cảm thấy hơi kinh ngạc. Lâm Thu Thạch trước giờ là một người rất có trách nhiệm, hiện nay cậu vẫn còn một số công việc dang dở chưa bàn giao cho người khác. Ngô Kỳ cứ nghĩ ít nhất Lâm Thu Thạch cũng phải bàn giao xong công việc rồi mới nghỉ việc, thật không ngờ Lâm Thu Thạch nói đi là đi, thậm chí chắng buồn đích thân nộp đơn nghỉ việc.

Thấy phản ứng ngạc nhiên của Ngô Kỳ, Lâm Thu Thạch chỉ cười mà không nói gì. Trên thực tế, ngay bản thân cậu cũng còn nhiều điều mơ hồ về không gian này, bởi vì cảm thấy nó quá ảo, nên khó mà nảy sinh tâm huyết hay trách nhiệm gì.

Khi ăn uống đầy đủ ở nhà, Lâm Thu Thạch lại tỉnh sau một giấc ngủ trưa. Khoảng năm, sáu giờ chiều, cậu mới đến trường.

Khi đến nơi, cậu lẳng lặng lẻn vào khuôn viên trường như mọi khi, thấy đám học sinh vừa tan lớp, đang khoác ba lô cười nói đi ra ngoài. Hôm nay là thứ Sáu, ngày mai đa phần học sinh không phải đi học, cho nên so với ngày thường gương mặt lũ trẻ có thêm vài phần phấn khích. Tuổi càng nhỏ thì niềm vui càng dễ đến, chỉ một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cũng đủ khiến đám học sinh nở nụ cười rạng rỡ, sáng sủa như hoa hướng dương.

Lâm Thu Thạch đi dạo đến khu vực quanh sân tập thể dục, chỗ hôm qua cậu gặp mặt Nguyễn Nam Chúc.

Cậu tìm đại một chiếc ghế đá ngồi xuống, lấy từ trong túi một viên kẹo bỏ vào miệng. Trước đó mấy ngày, mỗi khi trời chuẩn bị toi là tâm trạng Lâm Thu Thạch lại trở nên bực bội, nhưng hôm nay, biết mình sẽ được gặp Nguyễn Nam Chúc nên trong lòng cậu rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi mong đợi một chút.

Mười hai giờ vừa điểm, bầu không khí trong khuôn viên trường học bắt đầu thay đổi.

Đầu bên kia sân tập xuất hiện bóng dáng Nguyễn Nam Chúc, hắn đang đi tới chỗ Lâm Thu Thạch, vừa đi vừa vẫy tay.

Lâm Thu Thạch mỉm cười ra đón, hai bàn tay lại nắm chặt lấy nhau.

Đêm nay là một đêm nguy hiểm hơn nhiều, bởi vì họ sẽ gặp phải quỷ quái ở cửa của Lâm Thu Thạch lẫn Nguyễn Nam Chúc, nói cách khác, số lượng quý quái sẽ tăng lên gấp đôi

Nhưng ngẫm kỹ lại thì đây không phải chuyện đặc biệt nghiêm trọng, bởi vì nhân vật Lâm Thu Thach ngại nhất nữ chủ nhân nhà họ Vu ở cửa Đèn mã, đã chạm trán nhân vật nữ quỷ trong một cửa khác của Nguyễn Nam Chúc.

Đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vốn dĩ lúc ấy Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đang bị nữ chủ nhân họ Vu đuổi cho chạy thở không ra hơi, giữa đường chợt nhận ra nữ chủ nhân không hề đuổi theo nữa. Khi họ tới một tầng khá cao để nhìn xuống thì thấy nữ chủ nhân đang đánh nhau với một túm tóc.

“Chuyện gì thế này?" Lâm Thu Thạch đứng trên cao nhìn xuống, cảnh tượng ở phía xa khiến cậu sững sờ.

Túm tóc như thể có linh tính, cứ quan chặt lấy thân thể nữ chủ nhân không buông, cây đại đao trong tay nữ chủ nhân trở nên hoàn toàn vô dụng, mụ ta rú lên một tiếng phẫn nộ, lăn lộn đánh vật trên mặt đất.

"Hình như đó là quỷ quái từ một cửa của em." Nguyễn Nam Chúc nói: "Con quái này hơi kỳ thị phụ nữ, nó ghét em lắm."

Lâm Thu Thạch: "Ghét em? Nhưng em là đàn..." Cậu chưa nói hết câu đã im bặt, bởi vì câu chợt nhớ ra rằng rất có thể Nguyễn Nam Chúc đã mặc đồ nữ vào cửa đó.

Nguyễn Nam Chúc hiển nhiên biết Lâm Thu Thạch định nói gì, hắn liếc xéo cậu một cái, không nói gì.

Lâm Thu Thạch nhún vai: “Anh nghĩ mắt mũi con quái này có vấn đề”

Cuối cùng con nào giành chiến thắng, Lâm Thu Thạch không rõ. Số cửa Nguyễn Nam Chúc từng đi qua quá nhiều, xây cả ngôi trường chẳng khác nào một vườn quái vật, đi trên đường Lâm Thu Thạch cũng nhìn thấy đôi tay trắng định thò ra định kéo mình.

Đối mặt với tình hình như vậy, Lâm Thu Thạch hỏi Nguyễn Nam Chúc: "Rốt cuộc em từng vượt qua bao nhiêu cửa vậy?”

Nguyễn Nam Chúc nói: "Trước khi anh đến, trung bình ba ngày một cửa, anh tính thử xem?”.

Lâm Thu Thạch: ". Vâng, cũng chẳng nhiều lắm, khoảng... vài trăm của chứ mấy."

Chính vì số lượng quá nhiều nên mới dẫn đến tình huống: Ra tới ngã tư đường, họ thấy phía trước là búp bê kinh dị kiểu Mỹ mặc váy đỏ, phía sau là ma nữ áo trắng phất phới, bên phải một rừng cánh tay thò lên từ mặt đất, bên trái may quá, không có con gì, nhưng tấm bia mộ mọc lên giữa đường kia trông đáng ngờ không kém.

Cuối cùng, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc quyết định chẳng rẽ hướng nào, cứ đứng im đợi mấy thứ kia tự di chuyển trước đã.

Ban đầu Lâm Thu Thạch còn hơi sợ, nhưng về sau thì hoàn toàn chết lặng. Cậu và Nguyễn Nam Chúc chạy gần để đến được khu phòng học nhưng vẫn không dám ngồi nghỉ, chỉ dám đứng dựa vào gốc cây để thở cho đỡ mệt,

Trong lúc nghỉ vẫn phải dè chừng xem trên cành cây có ma thắt cổ gì đó hay không.

Là số lượng quỷ quái tuy nhiều nhưng chất lượng không được tốt lắm, có lẽ vì Nguyễn Nam Chúc chủ yếu cày cửa cấp thấp, chứ nếu hắn cày cửa cấp cao thì Lâm Thu Thạch thấy tốt nhất khỏi cần chạy nữa, đứng im chờ chết cho đỡ mệt.

"Mệt chưa?" Lâm Thu Thạch hỏi Nguyễn Nam Chúc

“Vẫn ổn.” Nguyễn Nam Chúc quệt mồ hôi trên - liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn hai tiếng nữa."

Lâm Thu Thạch im lặng một lát rồi bật cười: “Thật ra anh cũng không mong trời sáng cho lắm."

Khi trời sáng, Nguyễn Nam Chúc sẽ biến mất.

Nguyễn Nam Chúc cũng cười theo.

Cả hai vừa nghỉ ngơi được một lát thì khu phòng học sau lưng bỗng bật đèn sáng trưng, ai đó goi tên Lâm Thu Thạch: “Thu Thạch..."

Nụ cười trên mặt Lâm Thu Thạch trở nên cứng đờ, giọng nói kia là của Nguyễn Nam Chúc trưởng thành, vừa trầm, vừa hơi khàn, nghe cực kỳ nịnh tai.

Nguyễn Nam Chúc cũng nghe thấy giọng nói kia của mình, bèn nhìn về phía khu phòng học, vẻ mặt khá khó coi.

"Thu Thach... Thu Thạch..", "Nguyễn Nam Chúc" trong phòng học vẫn tiếp tục lên tiếng, “kẻ đó là giả mạo, anh hãy cần thận..."

Lâm Thu Thạch quay sang nhìn cậu thiếu niên Nguyễn Nam Chúc, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của thiếu niên loé lên tia nhìn tà ác,hắn nói: “Lâm Thu Thạch, anh không nhận ra tôi là giả à?"

Lâm Thu Thạch: “..”

Nguyễn Nam Chúc kiễng chân, cắn Lâm Thu Thạch một cái không nhẹ cũng không mạnh, sau đó nói: “Thế nào hả, định vào kia cứu hắn hả? Vậy phải trả một cái giá trước đã."

Lâm Thu Thạch nhìn vào mắt hắn, thở dài: “Em muốn gì nào?"

Nguyễn Nam Chúc: “Tôi? Dĩ nhiên là tôi muốn anh..."

Lâm Thu Thạch dang tay ôm lấy Nguyễn Nam Chúc như ôm lấy một con búp bê đáng yêu: “Muốn hôn anh còn phải kiễng chân, định muốn cái gì nữa?"

Nguyễn Nam Chúc nghiến răng nghiến lợi: "Muốn tạo phản hả?! Mau thả em ra…"

"Không." Lâm Thu Thạch cười nói: "Em muốn anh trả giá mà? Giờ anh trả đây còn gì?"

Nguyễn Nam Chúc: "Anh thay đổi rồi!"

Lâm Thu Thạch nói một cách bất đắc dĩ: "Lúc nào rồi còn diễn kịch nữa, không sợ anh thật sự nghi ngờ à?"

Nguyễn Nam Chúc hừ một tiếng, nói: "Giọng nói trong đó dở như thế, làm sao là em được. Nếu anh thật sự tin lời nó thì em..."

Lâm Thu Thạch: "Em làm sao?"

Nguyễn Nam Chúc ghé sát bên tai Lâm Thu Thạch thì thầm: “Em sẽ trừng phạt anh."

Lâm Thu Thạch nhìn cậu bé Nguyễn Nam Chúc ôm gọn trong vòng tay mình, thật sự hết chịu nổi, bờ vai bắt đầu run lên bần bật, phải cố gắng lắm mới không cười thành tiếng Nguyễn Nam Chúc phùng mang trợn má: “Cười cái gì?"

Lâm Thu Thạch nói: "Không... không có gì. Em dùng khuôn mặt này để nói với anh mấy lời như vậy, anh cảm thấy như mình đang phạm pháp ấy.”

Nguyễn Nam Chúc: "..."

Trong lúc hai người nói chuyện, kẻ bắt chước giọng nói của Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa chịu dừng, có điều ngữ điệu đã có phần sốt ruột bực bội, không rõ có phải bị màn kịch của Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc chọc tức hay không.

Lâm Thu Thạch đi đến bên cửa sổ, nhìn vào bên trong.

Cậu thấy quả thực ở đó có một Nguyễn Nam Chúc, nói đúng hơn thì là một người giống Nguyễn Nam Chúc y đúc.

Kẻ này ngồi trong phòng học, người bị trói bằng sợi tóc màu đen, bấy giờ đang cố gắng giãy giụa. Thấy Lâm Thu Thạch nhìn vào, hắn lập tức vùng dậy: "Thu Thạch, hắn là giả đấy! Dù anh không tin em thì cũng tránh hắn xa một chút.."

Lâm Thu Thạch nhìn "Nguyễn Nam Chúc”, nói: “Có biết mày sơ hở chỗ nào không?”

Nguyễn Nam Chúc" nói: "Anh nói sao cơ?"

Lâm Thu Thạch: "Nguyễn Nam Chúc thật chẳng bao giờ nói kiểu 'dù không tin em' gì đó."

"Hừ." Cậu nhóc đứng bên cạnh Lâm Thu Thạch bực bội phồng má lên, nói: “Thứ rác rưởi, bắt chước tao thì phải học tới nơi tới chốn chứ."

Hắn vừa dứt lời, tên Nguyễn Nam Chúc giả ở trong phòng bắt đầu tan chảy, miệng rú lên thảm thiết. Lâm Thu Thạch đang nghĩ xem đây là tình tiết trong cửa nào, chợt thấy một bé gái dị dạng bò vào, tứ chi của nó đều đã dập gãy thành những hình dạng quái gở, đôi mắt to một cách rợn người, đồng tử đen thẫm ánh lên chút xanh sắc lạnh.

"Tuơng Nữ?" Nguyễn Nam Chúc nhận ra, bèn nói: “Lâu rồi không gặp nhỉ."

Tương Nữ trèo lên cửa sổ, áp khuôn mặt trắng bệch vào cửa kính, nhìn chằm chằm hai người ở bên ngoài. Cảnh này hơi đáng sợ, nhưng Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đã chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng quái dị nguyên một đêm rồi cho nên lúc này lòng họ không hề dao động, thậm chí còn hơi buồn cười.

“Phòng học chính là 'rương' của Tương Nữ hả?" Lâm Thu Thạch nói: “Vậy chúng ta nên đi thôi, không thể ép bọn mình mở rương đi." Nguyễn Nam Chúc nói.

Hai người nói đi là đi thẳng, trông chẳng có vẻ gì lưu luyến. Sau lưng họ lại bắt đầu vang lên giọng của Lâm Thu Thạch, cậu nghĩ thầm cũng may mình đang ở bên Nguyễn Nam Chúc, nếu không lại mất thời gian xác minh thêm lần nữa.

Từ đó cho đến sáng, Lâm Thu Thạch còn gặp một số người quen khác, ví dụ như Tiểu Mai, người đã tự sát trong của Tương Nữ, cùng với người yêu của cô..

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc vốn suýt gặp nạn tại hồ nước trong khuôn viên trường, may nhờ có Tiểu Mai và người yêu đến cứu.

Bốn người đứng quây quần ở đình hóng mát, Tiểu Mai trợn mắt há miệng chỉ trỏ Nguyễn Nam Chúc, nói: "Chúc Manh, chị là nam hả?? Còn là trẻ con?"

Nguyễn Nam Chúc cáu tiết: “Ai là trẻ con? Tôi bị thu nhỏ thôi!"

"Ha." Tiểu Mai cất giọng hời hợt, có vẻ không tin lời của Nguyễn Nam Chúc cho lắm.

Nguyễn Nam Chúc vẫn muốn phản bác, nhưng Lâm Thu Thạch trắng buồn nể mặt mà phá lên cười, nói:" trò giả gái của em xem ra công hiệu ghê, lũ quỷ quái kia có khi chẳng nhận ra em ấy nhỉ?"

" Có gì mà không nhận ra." Nguyễn Nam Chúc hâm hực nói: "Chỗ này chỉ có em và anh là người sống, nhận ra hay không thì vẫn cứ muốn giết chúng ta thôi.”

Lâm Thu Thạch: "..." Em nói nghe rất thuyết phục, anh không phản bác nổi.

Lâm Thu Thạch hỏi Tiểu Mai sống ở đây có ổn không, Tiểu Mai cười rạng rỡ kéo tay bạn trai nói rất được, họ đã kết hôn rồi, trước mắt đang chuẩn bị sinh con, qua một thời gian nữa họ sẽ có một gia đình ba người...

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy bèn liec Lâm Thu Thạch một cái đầy ẩn ý.

Lâm Thu Thạch hết hồn: “Em nhìn anh làm gì? Anh có đẻ được đâu?!

Nguyễn Nam Chúc: “Không, không phải do anh, chắc chắn là vì em chưa nỗ lực đủ.”

Nghe hai người đùa nhau, Tiểu Mai nói ra câu lúc nãy Lâm Thu Thạch vừa nói: "Này, Lâm Thu Thạch,quan hệ yêu đương với trẻ vị thành niên là phạm pháp đấy."

Lâm Thu Thạch: "..." Tại sao cậu lại là người phạm tội, rõ ràng cậu mới là người bị quấy rối mà.

Cuộc gặp với Tiểu Mai chi là một đoạn nhạc dạo, còn giai điệu chính của đêm nay vẫn là chạy trốn, chạy trốn, chạy trốn không ngừng.

Đêm nay mặc dù có bạn cũ giúp súc, nhưng tần suất xuất hiện của quỷ quái đã tăng cao rất nhiều. Vận may của Thu Thạch không được tốt lắm nên bị quái vật chém một nhát, Nguyễn Nam Chúc thì rơi từ chỗ cao xuống bị thương ở chân. Tuy các vết thương khá nặng nhưng khi trời sáng, chúng sẽ tự động biến mất.

Gần tản sáng, cả hai người vốn có thể lực ổn vẫn cảm thấy sắp không chống đỡ nổi. Hai người ngồi dưới đất, gần như không nhấc nổi bước chân.

"Hôm nay hình như trời sáng sớm hơn thì phải.” Nguyễn Nam Chúc tựa vào vai Lâm Thu Thạch, nhìn chiếc đồng hồ trên tay.

"Vậy ư?" Lâm Thu Thạch không hề để ý tới điều đó, cậu nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc rối trên đầu Nguyễn Nam Chúc, vừa vuốt vừa đáp.

"Thật đấy." Nguyễn Nam Chúc nói: "Hôm qua em ngủ vào lúc sáu giờ ba mươi tư phút.. thế rồi trời sáng."

"Bây giờ là sáu giờ hai mươi mốt." Nguyễn Nam Chúc đáp, hắn ngẩng lên nhìn trời. Chỉ thấy bóng tối nặng nề và không gian đang dần dần lùi xa, phía đường chân trời có ánh sáng nhạt đang loang ra. Ánh sáng bắt đầu lan tỏa trên các tầng mây, nhuộm cho đám mây trắng trở thành màu đỏ lửa của nắng ban mai.

Nguyễn Nam Chúc vẫn đang nói gì đó, nhưng càng lúc càng nhỏ. Hẳn tựa bên vai Lâm Thu Thạch, chìm vào giấc ngủ say. Lâm Thu Thạch chăm chú nhìn gương mặt người bên cạnh, rồi cũng rơi vào giấc ngủ dài.

Cứ thế nhiều đêm nữa trôi qua, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đã hoàn toàn quen với nhịp độ khẩn trương của các cuộc rượt đuổi lúc nửa đêm.

Thế nhưng ho vẫn hoàn toàn không có bất kỳ manh mối nào về cửa cấp mười một, bởi vì diễn biến của mỗi một khác, lũ quỷ quái đổ dồn vào họ, tìm đủ mọi cách lấy mạng họ.

Nhưng có một hiện tượng khá quan, đó là càng lúc trời càng nhanh sáng.

Từ sáu giờ rưỡi, rồi sáu giờ, rồi năm rưỡi, khoảng thời gian phải chạy trốn của họ càng lúc càng ngắn lại, kéo theo thời gian ở bên nhau cũng ít dần đi.

"Nếu có một ngày anh không thể tới đây nữa thì sao."

Trong một lần chia tay lúc bình minh vào nửa tháng sau, Lâm Thu Thạch đột nhiên hỏi như vậy.

Nguyễn Nam Chúc nhìn cậu: “Không thể tới đây?"

Lâm Thu Thạch nói: “Đúng, thời gian buổi đêm đang càng lúc càng ngắn lại đúng không? Điều đó có nghĩa thời gian của cửa này sắp kết thúc?" Giọng cậu hơi trầm xuống:"Khi buổi phán xử kết thúc mà chúng ta vẫn chưa tìm thấy chìa khóa thì phải làm sao, liệu em có bị mắc kẹt luôn trong dòng thời gian của riêng em không?"

Nguyễn Nam Chúc im lặng, hắn không thể hứa Lâm Thu Thạch bất cứ điều gì, bởi vì hắn cũng không câu trả lời chính xác.

"Biết làm thế nào đây." Lâm Thu Thach nói

Nguyễn Nam Chúc bảo: “Đừng lo, nhất định em sẽ đi tìm anh"

Lâm Thu Thạch rầu rĩ nhìn hắn.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Em sẽ không để ai chia rẽ chúng ta."

Những đêm sau đó, họ tiếp tục gặp một vài người quen cũ, trong đó có Lê Đông Nguyên và một số đàn anh đàn anh trong Hắc Diệu Thạch.

Thấy Nguyễn Nam Chúc bị biến thành trẻ vị thành niên, Lê Đông Nguyên không kìm được chế giễu một trận, hai người suýt thì lao vào đánh nhau. Cuối cùng, Lâm Thu Thach phải xin hai người tỉnh táo lại, đừng có cướp công việc của lũ quỷ quái.

"Má cái thằng biến thái suốt ngày mặc đồ nữ!" Lê Đông Nguyên chửi.

“Ha, thế kẻ thích thằng biến thái mặc đồ nữ thì lại chả biến thái hơn?” Nguyễn Nam Chúc phản pháo không nương tay.

Lâm Thu Thạch: “..." Hai tên ấu trĩ.

Các đàn anh, đàn chị của Hắc Diệu Thạch thì hoàn toàn coi Lâm Thu Thạch như em dâu trong nhà, hỏi cậu Nguyễn Nam Chúc có đối xử tốt với cậu không, nếu không tốt nhất định phải kể ra, họ sẽ giúp cậu dạy dỗ Nguyễn Nam Chúc.

Con có người cảm thán rằng Nguyễn Nam Chúc cuối cùng đã trưởng thành, biết tìm người yêu rồi, sao mà nhớ cái vẻ hồi mới chân ướt chân ráo vào Hắc Diệu Thạch của nó ghê.

Lâm Thu Thạch khẽ khàng hỏi: “Nguyễn Nam Chúc hồi ấy non xanh lắm ạ?"

Vị đàn chị luôn nhìn Nguyễn Nam Chúc bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng kia híp mắt, đáp: “Lần thứ hai vào cửa, nó sợ suýt khóc luôn mà, khi thoát ra ngoài khóe mắt rơm rớm, chẳng khác nào con mèo con."

Lâm Thu Thạch ngấm ngầm liếc Nguyễn Nam đang lạnh mặt đứng bên cạnh một cái, lòng nghĩ mình không được ngắm mèo con mà chỉ được thấy con hổ to đùng, thời gian à, xem mày đã làm những gì kìa.

Nhìn vẻ mặt của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc lập tức đoán ra cậu và đàn chị đã buôn chuyện gì, hắn nói:"Chị Châu, chị nói gì với anh ấy thế?"

Người phụ nữ được gọi là chị Châu vội che miệng cười rộ: “Chị kể lại thời non trẻ của em với cậu ấy một chút thôi mà?"

Nguyễn Nam Chúc nói: “Chị hồi tưởng thì hồi tưởng, nhưng có thể để ý đến hoàn cảnh xung quanh một chút được không?" Ban nãy vì có quỷ quái xuất hiện nên chị Châu đưa họ vào một phòng vệ sinh trốn, hiện giờ hai người một ma phải chen chúc trong nhà vệ sinh, chật chội muốn chết, vậy mà chị Châu vẫn còn hứng thú hồi tưởng phong cảnh năm ấy của Nguyễn Nam Chúc.

" Thì đang rảnh không có việc gì mà. Nó đã đuổi đến..khoan khoan, tới rồi tới rồi, im lặng nhé, nhớ co chân lên, thứ đó thích chém chân lắm.” Nói rồi, chị Châu bám lên tường.

Nhìn thấy cảnh tượng quái dị này, Lâm Thu nhất thời không biết phải nói gì. Nhưng cậu cũng chưa kịp

nghĩ thì đã nghe thấy từ cửa nhà vệ sinh vọng vào những âm thanh lạ lùng. Do được chị Châu nhắc nhở từ trước nên Lâm Thu Thạch đã ngồi lên bồn cầu, co hai chân, để Nguyễn Nam Chúc ngồi lên đùi mình,

Con quái vật áp sát từng chút một, nó bắt đầu sục sạo từng gian phòng vệ sinh. Khi quái vật đến trước cửa gian vệ sinh của họ, Lâm Thu Thạch thấy một cái liềm từ bên ngoài thò với cửa, khua khoắng loạn xạ, rõ ràng nếu họ đang đứng thì bây giờ chân đã đứt lìa.

Con quái kiểm tra một lượt khắp nhà vệ sinh mà vẫn thông phát hiện ra tung tích của họ, Lâm Thu Thach thở phào, chuyển tầm nhìn đi.

Có điều ban nãy vì quá căng thẳng nên họ không để ý, bây giờ Lâm Thu Thạch mới phát hiện cậu và Nguyễn Nam Chúc đang cách nhau rất gần, chỉ khẽ cúi xuống là chạm chóp mũi chạm nhau.

Tiếng bước chân của quái vật xa dần, giọng cười của chị Châu vang lên, chị bảo: “Hai đứa này, đừng nhét thức ăn chó cho chị!”

Lâm Thu Thạch lúc này mới bừng tỉnh, bèn cười xấu hổ. Nguyễn Nam Chúc thì bực bội đưa tay giữ lấy mặt Lâm Thu Thạch, chạm nhẹ vào cậu một cái, sau đó nhìn chị Châu về thách thức: “Chị Châu, chị có người yêu chưa?"

Chị Châu: “Vừa phải thôi nha!"

Nguyễn Nam Chúc: “Đừng nói là chị vẫn ế nhé?"

Chị Châu: "."

Nguyễn Nam Chúc nói tiếp: “Mấy hôm trước em có gặp anh Vũ, anh ấy hỏi em chị đã có ai chưa, bảo là ở Hắc Diệu Thạch anh ấy lo cho chị nhất.."

Chị Châu: “Chị có chút việc, đi trước đây." Chị Châu nói đi là đi thẳng, chị men theo bờ tường bò ra khỏi nhà vệ sinh.

Cảnh tượng này vốn dĩ cực kỳ kỳ dị, nhưng vì là người mà mình quen biết thực hiện nên kiểu gì cũng thấy thuận mắt. Nguyễn Nam Chúc còn được nước lấn tới, nói: “Chị khoan hãy đi, chị bỏ đi như vậy, mấy ngày nữa gặp anh Vũ em biết ăn nói thế nào? Đã ngần ấy năm rồi, chị Châu, Châu... chị đi thật à?"

Lâm Thu Thạch đứng xem hai người đối thoại không khỏi bật cười to, cười xong không hiểu sao lại thấy hơi đau xót.

Có lẽ đây mới là tính cách thật của Nguyễn Nam Chúc

Trước đây Lâm Thu Thạch luôn không hiểu vì sao tính cách của Nguyễn Nam Chúc ở trong cửa và ngoài đời thực lại một trời một vực như thế, bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã cố tình mài mòn bót một phần tính cách của mình.

Để trở thành thủ lĩnh của Hắc Diệu Thạch, hắn bắt buộc phải thâm trầm, cẩn trọng, cho nên Nguyễn Nam Chúc đã tự thay đổi mình. Hắn đã từng là một thiếu niên nổi loạn, nhưng giờ đây, những góc cạnh đã bị mài nhẵn, trở thành một Nguyễn Nam Chúc vững chãi như núi.

Lâm Thu Thạch ngắm nhìn dáng vẻ của hắn, không nhịn được khẽ chạm vào xoáy tóc ở sau đầu hắn, gọi một tiếng: “Nam Chúc."

Nguyễn Nam Chúc vẫn đang cười, khóe miệng nhếch lên trông vô cùng đáng yêu, hắn nói: "Sao thế?"

Lâm Thu Thạch nói: “Anh cảm thấy không ổn."

"Sao mà không ổn?" Nguyễn Nam Chúc chẳng hiểu ra sao.

Lâm Thu Thạch ôm lấy hắn, nói: "Anh thích em quá đi, thế này thật sự không ổn chút nào"

Nguyễn Nam Chúc ngẩn ra,Lâm Thu Thạch nói: "Làm sao bây giờ, phải nghĩ cách để anh bớt thích em mới được.”

Lâm Thu Thạch nói vậy, Nguyễn Nam Chúc bèn nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó trịnh trọng nói: "Em chẳng có cách nào đâu.” Hắn tiếp: “Em quá hoàn hảo, anh phát cuồng vì em cũng là chuyện bình thường.”

"Thế cơ à?" Lâm Thu Thạch nói.

"Chứ sao." Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bỗng đượm vẻ cô liêu: “Đáng tiếc là trời sắp sáng rồi."

Trời sáng, họ sẽ phải rời xa nhau.

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm, đúng vậy, trời sắp sáng rồi, nhưng cậu không nỡ buông người này khỏi vòng tay, thậm chí còn mong màn đêm đáng sợ tiếp tục kéo dài.