Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 123: Vật tế thứ hai




Rốt cuộc tối qua đã xảy ra những chuyện gì, ngoại trừ Giản Thiên Viên và người đồng đội xấu số đã chết của chị ta, không còn người nào hay biết.

Lâm Thu Thạch nhớ lúc sáng hôm qua, Giản Thiên Viên là một trong những người chê bai mùi vị thức ăn, vậy mà hôm nay, khi đứng trước bữa trưa cá chết kinh tởm đó, chị ta lại biểu hiện rất lạ. Điều này khiến Lâm Thu Thạch có một suy đoán không hay. Liệu có phải Giản Thiên Viên đã chịu ảnh hưởng từ quái vật…

Giản Thiên Viên chẳng hề quan tâm đến suy nghĩ của những người xung quanh, sau khi chén no nê, chị ta thỏa mãn vỗ nhẹ cái bụng một chút rồi rời khỏi phòng ăn. Khi đi ra cửa, dường như để ý thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình với ánh mắt sợ hãi, chị ta nở nụ cười lạnh nhạt, lẩm bẩm một mình rằng: “Thật ra mùi vị không tệ, nếu thích, mọi người cũng nếm thử xem.”

Chẳng ai đáp lời Giản Thiên Viên, chị ta khẽ nhún vai hờ hững, quay lưng bỏ đi.

Lâm Thu Thạch thấy chị ta đi vào một căn phòng bất kỳ, sau đó căn phòng thay đổi, Giản Thiên Viên cứ thế biến mất trước mắt tất cả mọi người.

Các căn phòng liên tục biến đổi, cứ cách vài phút, phía trước boong tàu lại là một căn phòng mới.

Có người may mắn được những kẻ khác nhặt được đồ dùng bỏ quên trong phòng, có người đen đủi, chẳng bao giờ tìm lại được căn phòng ban đầu của mình nữa.

Lâm Thu Thạch có một phát hiện mới, khi đi lại trên hành lang, họ may mắn bắt gặp căn phòng khóa mà họ tìm thấy vào hôm qua. Nhưng lúc này hơi khác với lúc trước, căn phòng bây giờ đang mở rộng, chiếc khóa xích móc bên trong để cố định cánh cửa giờ nằm rải rác trên đất, vỡ thành nhiều đoạn, trông có vẻ như bị phá hoại bởi vũ lực.

“Tôi nhớ căn phòng này.” Lâm Thu Thạch nói: “Phòng 201!” Cậu nhìn tấm biển phòng, trong đầu hiện ra con số phòng hôm qua đã trông thấy.” Không biết bây giờ thứ đó có còn bên trong không?”

Nguyễn Nam Chúc đứng bất động trước cửa phòng, mắt nhìn sâu vào bóng tối như mực sau cánh cửa, nói: “Bên trong có động tĩnh gì không?”

“Không.” Lâm Thu Thạch lắng tai nghe một hồi rồi lắc đầu, cậu chắc chắn bản thân mình không hề cảm nhận được bất kỳ động tĩnh nào.

“Chắc thứ đó đã bỏ đi rồi.” Nguyễn Nam Chúc sải một bước lên trước, tiếng vào trong phòng, tiện tay thắp cây đèn dầu để trên bàn.

Ánh sáng mờ mịt khiến căn phòng không lớn lắm sáng lên, giúp cả nhóm nhìn rõ bài trí trong phòng.

Đây là một căn phòng bình thường, nhưng cũng bất bình thường. Cách bày biện trong phòng bình thường, các vật dụng của nó không khác mấy so với nơi ở của nhóm Lâm Thu Thạch, nhưng điểm bất thường là trong phòng có thêm một thứ: Những chiếc vảy cá.

Vảy cá nằm rải rác khắp trong phòng, cộng thêm mùi cá tanh khiến người ta mắc ói. Lâm Thu Thạch còn để ý thấy mặt sàn căn phòng có một chất dịch giống nước nhưng nhớp nháp hơn, trông thật sự rất ghê tởm.

Những vết cào xước trên các bức tường và đồ gia dụng cũng nói cho họ biết, căn phòng này đã từng là nơi nhốt con quái vật.

Lâm Thu Thạch bắt đầu kiểm tra các vết cào, thấy chúng hằn sâu, bề mặt gỗ thịt kiên cố mà còn thành như vậy, nếu là thịt da con người, e rằng chẳng đỡ nổi một cú tấn công.

Cố Long Minh bị những dấu vết trong phòng làm cho buồn nôn kinh khủng, còn Nguyễn Nam Chúc thì rút một chiếc khăn giấy từ trong ngực áo ra, nhặt nhanh mấy cái vảy cá cất đi.

Mặc dù trước mắt, họ chưa biết vảy cá có tác dụng gì, nhưng cẩn tắc vô áy náy, có phòng ngừa vẫn hơn.

Lâm Thu Thạch thử tìm kiếm những dấu tích khác, rất nhanh, cậu phát hiện một chiếc giày này khiến Lâm Thu Thạch nghĩ đến kẻ xấu số bị ăn thịt vào đêm qua. Không lẽ con quái vật đã mang nạn nhân trở về phòng? Lâm Thu Thạch đang suy nghĩ, đột nhiên Cố Long Minh nói một câu: “Sắp đến lúc rồi.” Từ khi bước vào phòng, hắn đã luôn để ý thời gian, lúc này chỉ còn vài chục giây nữa là hết năm phút.

“Đi thôi, ra ngoài đã rồi tính.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nơi này chắc không còn gì hữu ích nữa đâu.”

Lâm Thu Thạch “ừm” một tiếng.

Không bao lâu sau khi họ rời khỏi căn phòng, một phòng ngủ khác đã thể chỗ nó. Vẻ mặt Lâm Thu Thạch hơi trầm ngâm.

Nguyễn Nam Chúc hỏi cậu đang nghĩ gì.

Lâm Thu Thạch nói: “Anh nghĩ có thể tình hình nguy hiểm hơn một chút so với những điều chúng ta suy đoán.”

“Nói vậy nghĩa là sao?” Cố Long Minh nghi ngờ hỏi.

“Vị trí của con quái vật đó có thật là cố định không?” Lâm Thu Thạch nói: “Hay là có thể di động?” Trước khi nhìn thấy căn phòng kia, cậu luôn cho rằng vị trí của quái vật là cố định. Nhưng giờ đây, đứng trước chiếc dây khóa bị đứt, cậu liền có một dự cảm không hay. Con quái vật có thể tự mình di chuyển, nó có thể đi lại trong mê cung, mặc dù không thể thoát ra ngoài giống như mọi người, nhưng những người đang lạc lối tại đây cũng chỉ là những con mồi đối với nó.

“Có lẽ sự lo lắng của anh là đúng.” Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn đồng hồ: “Phe ta còn mười ba người, đủ cho nó mười ngày.”

Cố Long Minh cười khan: “Hai người đang đùa đó hả?”

Nguyễn Nam Chúc nhún nhún vai: “Cậu thích coi đó là đùa cũng được.”

Đến thời gian bữa tối, Lâm Thu Thạch cho rằng sẽ gặp được NPC bị muỗi bu kín người kia, nhưng hóa ra ông ta không hề xuất hiện. Có lẽ nhân vật này chỉ xuất hiện trong phòng ăn vào buổi trưa, thuộc dạng NPC làm mới theo thời gian cố định.

Bữa tối vẫn chẳng thể khiến ai hứng thú, ngoại trừ Giản Thiên Viên.

Chị ta lại tiếp tục xuất hiện trong phòng ăn, tiếp tục ngấu nghiến những miếng cá. Vì tướng ăn thô lỗ của Giản Thiên Viên, mọi người càng không có tâm trạng đụng đũa chút nào, sau khi ăn vài miếng mì, ai nấy lần lượt rời khỏi.

Nhóm Lâm Thu Thạch cũng không ngoại lệ, nhưng trước khi bỏ đi, Lâm Thu Thạch để ý quan sát Giản Thiên Viên thật tỉ mỉ, xem có phát hiện ra sự thay đổi đặc biệt nào của chị ta hay không.

Nhưng có lẽ cậu đã quá nghi, Giản Thiên Viên hiện tại vẫn chỉ là con người thuần túy, ngoài việc đột nhiên cuồng món cá ra, chị ta chẳng có biểu hiện gì bất thường.

“Tôi sợ ngày mai quay lại, chị ta đã biến thành thứ đó.” Cảm xúc của Cố Long Minh đối với Giản Thiên Viên hiện tại rất phức tạp, hắn cũng đang có chung suy nghĩ với Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đều không nói gì.

Đêm đó, Lâm Thu Thạch không ngủ được. Đầu óc cậu không ngừng nghĩ đến Giản Thiên Viên cùng với những biểu hiện của chị ta, cả sự liên quan giữa manh mối và sự vật trong cửa nữa,

Còn Nguyễn Nam Chúc thì lấy từ trong túi ra mấy chiếc vảy cá, đặt lên bàn, tỉ mỉ quan sát.

Đêm nay không có mưa, mảnh trăng sáng treo trên tầng mây, chiếu xuống khoang tàu và mặt biển một lớp ánh sáng mỏng màu bạc. Gió biển mang hương nồng và cái nóng phải vào cửa sổ, chiếc giường bên dưới khe khẽ đung đưa. Nếu không phải đang trong cửa, họ quả thực cứ ngỡ như mình đang thảnh thơi hưởng thụ một kỳ nghỉ.

Lâm Thu Thạch nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, cảnh tượng phía sau cửa sổ cứ cách năm phút lại thay đổi một lần.

Có đôi lúc nhìn thấy được boong tàu, có đôi lúc thấy mạn tàu, cũng có lúc chỉ là một bức tường đen sì. Hai người ở phía sau cậu dường như đã ngủ, hơi thở của họ trở nên đều đều. Vào lúc Lâm Thu Thạch sắp thiếp đi, cậu bỗng nghe được một âm thanh cực nhỏ, như là vật gì đang đi lại trên lớp ván bằng gỗ vậy. Thứ này rất nặng, mỗi nước đi của nó khiến ván gỗ phát ra tiếng rắc rắc nhỏ, nó cũng không đi giày dép gì, Lâm Thu Thạch thậm chí còn nghe thấy tiếng dấp dính của lớp da tiếp xúc với mặt gỗ.

Âm thanh đó mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng lại gần cửa sổ của họ.

Lâm Thu Thạch nín thở, khẽ hé mắt ra, cậu thấy một cái bóng cao lớn, che hết ánh sáng của cửa sổ. Lâm Thu Thạch còn ngửi thấy một mùi tanh tưởi quen thuộc - cậu biết thứ đang đứng ngược sáng đó rốt cuộc là gì rồi.

Đó chính là quái vật mình người đầu cá khổng lồ bọn họ trông thấy vào đêm qua.

Lúc này, nó đang đứng ngay trước cửa sổ phòng ngủ của nhóm Lâm Thu Thạch, chiếc mũi hình như đang khẽ khụt khịt tìm kiếm một mùi gì đó. Lâm Thu Thạch nín thở, không dám nhúc nhích.

Nhờ ánh trăng, Lâm Thu Thạch thấy thứ đó chậm rãi đưa tay đến chỗ cửa sổ, bắt đầu dùng các ngón tay dính mảng lắc mạnh khung cửa.

Khung cửa sổ không lấy gì làm kiên cố, bị rung lắc tạo ra tiếng động cực lớn, Nguyễn Nam Chúc và Cố Long Minh đang ngủ say lập tức sực tỉnh. Vừa mở mắt ra, họ liền trông thấy cái bóng khổng lồ đứng ngoài cửa sổ, nghe thấy những tiếng khò khè trầm đục như tiếng dã thú đang gầm gừ.

Lâm Thu Thạch cứ tưởng Cố Long Minh đang ngái ngủ mà nhìn thấy cảnh này sẽ kinh hãi thét lên, nhưng không ngờ hắn chỉ rùng mình một cái, hạ thấp giọng; “Trời má, tôi đang mơ ác mộng thôi đúng không? Sao thứ này lại đứng trước cửa phòng chúng ta?”

Nguyễn Nam Chúc cũng rất bình tĩnh, hắn rút con dao lấy từ phòng ăn ra, nói: “Chắc vì nó thấy chúng ta rất ngon miệng?”

Cố Long Minh sờ lên mặt mình, cảm thấy không thể tin nổi: “...Trông tôi ngon lắm hả?”

Nguyễn Nam Chúc hắn đầy cảm hứng: “Nhiều quái vật có khẩu vị mặn lắm.”

Lâm Thu Thạch quả thực bội phục hai kẻ có thần kinh bằng thép này.

Quái vật chỉ khẽ ra tay lên khiến cho khung cửa sổ bị thủng một lỗ lớn, tấm kính cửa bị đập nát hoàn toàn, mảnh vỡ rải đầy mặt đất. Nó định chui qua lỗ hổng đó vào trong nhưng sau khi phát hiện ra lỗ cửa này quá nhỏ, hai con mắt lồi trắng dã của con quái vật bắt đầu di động, nó chuyển sự chú ý sang cánh cửa ra vào bằng gỗ gần đó.

“Mẹ kiếp.” Cố Long Minh chửi tục: “Không lẽ nó định vào thật à?”

“Xem ra đúng là vậy đó.” Nguyễn Nam Chúc nhíu mày: “Chẳng lẽ điều kiện tử vong lần này là ngẫu nhiên? Không.. không thể nào có chuyện này! Chúng ta chắc chắn đã bỏ sót điều gì đó!”

Trong lúc họ nói chuyện, người cá bắt đầu húc mạnh cửa ra vào. Cánh cửa làm bằng gỗ vốn đã không mấy chắc chắn chẳng mấy chốc lung lay chực đổ dưới sự tấn công của con quái vật. Lâm Thu Thạch chỉ có thể nghe thấy tiếng thớ gỗ gãy răng rắc.

“Đợi lát nữa nó xông vào, tôi sẽ chặn nó lại còn hai người chạy thoát qua đường cửa sổ.” Giọng Nguyễn Nam Chúc vang lên, vẫn bình tĩnh như thường. Hắn nói tiếp: “Nghe rõ chưa, Lâm Lâm?”

“Không.” Lâm Thu Thạch nói: “Anh sẽ không bỏ em lại một mình mà chạy, em đừng giẫm vào vết xe đổ của bản thân.” Cậu nhíu mày, trông có vẻ rất không vui.

Nguyễn Nam Chúc im lặng giây lát, rồi thở dài như bỏ cuộc: “Thôi được, em hiểu.” Hắn đưa cho Lâm Thu Thạch một con dao ăn.

“Tôi cũng sẽ không đi đâu.” Cố Long Minh đứng gần đó nói với vẻ căng thẳng.

Nguyễn Nam Chúc tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không khuyên nữa. Sau khi nhìn đồng hồ, hắn nói: “Ba mươi giây, cố gắng giữ nó ở ngoài thêm ba mươi giây nữa…”

Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh thoắt cái hiểu ý: Ba mươi giây nữa, các căn phòng sẽ biến đổi, họ sẽ được dịch chuyển khỏi chỗ này, bỏ lại con quái vật.

Nhưng khoảng thời gian ba mươi giây này không dễ giành được, bởi vì người cá đã dùng móng vuốt sắc nhọn của nó bủa gãy một nửa cánh cửa, chẳng mấy chốc nó sẽ có thể lách tấm thân đầy vảy đó qua lỗ hổng.

Cố Long Minh kéo chiếc bàn ra chặn cửa, Nguyễn Nam Chúc còn định kéo cả giường ra chắn cho đủ đô.

Lâm Thu Thạch nhìn theo Nguyễn Nam Chúc, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Cậu nhớ rằng khi người cá đi đến cửa sổ phòng họ, hành động đầu tiên của nó chính là khịt mũi…

“Đưa mấy cái vảy em mang về lúc ban ngày cho anh.” Lâm Thu Thạch kêu lên.

“Sao cơ?” Nguyễn Nam Chúc khẽ sửng sốt.

“Mấy cái vảy em lấy từ phòng của quái vật ấy…” Lâm Thu Thạch lớn tiếng lặp lại lần nữa.

Cũng may Nguyễn Nam Chúc phản ứng rất nhanh, sau khi hiểu ra Lâm Thu Thạch định nói gì, hắn lập tức rút một chiếc túi giấy nhỏ từ trong túi áo, sau đó ném thẳng ra ngoài qua khe hở trên cửa sổ.

Những chiếc vảy cá trong túi giấy rơi lả tả trên hành lang, tên người cá đang tập trung húc cửa đột nhiên sững lại, đi về phía chiếc túi giấy, cúi xuống, dường như định nhặt những chiếc vảy lên.

Nhìn thấy cảnh đó, Lâm Thu Thạch thầm thở phào. Nhưng một giây sau, khi phát hiện trong túi giấy chỉ toàn vảy cá chứ không có gì khác, người cá rống lên một tiếng đầy phẫn nộ, lại lao về phía căn phòng của nhóm Lâm Thu Thạch.

Nhưng chỉ bấy nhiêu động tác cũng đủ cho ba mươi giây trôi qua. Khi người cá sắp sửa lao đến chỗ họ đấm vỡ cánh cửa gỗ một lần nữa thì cũng là lúc căn phòng tráo đổi vị trí, người cá biến mất trước mắt họ.

Lâm Thu Thạch vội vã mở cánh cửa ra vào bị tông tanh bành thành mấy mảnh ra. Sau khi chắc chắn người cá không còn ở bên ngoài, cậu cùng hai người kia dọn đến căn phòng bên cạnh.

Sự lo lắng của họ chẳng mấy chốc đã thành sự thật, bởi vì khoảng ba phút sau, tên người cá lại tìm đến chỗ căn phòng. Lần này, nó phá hủy hoàn toàn cánh cửa, lao vào bên trong.

Bấy giờ, nhóm Lâm Thu Thạch đã trốn trong một căn phòng nhỏ cách đấy không xa. Xuyên qua kính cửa sổ, họ biết được những việc xảy ra ở bên ngoài.

Tiếng đổ vỡ liên tiếp vang lên, khi biết chắc chắn con mồi đã chạy thoát, người cá rời đi trong tiếng thở nặng nhọc. Nhưng có vẻ như nó đã tìm thấy mục tiêu khác, cái miệng lớn hơi hé ra, để lộ những chiếc răng nhọn chi chít, và cả hàng nước dãi nhiều ra từ khóe miệng.

Ba người núp trong phòng không dám gây ra một tiếng động nào. Mãi đến khi người cá đi xa, Cố Long Minh mới thở phào nhẹ nhõm: “Má nó, hóa ra là nó đi theo mùi cá đến đây, tôi cứ tưởng chúng ta chết chắc rồi chứ!”

Họ không ngờ cá ở đây lại có tác dụng như vậy, nếu không nhờ Lâm Thu Thạch phản ứng kịp thời, e rằng ít nhất một trong ba người đã phải bỏ mạng.

Mặc dù người cá đã bỏ đi, nhưng vẻ mặt Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa hề thư giãn. Ánh mắt căng thẳng của hắn khiến Cố Long Minh hơi thấp thỏm, bèn hỏi: “Sao thế, Chúc Manh?”

“Tôi nghĩ Giản Thiên Viên lần này chết chắc.” Nguyễn Nam Chúc nói.

Cố Long Minh đang định hỏi tại sao, chợt nhớ những thay đổi kỳ dị của Giản Thiên Viên vào ban ngày. Có vẻ như chị ta đã ăn rất nhiều cá, thậm chí khi rời khỏi phòng ăn, họ đều có thể ngửi thấy mùi tanh nồng nặc đó từ trên người Giản Thiên Viên. Ngay đến họ còn ngửi thấy mùi đó, thì không nghi ngờ gì nữa, con quái vật này chắc chắn có thể đánh hơi thấy dễ dàng.

Quả nhiên, sau khi người cá rời khỏi chỗ họ không lâu, thính lực nhạy bén của Lâm Thu Thạch bắt được một tiếng kêu thê thảm của phụ nữ. Tiếng hét này phát ra từ khoảng cách khá xa nên Lâm Thu Thạch chỉ nghe được loáng thoáng, còn Cố Long Minh và Nguyễn Nam Chúc hầu như không nghe thấy gì.

Tiếng hét thảm thiết tiếp diễn mãi cùng với tiếng khóc và tiếng gào rú đau đớn, cuối cùng âm thanh trở nên yếu dần, chỉ còn lại tiếng gầm gừ, cắn xé khiến người ta lạnh người.

Những âm thanh này vang lên từ trên boong tàu, Lâm Thu Thạch hoàn toàn không muốn biết họ sẽ nhìn thấy gì vào sáng mai.

Chắc đó sẽ lại là một thi thể rỗng ruột, nội tạng bị ăn hết, chỉ còn lại trơ bộ khung xương.

Dường như Nguyễn Nam Chúc biết Lâm Thu Thạch mất ngủ, hắn ngồi xuống giường Lâm Thu Thạch, nằm xuống bên cạnh cậu, đặt cằm lên đỉnh đầu người yêu, khẽ hôn lên tóc cậu.

Hơi ấm truyền lại từ phía sau khiến cơ thể lạnh cóng của Lâm Thu Thạch được an ủi đôi chút, nhưng những âm thanh đáng sợ ngoài kia vẫn tiếp tục vọng vào trong tai, loáng thoáng như vẫn còn nghe được tiếng gào khóc của Giản Thiên Viên…

“Cô ta chết rồi.” Lâm Thu Thạch nói

“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Ngủ đi, đây là chuyện bình thường thôi.”

Lâm Thu Thạch than thở: “Biết đâu có cách gì khiến anh cứu được cô ta.”

“Nhưng anh phải cứu được bản thân trước đã.” Nguyễn Nam Chúc luồn tay vào tóc của Lâm Thu Thạch: “Chúng ta còn thiếu một thanh kiếm để giết chết quái vật.”

Trong thần thoại, Theseus đã dùng một thanh kiếm dài để giết chết quái vật mình người đầu bò tót; còn trong hiện tại, họ vẫn chưa thấy bất cứ thứ gì có thể gây sát thương với người cá. Dao ăn thì chắc chắn là không ổn rồi..

“Tìm thấy sợi dây rồi.” Lâm Thu Thạch nói: “Rượu khai vị cũng đã có.” Sau cái chết Giản Thiên Viên, cậu đã hiểu ra hàm nghĩa của rượu khai vị.

Nguyễn Nam Chúc khẽ lướt qua vành tai của Lâm Thu Thạch nói: “Ngủ đi, mai tính.”

Lâm Thu Thạch “ừm” một tiếng, nhắm mắt lại.

Nói là đi ngủ, nhưng cậu vẫn không thể ngủ ngon, cứ thế nửa mê nửa tỉnh, mơ màng đến khi trời sáng.

Thời tiết hôm nay không đẹp, tầng mây dày đặc bao trùm lấy vòm trời, khung cảnh u ám đến rợn người.

Lâm Thu Thạch dậy từ rất sớm, cùng Nguyễn Nam Chúc và Cố Long Minh lên boong tàu. Không ngoài dự đoán, ở đó đã có thể một thi thể, mặc dù không thể nhìn rõ gương mặt, nhưng từ quần áo có thể biết đúng là Giản Thiên Viên.

Bụng chị ta bị xé đôi, chỗ cá hôm qua ăn đã biến mất, cùng với đó là tất cả nội tạng trong cơ thể.

“Ụa..” Thẩm Giác Tân vốn bị say sóng lại nôn mửa. Một vài cô gái kém chịu đựng khác cũng cùng chung hoàn cảnh.

Lâm Thu Thạch thấy Tiểu Mạt - người đã mách chuyện cho mình hôm qua cũng có mặt ở hiện trường. Trông cô đã bớt hẳn vẻ non nớt của người mới, gương mặt trơ lì hơn nhiều, dường như cô đã hoàn toàn tiếp nhận cảnh tượng kinh khủng trước mắt.

Đã hai ngày trôi qua, Giản Thiên Viên là vật tế thứ hai dâng cho quái vật.

Mọi người thu dọn qua loa cái xác của Giản Thiển Viên. Nói là thu dọn, thật ra cũng chỉ là đem những bộ phận còn lại của xác chết quăng xuống biển cho cá ăn.

“Hôm qua tôi cũng nhìn thấy con quái vật đó.” Số người nhìn thấy quái vật đã nhiều lên, một người run rẩy thuật lại chuyện xảy ra vào đêm hôm trước: “Nó đi qua của phòng tôi, đến phòng của Giản Thiên Viên, sau đó bửa nát cánh cửa, lôi Giản Thiên Viên ra khỏi phòng…:”

“Thứ đó thật đáng sợ.” Người kia nói: “Tôi không thể cứu được cô ấy, tôi không phải đối thủ của con quái vật đó.”

Chẳng ai có thể đánh lại một quái vật cao tới hai mét, nếu có vũ khí nóng thì may ra cầm cự được một thời gian, nhưng trong tình trạng chỉ có dao ăn, thì chẳng ai dám mang tính mạng bản thân ra đùa giỡn.

Lâm Thu Thạch rõ ràng đã hơi mệt, cậu tìm một chỗ trong phòng ăn rồi ngồi xuống, nghịch nghịch mấy hạt đậu trong đĩa đồ ăn.

NPC chuyên cung cấp đồ ăn cho bọn họ cũng đã xuất hiện, trông bộ dạng ông ta vẫn giống ý như ngày đầu Lâm Thu Thạch nhìn thấy, ngay đến biểu cảm trên gương mặt cũng chẳng có chút gì thay đổi.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đưa mắt nhìn nhau, Nguyễn Nam Chúc đứng dậy trước, đi đến chỗ NPC kia.

“Xin chào ông.” Nguyễn Nam Chúc lên tiếng chào hỏi.

NPC không nói gì, chỉ liếc Nguyễn Nam Chúc một cái bằng ánh mắt lạnh lùng, như thể bản thân ông ta chỉ là một người máy, trong thiết lập không hề có nội dung liên quan đến việc chào hỏi.

“Xin chào ông.” Nguyễn Nam Chúc chào lại lần nữa.

Người đàn ông vẫn không trả lời.

Nguyễn Nam Chúc nghiêng nghiêng đầu, giơ tay đẩy rơi đĩa thức ăn trước mặt xuống đất. Chiếc đĩa cùng những miếng thịt cá bên trên đều rơi xuống, vung vãi bê bết cả.

“Cô làm gì vậy?” Cuối cùng, người đàn ông đã chịu mở miệng, giọng điệu có vẻ rất không hài lòng.

“Tôi muốn hỏi,” Nguyễn Nam Chúc nói, “khi làm thức ăn, trên người ông có nhiều muỗi giống như bây giờ không?”

Người đàn ông nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

Nguyễn Nam Chúc tiện tay chộp một cái, bắt được một con muỗi mặt người đang bay vo ve quanh người NPC, nói: “Không hiểu hả?”

Người đàn ông thấy vậy, bèn thả chiếc muôi múc thức ăn xuống, xoay lưng định bỏ đi. Những Nguyễn Nam Chúc đã đặt tay lên vai ông ta, ngăn lại: “Ông định đi đâu?”

Người kia bắt đầu run rẩy.

Lâm Thu Thạch đứng từ xa quan sát, ban đầu cậu tưởng rằng NPC đang sợ hãi hoặc phẫn nội. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra đó không phải là sợ, cũng chẳng phải giận dữ, mà là cơ thể ông ta đang rã ra.

Thân hình NPC từ đầu cho tới chân bắt đầu co lại một cách nhanh chóng, trở thành một khối đen. “Vù” một tiếng, thứ đó tản ra giữa phòng ăn, biến thành vô số những con muỗi bay dày đặc trong không khí.

Những người có mặt đều bị cảnh tượng ấy làm cho kinh ngạc sững sờ, họ bắt đầu đập muỗi như điên.

Nhưng đàn muỗi tới bất chợt mà ra đi cũng trong chớp mắt, chúng cứ thế biến mất ngay tại trận, NPC vừa mới đứng trước mặt họ giờ chỉ còn lại bộ quần áo trống trơn.

“Trời má.” Cố Long Minh hoàn toàn không thể ngờ chuyện như vậy có thể xảy ra, hắn ngơ ngác nói: “Hóa ra thằng cha này là yêu tinh muỗi à?”

Lâm Thu Thạch: “....” Chính cậu nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Nguyễn Nam Chúc lắc lắc đầu, quay sang nhìn Lâm Thu Thạch: “Vậy là từ nay không còn ai làm cá cho chúng ta ăn nữa rồi?”

Lâm Thu Thạch: “....Có lẽ vậy.”

Nguyễn Nam Chúc nhún vai, tỏ vẻ mình vô tội trong chuyện này. Vẻ mặt những người khác trong phòng ăn cũng trở nên phức tạp, không biết đang nghĩ tới điều gì.

Nguyễn Nam Chúc: “Nếu thế thật thì đáng tiếc quá.”

Mọi người: “...” Không đáng tiếc gì đâu, cảm ơn cô còn chưa hết.