Trời càng lúc càng tối, bởi các phòng ở đã bị đổi chỗ loạn xạ nên nhóm Lâm Thu Thạch đành chọn đại một căn phòng ở tầng hai để nghỉ qua đêm.
Cũng may sau khi bị dịch chuyển, khóa cửa cũng trở thành khóa trong họ không lo việc có chìa khóa hay không.
Căn phòng họ chọn cũng là phòng ba giường bên trong còn có một số túi đồ, rõ ràng là do người nào đó để lại từ hôm qua, Lâm Thu Thạch nói ngày mai sẽ mang các túi về cho chủ của nó, không nên để trong phòng nữa, tránh lại thất lạc.
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, coi như đồng tình với Lâm Thu Thạch.
Sau khi họ trở về phòng chưa bao lâu, bên ngoài lại có mưa.
Những cơn gió biển rào rạt khiến uy lực của cơn mưa lớn hơn, con tàu lênh đênh giữa mặt biển rộng lớn trông thật đơn chiếc, mong manh, như thể chỉ một giây nữa nó sẽ bị nuốt chửng bởi mặt nước đen ngòm.
Tàu bập bênh chao đảo không ngừng, đến những chiếc trường cũng trở nên nghiêng ngả như võng đua, cảm giác chẳng mấy dễ chịu. Ngay đến Lâm Thu Thạch không bị say sóng mà vẫn phải lăn khỏi giường để làm dịu bớt cảm giác khó chịu. Nếu đổi lại là một người mắc chứng say sóng, e rằng đã nôn sạch tất cả những gì có trong dạ dày ra ngoài.
"Lâm Lâm, anh không sao chứ?” Nguyễn Nam Chúc, thấy sắc mặt Lâm Thu Thạch không được tốt, bèn lên tiếng hỏi han. Chiếc giường lắc lư có vẻ như chăng ảnh hưởng gì đến hắn, hắn vẫn nằm im trên giường, mặt không hệ biến sắc.
Lâm Thu Thạch lắc đầu, tỏ ý bản thân không sao. Cậu nói: "Hơi chóng mặt nên ngồi dậy một lúc."
Hình ảnh bên ngoài cửa sổ cũng đang biến chuyển không ngừng, có lúc Lâm Thu Thạch nhìn thấy cabin, có lúc lại nhìn thấy mạn tàu. Lúc này, cậu tình cờ thấy được boong tàu, nước mưa đang vã xối xả lên sàn gỗ.
Đèn thắp bên ngoài đều đã tắt, Lâm Thu Thạch chỉ có thể trông thấy những đường nét lờ mờ của boong tàu.
Nhìn thêm một lúc, đợi cho mưa hơi ngớt, Lâm Thu Thạch dự định nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng khi chuẩn bị đặt lưng, cậu chợt để ý thấy trên boong tàu xuất hiện hai cái bóng mờ mờ.
Một trong hai cái bóng đang đứng, chiều cao khoảng hai mét; cái còn lại nằm ngã trên đất, bị cái bóng cao lớn kéo lê trên mặt sàn.
Trong số họ không có ai cao đến hai mét cả, rõ rà thứ đang xuất hiện trước mắt Lâm Thu Thạch không phải người, và cái nó đang kéo lê chính là...
Lâm Thu Thạch quay sang, ném cho Nguyễn Nam một ánh mắt.
Cả hai chẳng cần nói mà vẫn hiểu ý nhau, Nguyễn Nam Chúc lẳng lặng đi đến sau lưng Lâm Thu Thạch, cùng nhìn về phía Lâm Thu Thạch đang dõi theo.
Trông thấy cái bóng cao lớn đó, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Lâm Thu Thạch không dám nói gì, thứ đó dang cách họ rất gần, nếu phát ra tiếng động, rất có khả năng sẽ thu hút sự chú ý của nó. Đến khi đó, việc gì sẽ xảy ra vẫn còn là ẩn số.
Chiếc bóng cao lớn dừng lại giữa boong tàu, cúi xuống, vùi đầu vào chỗ bóng đen đang bị nó kéo đi. Một giây sau, Lâm Thu Thạch chợt nghe thấy một âm thanh cực kỳ khó chịu. Đó là tiếng gặm nhấm thịt sống, tiếng hàm răng sắc nhọn xé ngọt lớp da, dứt từng thớ thịt sống ra, sau đó nhai nuốt ngấu nghiến. Một mùi tanh tưởi tràn ngập trong không khí, mùi của máu.
Lâm Thu Thạch đã hiểu tất cả những chuyện vừa xảy ra. Cơn mưa bên ngoài ngớt dần, mưa trên biển đến nhanh, đi cũng nhanh. Mây đen tản đi, để lộ mảnh trăng bạc sáng trong. Dưới ánh trăng lành lạnh, rốt cuộc cậu đã nhìn rõ tất cả cảnh tượng đang diễn ra.
Trước mắt Lâm Thu Thạch lúc này là một con quái vật cao lớn, đầu giống như đầu cá chết lâu ngày, mang trên cổ nó đang động đậy, mình mẩy ánh lên màu xanh đen phát tớm. Thứ bắt mắt nhất của con quái vật chính là hai con mắt trắng dã cực lớn, bên trên không hề có mí mắt, hai tròng mắt cứ thế nổi trên hốc mắt, lúc này nó đang chăm chú nhìn con mồi bên dưới.
Trước mặt nó là một xác người dã bị ăn mất một nửa, khuôn mặt không còn nữa nên không thể trông rõ là ai, chỉ dựa vào quần áo để đoán đó là một người đàn ông.
Sau khi chứng kiến tất cả mọi chuyện trước mắt, Lâm Thu Thạch gần như nín thở. Cậu nghĩ đến Minotaur quái vật ở trong mê cung. Khi ăn thịt người, liệu có trông giống con quái vật ở trước mắt họ hay không?
Quái vật thong thả ăn gần hết phần thịt trên người.
Cả khuôn mặt nó dính đầy máu tươi, miệng phát ra những tiếng rít kỳ cục, giống như âm thanh ồ ồ đang thoát thẳng khỏi cổ họng. Mặc dù không hiểu nó đang nói gì, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn nghe ra cảm xúc hưng phấn trong đó.
Quái vật có vẻ rất hài lòng, bởi vì con mồi lần này rất ngon miệng, khiến vị giác của nó thỏa mãn hoàn toàn.
Sau khi ăn no, con quái vật xoay lưng tiến vào căn phòng gần nó nhất, tiếp đó cảnh vật biến đổi, căn phòng và boong tàu đều biến mất trước mắt Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch cuối cùng đã dám nói chuyện, cậu nói:"Cái gì thế này.."
Nguyễn Nam Chúc nhíu mày: “Người cá?”.
Lâm Thu Thạch: "..." Từ một mức độ nào đó, có thể gọi đó là một loại người cá. Chắc đây chính là "Minotaur."Lâm Thu Thạch nói
"Chúng ta có thể đánh lại thứ đó không nhỉ?"
Nguyễn Nam Chúc dùng ngón tay gõ lên cằm: “Nếu có súng thì em sẽ thử."
Nhưng theo súng vào cửa, trong cửa cũng không khuyến khích các hành vi lỗ mãng, nhất định có cách để giết con quái vật này mà không cần đối đầu trực diện với nó.
Lâm Thu Thạch nghĩ đến sợi dây được nhắc đến trong câu chuyện thần thoại về Minotaur.
Nguyễn Nam Chúc cũng đã nghĩ tới điều đó, hai người đang nghiền ngẫm thì Cố Long Minh mơ mơ màng màng tỉnh dậy nói: “Sao hai người vẫn chưa ngủ? Tôi đã được một giấc rồi đấy...”
Nguyễn Nam Chúc nhìn sang Lâm Thu Thạch: “ Mọi lần cậu ta vẫn ngủ say như chết vậy à?"
Lâm Thu Thạch: "Cậu ta nói chỉ khi ở cạnh anh mới ngủ say như thế."
"Hừm." Nguyễn Nam Chúc nói: "Vậy từ giờ hai người không nên vào cửa cùng nhau nữa."
Cổ Long Minh mặt vẫn ngơ ngác, rõ ràng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Bây giờ cứ ngủ đi đã." Nguyễn Nam Chúc nói: "Ngày mai đi thu thập thông tin tiếp, chúng ta còn hiểu quá ít về con tàu này."
Lâm Thu Thạch gật đầu, đồng ý với đề nghị của Nguyễn Nam Chúc.
Hai người trở lại giường, lần này không còn tiếng mưa tiếng sóng quấy nhiễu nên chẳng mấy chốc họ đã chìm vào trong mộng
Sáng hôm sau, họ dậy từ rất sớm, đi lên boong tàu.
Bấy giờ, trên boong tàu đã có khá nhiều người tụ tập.
Sau khi phát hiện ra thi thể bị ăn chỉ còn trơ bộ xương, đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.
"Sao lại như vậy, sao lại như vậy...” Trong đám đông.
Tiếng khóc của một phụ nữ, chị ta nói: "Quái vật, trên tàu này có quái vật!!”.
“Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tống Vĩnh Ninh hỏi.
"Đêm qua, bọn tôi ở trong phòng nghe được một vài tiếng động." Người phụ nữ kia đờ đẫn nói: “Thế rồi anh ta ra ngoài kiểm tra, rồi không quay lại nữa."
"Đêm qua hình như tôi cũng trông thấy con quái vật" Người đang nói là một cô gái, hình như tuổi không lớn lý cô gái khẽ nói tiếp: “Nó có cái đầu cá, nó kéo người này là boong, rồi ăn... ăn thịt.”.
"Tại sao cô không cứu anh ấy!!" Nghe cô gái nói vậy người phụ nữ như thể tìm thấy nơi thích hợp để trút giận,chị ta phẫn nộ gầm lên, thậm chí định lao vào cô gái trẻ: “Cô đúng trơ mắt nhìn anh ấy bị giết thế sao!!"
Cô gái kia giật nảy mình, bật khóc tức tưởi, nói: "Tôi cũng sợ chứ bộ."
"Đủ rồi." Một người đúng gần đó giơ tay cản người phụ nữ lại, bực mình nói: "Cô trách người ta làm gì, nếu cô thật sự lo lắng, sao không tự ra ngoài tìm anh ta? Boong tàu có bị chuyển vị trí đâu."
Người phụ nữ kia ấm ức nhìn kẻ vừa nói, vẫn định đáp trả gì đó, người kia lại lạnh lùng chốt hạ một câu: "Bản thân vô dụng, đừng nên trách ai cả."
Người phụ nữ gào lên khóc thảm thiết.
Lâm Thu Thạch nãy giờ không hề lên tiếng, chỉ im lặng quan sát thi thể dưới đất.
Có thể thấy, con quái vật kia rất thích thú với con mồi của mình, không những ăn sạch nội tạng non mềm, còn gặm nhấm quá nửa phần da thịt, chỉ để lại những phần khó nhai, nhất là đầu và phần xương tứ chi nhẵn bóng không còn dính tý thịt nào,
"Phải làm gì với thi thể này bây giờ?" Thời tiết ở bối cảnh này rất nóng nực, chỉ mới qua một đêm mà thi thể trên boong tàu đã bắt đầu thổi rữa, thậm chí còn có ruồi muỗi vo ve ở xung quanh, nhìn vô cùng khó chịu.
"Ném xuống biển đi.” Ai đó cất giọng uể oải: "Đâu thể để ở đây mãi."
Người phụ nữ luôn miệng gào khóc kia chẳng có ý kiến gì về việc này, chỉ khẽ sụt sịt mấy cái, không dám nhìn thi thể ghê sợ ấy thêm lần nữa.
Vậy là mấy người đàn ông tìm một mảnh vải rách đến, bọc thi thể lại ném xuống biển.
Cái xác vừa rơi xuống, mặt biển liền dậy sóng. Lâm Thu Thạch thử nhìn kỹ, mới phát hiện dưới biển có những con cá nhỏ đang nhe đống răng nhọn hoắt chờ đợi. Cũng may lần trước khi Tiểu Mạt rơi xuống nước, lũ cá này không xuất hiện.
Dường như cửa tương đối bao dung đối với những người có ý định bỏ trốn trong lần đầu tiên vào cửa, ít nhất là cho họ cơ hội sửa chữa lỗi lầm.
Sau khi thi thể được dọn dẹp, trên boong tàu chỉ còn vệt máu trông vô cùng chướng mắt.
Tống Vĩnh Ninh đến gần đó lấy cây chổi lau nhà, lau sạch vết máu trên boong tàu, vậy là dấu vết cuối cùng của người đã chết cũng biến mất...
Mọi người nán lại bàn luận về con quái vật.
Đó là người cá." Cô gái trẻ từng nhìn thấy quái vật Nó rất cao, ít nhất hai mét, thân hình rất tráng kiện…
Nó kéo người đó lên boong để ăn thịt, gặm sạch xong thì
vào một căn phòng bất kỳ."
"Sau đó thì sao?" Tống Vĩnh Ninh hỏi.
"Sau đó căn phòng bị tráo đổi." Cô gái trẻ đáp: "Tôi cũng không biết nó đã đi đâu."
Hiện giờ, các căn phòng luôn không ngừng xáo trộn muốn tìm ra con quái vật từ vô số căn phòng ở đây là việc không thể nào. Huống hồ dù có tìm ra, chưa chắc bọn họ đã hạ nổi nó.
Nguyễn Nam Chúc mải suy nghĩ gì đó nên một mực im lặng.
Ánh mắt Lâm Thu Thạch hướng đến những con muỗi vẫn đang bay vòng vòng ở boong tàu, cậu lại gần, giơ tay bắt lấy một con. Sau khi nhìn con muỗi ở trong tay, cậu khẽ cau mày
"Sao vậy?" Nguyễn Nam Chúc đã nhận ra biểu cảm khác thường của Lâm Thu Thạch..
"Em đã bao giờ thấy con muỗi nào thể này chưa?" Lâm Thu Thạch xòe tay ra, để lộ con muỗi mà mình vừa bắt.
Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy con muỗi trong tay Lâm Thu Thạch thì hơi sững sờ.
Chỉ thấy con muỗi này mang một khuôn mặt người, mặc dù trông cực kỳ nanh ác, nhưng quả thực đó là một khuôn mặt người, có mắt mũi, còn có chiếc miệng hình kéo dài ra như một chiếc kim.
Con muối này chỉ lớn bằng hạt gạo, phải nhìn kỹ mới thấy rõ được hình dáng của nó.
Khi nhìn con muỗi, Nguyễn Nam Chúc chợt nhớ ra đó bèn nói: "Anh có nhớ NPC mà chúng ta gặp lúc mới đến đây không?"
Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ một lát, lập tức hiểu ra Nguyễn Nam Chúc định nói gì, cậu đáp: “Ý em muốn nói là mấy con côn trùng trên người ông ta là?" Cơ thể của NPC đó quả thực phủ dày đặc côn trùng, nhưng lúc ấy họ đều không để ý. Bây giờ, sau khi trông thấy bộ dạng đáng sợ của mấy con muỗi, họ mới liên tưởng đến những thứ bu trên người NPC kia.
"Ừm." Nguyễn Nam Chúc nói: "Hình như ông ta đang trong phòng ăn.”
Lâm Thu Thạch liếc đồng hồ, thấy sắp tới giờ cơm trưa, bèn nói: “Đi thôi, qua đó xem thử."
Hiện tại, đồ ăn hằng ngày của họ đều do NPC bị muỗi bu đầy người kia mang đến. Nói thật lòng, đây chẳng phải việc khiến người ta có thể vui vẻ, bởi vì lũ muỗi dày đặc khắp người ông ta dễ khiến mọi người nghĩ rằng biết đâu trong các đĩa thức ăn cũng có vài con muỗi rơi vào.
Nguyễn Nam Chúc đã nghĩ ra một cách, hắn lấy từ trong ba lô của mình một chiếc túi chườm ấm, xé mở phần mặt sau có keo dính rồi đến chỗ NPC kia đi dạo một vòng.
Chẳng mấy chốc, trên mặt túi chườm đã dính chi chít những xác muỗi đen sì.
Sau khi quan sát, họ biết chắc rằng lũ muỗi trên cơ thể NPC kia cùng một loại với những con muỗi họ thấy trên boong tàu: Đều là loại muỗi mang mặt người.
"Mắc ói quá." Cố Long Minh tỏ vẻ kinh tởm cực độ:
"Đừng nói trên tàu này toàn loại muỗi này nha? Đêm qua tôi có tiện tay đập chết vài con rồi ấy."
"Nhiều khả năng là như vậy." Lâm Thu Thạch hơi có vẻ suy nghĩ: “Theo em... là này liệu có liên quan gì tới mê cung không?"
"Ý anh là..." Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, nói ra một từ: “Sợi". Rõ ràng, mê cung mà họ đang rơi vào khác hẳn với cung của Minotaur. Các gian phòng liên tục biến đổi nên dựa vào một sợi dây vật lý chắc chắn không thể tìm thấy quái vật ẩn trong nơi sâu nhất của mê cung, liệu có phải sợi dây kia tồn tại theo một cách khác, ví dụ như là muỗi chẳng hạn...
Mắt Cố Long Minh sáng lên: "Rất có thể là vậy!"
Loại muỗi mặt người này dường như đặc biệt mẫn cảm với máu, sau khi quái vật ăn thịt người, trên người chắc chắn sẽ dính đầy máu, do vậy không chừng lũ muỗi sẽ giúp họ tìm ra được tung tích của quái vật.
"Để có muỗi thì..." Cố Long Minh chuyển hướng nhìn đến gã NPC mặt mày vô cảm kia, nhăn nhó nói: “Không lẽ chúng ta phải lấy trên người thằng cha đó."
"Nhiều khả năng." Nguyễn Nam Chúc nói.
Cố Long Minh: "..." Nói thật lòng, chỉ nhìn gã NPC này thêm vài cái cũng đủ khiến Cố Long Minh ói mửa.
"Nếu muỗi là sợi dây, vậy thì cái gì là rượu?" Lâm Thu Thạch chống tay lên cằm, cậu lật đi lật lại mấy miếng cá ươn nhìn đã chẳng muốn ăn: “Anh có cảm giác điều này khá quan trọng."
Trong thần thoại, Theseus đã dùng cuộn dây để đi vào mê cung, tìm thấy Minotaur, giết chết con quái vật lúc đang uống rượu khai vị.
Hiển nhiên, rượu trong trường hợp này ám chỉ một thứ khác, có điều trước mắt họ vẫn chưa lần ra đầu mối.
Rượu khai vị? Trên con tàu này chẳng có lấy một giọt nào. hôm qua Cố Long Minh từng oán thán, nói một con tàu như thế này mà không có rượu rõ ràng là việc cực kỳ bất thường.
Cả ba không ai đụng vào cá ươn, họ tiếp tục ăn lương khô mà mình mang theo. Số lương khô còn lại đủ chống đỡ ít nhất mười ngày, hoàn toàn đủ cho đến khi họ rời khỏi đây.
Trong cửa này, thời hạn mà NPC đưa cho họ cũng là mười ngày. Nói cách khác, nếu trong mười ngày, họ không tìm ra cách để thoát khỏi cửa, trên tàu sẽ phát sinh những biến đổi khôn lường
"Mười ngày nữa tàu sẽ cập bờ thật ư?" Cố Long Minh hỏi.
“Rất có thể khi thời hạn trôi qua, quái vật sẽ nổi điên giết chết hàng loạt, sau đó cuộc du ngoạn trên tàu lại bắt đầu từ đầu.” Có nghĩa những kẻ sống sót sẽ trải nghiệm thêm mười ngày nữa, cứ như vậy mãi, cho đến khi trên tàu chỉ còn một người duy nhất sống sót, người đó sẽ rơi vào trạng thái vô địch dưới sự bảo vệ của cửa, muốn làm gì thì làm, việc tìm ra cửa và chìa khóa sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Nhưng..." Cố Long Minh cảm thấy việc này không ổn lắm: “Nhưng với một người bình thường, sẽ rất khó để liên tưởng các sự việc này với nhau, ví dụ Con muỗi và sợi dây." Hắn gảy gảy con muỗi mặt người bị Lâm Thu Thạch để trên bàn: “Người bình thường liệu có để ý tới những thứ này không?"
Nguyễn Nam Chúc: “Bên trong cửa đâu có thiếu thời gian, chưa nghĩ ra ngay thì cứ từ từ mà nghĩ." Giọng hắn rất bình thản: “Rời khỏi trước khi phát điên là được."
Cố Long Minh: "..."
Lời của Nguyễn Nam Chúc khiến Lâm Thu Thạch nhớ đến một người mới của Hắc Diệu Thạch trước đây - Tần Bất Đãi. Dường như gã cũng vì ở trong cửa quá lâu, dẫn đến không thể khôi phục trạng thái bình thường sau khi rời khỏi cửa, cuối cùng đã phát điên..
Trong lúc họ nói chuyện, NPC kia đã bày biện xong các món ăn, sau đó quay lưng bỏ đi.
Lâm Thu Thạch thấy thế bèn bám theo. Cậu nhìn NPC đi vào một căn phòng bất kỳ, rồi biến mất trước mắt họ.
Được cái NPC này cứ tới giờ cố định sẽ xuất hiện, họ không lo ông ta biến mất luôn, nhưng phải làm thế nào để bắt được đám muỗi bu trên người ông ta đây... Chuyện này quả thực khá phiền phức.
Dùng chai đựng? Dùng máu tươi? Nhưng kiếm đâu ra máu bây giờ? Ba người đang bàn bạc thì từ trong phòng ăn lại vọng ra tiếng tranh cãi. Kẻ cãi nhau là Thẩm Giác Tân - người tưởng như đã tắt thở vì say sóng, và người phụ nữ sáng nay vừa mất đi đồng đội, Giản Thiên Viên.
Do chính mắt nhìn thấy đồng đội của mình bị ăn còn một nửa thân xác nên tinh thần Giản Thiên Viên chịu ảnh hưởng rất lớn, chị ta tỏ ra vô cùng cáu gắt.
Nhưng sự nóng nảy không phải điều làm mọi người khó hiểu nhất, điều kỳ lạ nhất chính là khẩu vị kinh dị chị ta.
Khi tất cả mọi người đều tỏ ra kinh tởm món cá ươn thì Giản Thiên Viên lại có vẻ rất thích món này. Chị ta nhồi nhét những miếng cá trắng bợt bốc mùi hôi thối vào miệng, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn, có vẻ rất hạnh phúc.
Thẩm Giác Tân ngồi gần đó vẫn đang quay cuồng vì say sóng, thấy Giản Thiên Viên ăn cá ươn như chết đói, cậu ta thực sự chịu hết nổi, loạng choạng bỏ chạy ra ngoài, nôn sạch mọi thứ trong dạ dày lên sàn boong tàu.
Hành động của cậu ta hình như đã kích thích vào thần kinh vốn đang rất mỏng manh của Giản Thiên Viên, chị ta gào lên, thậm chí đập bàn đánh rầm đầy phẫn nộ: “Nôn cái gì mà nôn, có phải mày khinh tao không!!" WebTru yenOn linez. com
Thẩm Giác Tân chẳng hiểu tại sao tự nhiên bị chửi, vội giải thích mình nôn vì say sóng.
"Vậy sao ban nãy mày không nôn?” Giản Thiên Viên lạnh lùng nói: “Tại sao lại nôn khi tao đang ăn...”
Thẩm Giác Tân đáp: “Tôi không cố ý đâu, nãy giờ tôi nhịn mãi, tự nhiên không nhịn được nữa nên mới vậy."
Giản Thiên Viên ném thẳng miếng cá trong tay vào người Thẩm Giác Tân, tiếng gào rú như bị kìm nén từ lâu vọt ra khỏi cổ họng. Thẩm Giác Tân bị ném cá thối cũng điên tiết, cả hai lao vào cãi nhau. Hai bên anh một câu tôi một câu liên miên không dứt, Thẩm Giác Tân mải cãi quên cả say sóng, đến lúc sực nhớ ra, suýt nữa thì cậu ta ựa luôn một bãi ngay trước mặt Giản Thiên Viên. Truyện Quân Sự
Những người khác thấy tình hình không ổn, bèn vội tách hai người ra.
Giản Thiên Viên vẫn phùng phùng lửa giận, cào rách mấy đường trên tay những kẻ can ngăn. Không còn cách nào khác, mọi người đành tìm đồ nghề trói chị ta lại, rồi bảo Thẩm Giác Tân mau chóng rời khỏi phòng ăn.
"Thôi bỏ đi, anh cũng biết bạn cô ấy vừa chết. Chỉ là một cô gái, anh tính toán với người ta làm gì." Mọi người Cố gắng khuyên nhủ Thẩm Giác Tân, để cậu ta có thể bình tĩnh lại.
"Cái bà chị này cũng lạ." Thẩm Giác Tân ấm úc nói
"Có phải tôi muốn nôn đâu. Với lại thứ cá đó mà chị ta cũng ăn nổi sao..."
Chẳng ai nói lại câu gì, bởi vì lời của Thẩm Giác Tân quả thật có lý. Món cá ươn này rõ ràng không phải cho người ăn, thịt cá đã nát bét, vừa gắp là rã ra, lại không bỏ muối, dường như đã để ở ngoài từ rất lâu, thậm chí còn ngửi thấy mùi ôi thiu thoang thoảng. Mấy ngày trước đó, chính Giản Thiên Viên đã chê món cá này, vậy mà hôm nay chị ta ngon đến đầu cá cũng gặm sạch, làm cảm xúc của những người chứng kiến cảnh ấy trở nên phức tạp,
Lúc này, Giản Thiên Viên đã bị trói gô vào ghế, cảm xúc đã dần dần lắng dịu, chị ta nói: "Mọi người thả tôi ra đi, tôi sẽ không cãi nhau với cậu ta nữa đâu."
"Thiên Viên, cô bình tĩnh lại đi. Bọn tôi biết cô đang rất buồn." Có người tiếp tục khuyên nhủ: “Cô phải mạnh mẽ lên."
Giản Thiên Viên không nói gì, chỉ gật đầu
Mọi người bèn cởi trói, thả chị ta ra. Họ cứ nghĩ Giản Thiên Viên được thả sẽ bỏ đi, không ngờ chị ta lại ngồi xuống bàn, tiếp tục ăn món cá kinh tởm đó.
Nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt tất cả mọi người liền trở nên khó coi. Cố Long Minh thật sự chịu hết nổi, bèn khẽ hỏi một câu: “Ngon lắm hả?"
Giản Thiên Viên liếc hắn một cái, lạnh lùng bảo: "Không ngon thì đã sao, chẳng lẽ cậu còn thứ khác có thể cho tôi ăn?".
Cố Long Minh: "."
Dù trả lời như vậy, nhưng trong dáng vẻ của Giản Thiên Viên rất hưởng thụ. Dường như đối với chị ta, món cá thiu trong miệng chẳng khác nào mỹ vị nhân gian, chị ta liên tự nhét cá vào miệng, không ngừng lấy một giây.
Thấy vậy, mọi người chẳng ai bảo ai, đều rời khỏi phòng ăn đi ra bên ngoài. Rõ ràng họ cảm thấy ghê sợ, nếu tiếp tục nhìn cảnh đó, e rằng sẽ có người không nhịn được mà bắt đầu nôn ọe giống Thẩm Giác Tân. Đến lúc đó, chỉ sợ Giản Thiên Viên lại có cớ làm ầm một trận.
"Sao chị ta có thể ăn nổi cơ chứ." Cố Long Minh nói, sắc mặt đã chuyển sang tái xanh
"Cậu cảm thấy Giản Thiên Viên có đang nói dối không?" Nguyễn Nam Chúc đột nhiên lên tiếng.
"Sao cơ?" Cố Long Minh ngẩn ra.
"Ý em là Giản Thiên Viên đã che giấu điều gì đó trong chuyện tối hôm qua?" Lâm Thu Thạch nói xong, liếc nhìn về phía phòng ăn.