Thành công, nàng là người được cảm kích, đáng chết!
Không thành công, nàng là người giật dây, rất có thể sẽ là kẻ chết thay!
Nàng không muốn chết, nàng còn nhỏ, còn trẻ. Cho nên, nàng chỉ có thể. . . .
“Ngươi nói cái gì? Là nha đầu bên người nàng?”
“Đúng, thiếu phu nhân, bây giờ nàng còn đang ở hậu viện?”
Nha đầu gục đầu xuống, thanh âm vô cùng cung kính. Mọi người đều biết, Địch tướng quân sẽ vào chỗ rồi, không đúng, là Tam hoàng tử, phu nhân chínhlà hoàng hậu. Nghĩ đến điểm này, các nàng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ!
“A? Chanh, ta nghĩ ta nên gặp nàng!”
Tàn Nguyệt cười nhẹ, khá lắm nha đầu xoay theo chiều gió.
“Đúng, là nên gặp, nói không chừng, sẽ có thu hoạch không ngờ được!”
Chanh Sát cười ha ha, không nghĩ tới, Cúc Văn cũng thật thất bại, ngay cả nha đầu tín nhiệm nhất bên người cũng đã phản bội nàng.
“Để cho nàng vào đi, chú ý một chút, đi ra ngoài không nên nói lung tung!”
Tàn Nguyệt nhíu mày, trong thanh âm mang theo ý cười rõ ràng.
“Phu nhân, ta là Tiểu Khúc, ta tới muốn. . . .”
Tiểu Khúc vừa vào cửa, liền khẩn trương quỳ xuống, Tàn Nguyệt thở dài, nói :
“Tiểu Khúc phải không? Không cần gấp gáp, từ từ nói là được!”
Thanh âm của Tàn Nguyệt, cực kỳ ôn hòa, nguyên bản Tiểu Khúc khẩn trương vạnphần, nghe được thanh âm ôn nhu của Tàn Nguyệt, nhịn không được tò mòngẩng đầu, đánh giá Hoàng hậu nương nương tương lai này.
“Khụ khụ. . . . . .”
Bị một nha đầu nhìn như vậy, Tàn Nguyệt cảm thấy có điểm xấu hổ, nhưngthật ra không có không vui, chỉ là Chanh Sát bên cạnh đã mất hứng nhíumày.
“Phu nhân tha mạng, nô tỳ. . . . Nô tỳ chính là. . . .”
Tiểu Khúc căng thẳng, vội vàng quỳ xuống, ngay cả nói cũng nói không được.
“Tiểu Khúc, ngươi tìm ta có việc sao?”
Tàn Nguyệt đứng lên, thân thiết nâng Tiểu Khúc dậy, nhẹ giọng hỏi.
“Nương nương, a, không đúng, là phu nhân. . . . Đây là nàng cho ta. . . .”
Vươn tay, đem thứ nắm ở trong tay lấy ra, nhăn nhăn nhúm nhúm, Chanh Sát tiếp nhận mở ra, dĩ nhiên là ngân phiếu năm ngàn lượng.