Địch Mân yếu ớt than, trong mắt, mang theo thương hại nhàn nhạt, hiện tạihắn rốt cục hiểu được, tại sao Tàn Nguyệt nói hai người bọn họ đều người đáng thương ——
Không chiếm được người mình thích, nhưng lại không thể buông lòng, thích người bên cạnh, đây, có lẽ chính là ý của Tàn Nguyệt.
“Quý trọng người trước mắt?”
Thái tử nỉ non, trong mắt mang theo thương cảm nhàn nhạt, người trước mắt, nói là Hạo Nguyệt sao?
Mặc dù là Hạo Nguyệt nói nàng như vậy, mặc dù Hạo Nguyệt cho tới bây giờđều không hiểu ý tốt của Tàn Nguyệt, nhưng Tàn Nguyệt cuối cùng, vẫnhiểu Hạo Nguyệt.
Thái tử thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạo Nguyệt ngơ ngác, hiện tại, hắn thật sự muốn buông tay.
Nương đi, mà thân thể Cường nhi cũng không khoẻ, hắn vốn muốn theo nương đi, nhưng con trai . . .
Nếu như không có hắn, Cường nhi nên làm sao bây giờ?
Hắn còn nhỏ, lại chịu nhiều khổ sở như vậy. . .
Trong mắt ẩm ướt, thái tử ôm lấy Cường nhi. Gọi là Cường nhi, nhưng thân thể hắn, từ nhỏ lại không có chỗ nào tốt.
Tên dùng được sao? Có lẽ không dùng được? Dù sao, Cường nhi là thời điểm ở trong bụng mẹ, chịu bệnh. . . .
Nếu, lúc trước nương không tính kế như vậy, sẽ không đắc tội nhiều người như vậy. . . .
Nếu, lúc trước hắn không phải sanh ra ở đế vương, thật là tốt biết bao.. . . . .
Nhưng, trên đời này, không có nhiều nếu như vậy, cho tới bây giờ vốn không có. . .
Trăng, lẳng lặng, lẳng lặng.
Thái tử từng nói, lúc trước Liễu tướng cũng không biết, nhưng trải qua nhiều như vậy, hắn không muốn tiếp tục làm quan, chuẩn bị cáo lão về quê.
Một lần nữa trở lại Tướng phủ, trong lòng Liễu tướng cũng không chịu nổi.
Tuy rằng, Cúc Văn vẫn không thừa nhận chuyện kia, nhưng hắn vẫn ẩn ẩn đoán ra sự tình ngay lúc đó.
“Phu nhân. . . . . .”
Cúc Văn trở lại trong phủ, trong lòng cũng vạn phần bất an, trong đầu luôn quanh quẩn, lời Tàn Nguyệt từng nói ——
Đi đêm lắm, ắt gặp quỷ.
Nàng không tin quỷ, nhưng ban đêm lại không hiểu sao chột dạ.
Như Yên, Địch Mân sắp làm hoàng thượng, vậy sau này Tàn Nguyệt sẽ là hoàng hậu, ngươi cao hứng không?