Từ trong miệng bọn họ, hơn nữa với hiểu biết của mình, Tàn Nguyệt biết,thái tử tuyệt đối không tao nhã như lúc mình gặp hắn, mà là một ngườitâm cơ có chút thâm trầm.
Nhưng, điều đó không liên quan tớinàng, nàng biết thái tử đối với mình còn chưa chết tâm, cho nên càngphải cẩn thận hơn, không thể gặp thái tử nói chuyện.
Không biết,rất nhiều chuyện cũng không phải nói cẩn thận có thể cẩn thận được.Giống như đêm nay, khi nam tử áo đen đến phòng của nàng, liền chú địnhvận mệnh lúc này của nàng. . . .
Vận mệnh thực bi thảm, thực bất đắc dĩ. . .
“Không, Tàn Nguyệt, thái tử đã nói, chỉ cần ngươi đi cầu hắn, hắn sẽ suy nghĩ. . . .”
Hạo Nguyệt, hèn mọn giấu đi đau đớn trong lòng, nàng lúc này, cũng chỉ lànữ tử vì bảo vệ đứa nhỏ mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào; cũng là mộtnữ tử, vì đứa nhỏ của mình, mà ích kỷ muốn hy sinh tất cả.
“Để cho ta đi cầu hắn?”
Nghĩ đến ánh mắt của thái tử, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân không thoảimái. Đừng nói cầu thái tử, nếu có thể, thậm chí nàng hi vọng, cả đời đều không nhìn thấy thái tử!
“Đúng vậy, hắn nói, chỉ cần ngươi nói, hắn đều sẽ suy nghĩ. . . .”
Trời biết, muốn một nữ nhân, lại nói ra lời như vậy trước mặt một nữ nhânkhác, cần bao nhiêu dũng khí. Nàng là tình địch của nàng , bởi vì nànglà nữ nhân tướng công của nàng yêu, nhưng vì đứa nhỏ, vì mình sau này,nàng lại phải phủ phục trên mặt đất như vậy, cầu nàng giúp mình ở trướcmặt tướng công nói vài lời.
“Nhị tỷ, không cần làm ta khó xử. . . . . .”
Tàn Nguyệt chống đẩy, không phải nàng không muốn giúp, mà là nàng thật sự không muốn có nhiều quan hệ với thái tử.
“Tàn Nguyệt, ngươi cứ như vậy là không phải gặp ta sao?”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng với tiếng cửa mở vang lên, TànNguyệt quay đầu lại, nhìn nam tử đứng ở cửa, thân mình nhịn không đượcrun rẩy. . . .
“Tàn Nguyệt, ngươi cứ chán ghét ta, sợ hãi ta như vậy sao?”
Đi vào trong phòng, thái tử khinh thường nhìn Hạo Nguyệt trên mặt đất một cái, Hạo Nguyệt ôm lấy chân Tàn Nguyệt, khóc nói:
“Tàn Nguyệt, cầu xin ngươi, van cầu ngươi. . .”