Bị cài lên tội danh bất trinh, buổi tối lại không ở im, đây không phải là muốn chứng thực tội danh này sao?
Có lẽ đây chính là mục đích của bọn họ, bằng không, nàng làm sao có thể bị ép buộc đi ra chứ?
Một tiếng ầm vang, bên ngoài là từng trận sấm, vừa rồi đã rơi xuống vài hạt mưa, xem ra đêm nay, trời mưa.
“Tàn Nguyệt, ta thật không có cách nào. Ngươi cũng biết, lúc trước đến phủthái tử, là tự ta. Nhưng lúc ấy ngươi cũng đã nói, ngươi không muốn gảcho thái tử, cho nên ta mới có thể nghĩ.
Nay, ta thật vất vả cóbầu, ta rất cao hứng, cũng rất tự hào. Nhưng thái tử không đồng ý, hắnnói hắn yêu ngươi, hắn vẫn luôn yêu ngươi, nói chỉ có ngươi mới có tưcách sinh con cho hắn. . .
Cho nên, hắn muốn ta bỏ đứa bé này, muốn ta bỏ đứa nhỏ. . .”
Bỏ đứa nhỏ?
Đứa nhỏ, nghĩ đến từ này, trong lòng Tàn Nguyệt ấm áp, bụng của nàng, hiệntại cũng có một sinh mạng nhỏ, một đứa nhỏ của nàng và Địch Mân. ĐịchMân đi rồi, nhưng để lại cho nàng một đứa nhỏ, một đứa nhỏ truyền thừatình yêu của nàng cùng Địch Mân.
“Tàn Nguyệt, đứa bé này đối vớita rất quan trọng, thật sự rất quan trọng.. . . Van cầu ngươi, van cầungươi giúp ta nói vài lời hay trước mặt thái tử, để cho hắn cho phép tasinh ra đứa bé này, được không?”
Bắt lấy quần áo Tàn Nguyệt, HạoNguyệt điềm đạm đáng yêu cầu Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt gục đầu xuống, nhìntỷ tỷ đáng thương, nàng hiểu được tâm tình một người làm mẹ, cũng hiểuđược đối mặt đứa nhỏ thực bất lực đau lòng!
“Nhị tỷ, ngươi cũngbiết, ta và thái tử không thân thuộc, ngươi là nữ nhân của hắn, nóichuyện với ngươi hắn cũng không nghe, ta là một người ngoài, hắn làm sao có thể nghe chứ?”
Tàn Nguyệt khó xử lui lại mấy bước, đứng lên,trên người đã khôi phục khí lực, nhưng trong lòng cũng kích động, trênmặt thậm chí nóng lên, giống như là phát sốt. . .
Không phải là vừa rồi cảm lạnh chứ? Vươn tay áp lên trán, quả nhiên là rất nóng.
Tâm tình Hạo Nguyệt nàng cũng hiểu, nhưng, nếu bởi vì việc này, phải canthiệp vào thái tử, trong lòng của nàng vẫn cảm thấy có chút. . . .
Thái tử, trước không gặp mặt nhiều lắm, nhưng. . . .