21, Tình địch
Gia Cát bận rộn cả ngày nên vừa mệt vừa đói, lúc này nhìn một bàn mỹ vị cũng chẳng quan tâm nói chuyện với Lâm Hạo Phong, phối hợp cúi đầu ăn.
Nếu nói Đoạn Tinh là một thô nhân, vậy thì Lâm Hạo Phong chính là thô nhân trong các thô nhân, y từ nhỏ đã theo Tư tướng quân học võ, khi đọc thư lại nhức đầu, lại không có tâm vào triều làm quan. Thích nhất là chạy ra giang hồ đông đánh tây đá, bình thường ở bên ngoài kết giao bằng hữu cũng là tiêu sư hay võ phu, lúc ăn cơm ai cũng phóng khoáng. Lúc này nhìn bộ dáng Gia Cát cúi đầu ăn cơm, văn văn nhã nhã không chút hoang mang, không biết làm sao nhớ tới tiểu miêu Ba Tư thấy ở nhà sáng nay……
“Di, tiên sinh không thích ăn cá?” Lâm Hạo Phong thấy dĩa cá trên bàn chưa động, vì vậy hỏi.
Gia Cát nhíu mày:“Không phải, ngại phiền, lúc còn nhỏ bị hóc xương cá bây giờ nhớ lại liền khó chịu.”
Lâm Hạo Phong cười cười gắp một con cá từ từ gỡ xương sạch sẽ.
Gia Cát giương mắt cẩn thận đánh giá Lâm Hạo Phong, mi nhãn rất giống Lâm Hạo Dương, chính là không biết tại sao ngũ quan tương tự đặt ở trên mặt Lâm Hạo Dương lại có vẻ thanh tú, còn Lâm Hạo Phong thì lại biến thành anh khí, không phải nói y là vũ phu rất cẩu thả sao? Nhìn y gắp xương cá ra rất cẩn thận nha, bất quá y thật đúng là không ngại phiền, không phải chỉ là cá thôi sao, không ăn cũng không sao……
“Tiên sinh.” Lâm Hạo Phong một bên lọc xương một bên hỏi:“Qua vài ngày nữa chờ độc nghĩa phụ được giải, ngươi muốn đi đâu, có ở lại Hoàng cung không?”
“Ngô……” Gia Cát liên tục lắc đầu:“Ta ở đây làm gì? Nguyên bản muốn lên kinh thành giải sầu sau lại gặp được Hoàng Thượng nên mới vào cung, sau khi chữa khỏi cho lão tướng quân ta muốn đi dạo ở Thịnh Kinh, sau đó đến Vô Ưu Cốc phía nam, tìm Dược tiên.”
“Nga……” Lâm Hạo Phong có chút đăm chiêu gật đầu, đem cá đã lọc sạch xương đặt trước mặt Gia Cát:“Đây, sẽ không bị hóc xương.”
Gia Cát sửng sốt, giương mắt nhìn Lâm Hạo Phong —– Cho ta?
Bị nhìn có chút ngượng ngùng Lâm Hạo Phong cúi đầu nói:“Đa tạ ngươi đã cứu nghĩa phụ ta, cá này là từ Nam Hải vận chuyển tới, hương vị không tệ…… Nhìn ngươi thân thể gầy yếu, ăn nhiều một chút, đại bổ!”
Nghe câu cuối cùng của y Gia Cát cười cười, cúi đầu ăn cá —– Sao lại rất giống Đoạn Tinh, khuyên ai ăn cơm cũng chỉ dùng hai chữ đại bổ……
Nhìn thấy Gia Cát cong khóe miệng, Lâm Hạo Phong trong lòng ngứa ngáy lại mạc danh kỳ diệu ảo não —– Sớm biết vậy đã nói trù phòng làm nhiều cá chút!!
Sáng sớm hôm sau, Gia Cát đi xem Tư tướng quân, thấy tình trạng so với ngày hôm qua tốt hơn nên trong lòng vui vẻ —– Quả nhiên là cứu được rồi, ngủ thêm hai ngày hẳn là có thể tỉnh lại, nhẹ nhàng thay ông đắp chăn lại nhìn thấy Lâm Hạo Phong đứng ở cửa.
Lâm Hạo Phong cũng là vì nhớ lão tướng quân cho nên sáng sớm đến vấn an, lại đúng lúc nhìn thấy Gia Cát thay lão tướng quân nhẹ nhàng đắp chăn. Cho nên trong đầu Lâm đại công tử nhanh chóng hiện lên một cái ý nghĩ —– Phải chi người nằm ở trên giường là mình thì thật tốt……
“Tê……” Lâm Hạo Phong bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, nghĩ rằng bắt đầu từ khi nào nhìn thấy người này mình liền thường xuyên nghĩ tới mấy ý tưởng loạn thất bát tao, vì vậy một trận buồn bực.
Gia Cát nhìn y đứng ở cửa cũng không tiến vào, đầu tiên là ngốc hồ hồ rồi vẻ mặt ảo não, nghĩ rằng người này là làm sao vậy? Nghi hoặc nói:“Lâm…… Đại ca, ngươi là đến xem lão tướng quân?” Không biết nên xưng hô Lâm Hạo Phong như thế nào, Gia Cát đơn giản gọi đại ca theo Lạc Cẩm.
Lâm Hạo Phong có chút xấu hổ, nói:“Ân, nghĩa phụ không có việc gì đi?”
“Không có việc gì.” Gia Cát cười cười, nói:“Sáng ngày mốt hẳn có thể tỉnh, điều trị thêm một chút sẽ khôi phục.”
“Đa tạ tiên sinh!” Lâm Hạo Phong thành thành thực thực nói lời cảm tạ.
Gia Cát lắc đầu nói:“Không cần, lão tướng quân là người tốt nên sẽ được hồi báo.”
Lâm Hạo Phong đi lên nhìn, cảm thấy sắc mặt nghĩa phụ xác thực so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều, vì vậy cũng yên tâm đi ra cùng Gia Cát, thấy Gia Cát định trở về liền nhịn không được nắm chặt tay y nói:“Tiên sinh hôm nay không có chuyện gì làm sao?”
Gia Cát hơi kinh ngạc nhìn y một cái, lắc đầu nói:“Không có, ta muốn về xem thư hồi âm.”
“Tiên sinh muốn đi dạo Thịnh Kinh không?” Lâm Hạo Phong hỏi.
“Cũng được!” Gia Cát suy nghĩ một chút liền sảng khoái gật đầu đáp ứng, mình mới vừa đến Thịnh Kinh đã bị bắt tới Hoàng cung, còn chưa có đi ra ngoài nha.
Thấy Gia Cát đáp ứng sảng khoái như vậy Lâm Hạo Phong cũng cảm thấy vui vẻ, lúc này đưa Gia Cát ra khỏi cung chơi.
Lạc Cẩm và Lãnh Tịch Chiếu đang đi dạo vừa lúc nhìn thấy Lâm Hạo Phong và Gia Cát sóng vai đi ra ngoài, hai người nhìn qua đều thật cao hứng, nhất là Lâm Hạo Phong cười đến quai hàm sắp rớt……
Lãnh Tịch Chiếu khinh bỉ:“Miệng luôn nói người đọc sách luôn phiền phức, sao hôm nay không thấy phiền .”
Lạc Cẩm trừng hắn, vẻ mặt đương nhiên:“Gia Cát tiên sinh không phải người đọc sách bình thường, không ai ghét y!”
“Nè mọt sách.” Lãnh Tịch Chiếu trừng lại, đột nhiên vẻ mặt cười xấu xa đẩy đẩy Lạc Cẩm: “Gia Cát tiên sinh thành gia chưa?”
Lạc Cẩm lắc đầu:“Chưa.”
“Vậy có người trong lòng chưa?” Lãnh Tịch Chiếu đuổi tận cùng không buông.
“Ưm……Hình như cũng không có” Lạc Cẩm thành thành thật thật đáp.
Lãnh Tịch Chiếu vừa lòng cười a cười, lát nữa đem tin tức này bán giá cao cho Lâm đại ca.
Lạc Cẩm nhìn Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt tính kế, cảm thấy sau lưng gió lạnh vù vù.
Gia Cát đi dạo với Lâm Hạo Phong, ở trên đường nhìn nhìn cảm thấy rất mới mẻ. Lâm Hạo Phong thấy bộ dáng y hết nhìn đông tới nhìn tây rất thú vị, vì vậy cũng tò tò theo sau mông, lúc đi đến một nhà tiệm đồ cổ Gia Cát dừng lại cước bộ nhìn nhìn.
“Muốn vào?” Lâm Hạo Phong thấy thế hỏi.
“Ân.” Gia Cát gật đầu rồi đi vào, nhìn xem từng cái ở trên kệ.
Chưởng quầy thấy hai người đi vào tướng mạo đều không tầm thường, nghĩ thầm khách quý tới nên vội vàng ra nghênh đón. Gia Cát nhìn món nào, chưởng quầy liền kể tiểu sử món đó ra.
Gia Cát bị lão bản quấy nhiễu khẽ nhíu mày. Lâm Hạo Phong thấy vậy quay đầu trừng chưởng quầy một cái, chưởng quầy bị hoảng sợ thành thành thật thật lui về.
“A!” Gia Cát nhìn nhìn, đột nhiên cầm lấy một cái chặn giấy Bạch ngọc Lão hổ, vẻ mặt kinh hỉ: “Đây chính là tác phẩm đắc ý nhất của Tượng Tào Yến tiền triều, là bảo bối a.”
Lâm Hạo Phong thấy Gia Cát vui vẻ, cũng hiểu được y tâm tình tốt lắm, vì thế ngoắc gọi chưởng quầy lại:“Cái này ta muốn!”
“Ai, thật ngượng ngùng, đây là bảo bối của tiểu điếm, không bán.” Chưởng quầy cung kính đáp.
Gia Cát nghe vậy nét vui vẻ trên mặt lập tức ảm đạm.
Lâm Hạo Phong tức giận, nói:“Không bán ngươi bày ra làm gì? Tìm cách nâng giá sao, ít nói nhảm, bao nhiêu tiền?”
Chưởng quầy bị nhìn thấu ngượng ngùng cười nói:“Nếu tiên sinh thật sự muốn, vậy 500 lượng bạc.”
Gia Cát nhíu mày, mình mang không đủ tiền a, huống hồ cái chặn giấy này tuy là danh gia chi tác nhưng dù sao cũng không phải đồ cổ, 500 lượng bạc không khỏi quá đắt. Vì vậy buông cái chặn giấy, xoay người giữ chặt Lâm Hạo Phong nói:“Đi thôi, không cần.”
“Đừng!” Lâm Hạo Phong đang bỏ tiền lại bị Gia Cát túm đi, vội vàng giữ chặt y lại, nghĩ rằng đi dạo đã nửa ngày thật vất vả mới tìm thấy cái ngươi thích, đừng nói 500 lượng, 5000 lượng cũng phải mua về. Về phần mình vì sao có loại ý tưởng này, Lâm Hạo Phong không có thời gian suy nghĩ, y luôn là người qua loa, làm việc dựa vào cảm giác của mình, chưa bao giờ nghĩ lý do.
Gia Cát thấy y đưa ngân phiếu cho lão bản rồi cầm chặn giấy bước đi, kéo cũng kéo không được, đành phải bất đắc dĩ theo sau: “Cái chặn giấy kia không đáng giá như vậy, nhiều nhất cũng chỉ 300, lần sau lúc ngươi mua đồ đừng xúc động như vậy, sẽ bị lừa. Ân…… Bất quá vẫn đa tạ ngươi mua giúp ta, sau khi ta về liền đem tiền trả lại cho ngươi.”
Lâm Hạo Phong cười cười, đem chặn giấy bạch ngọc đưa cho y, nói:“Ngươi đã cứu nghĩa phụ ta, này xem như là tạ lễ.” Nghĩ nghĩ lại cầm trở về.
Gia Cát vốn đang muốn xem tiểu lão hổ kia, không nghĩ tới lại bị rút về, cho nên ngạc nhiên —– Luyến tiếc tặng?
Lâm Hạo Phong cũng hiểu hành vi vừa rồi của mình có chút lỗ mãng, nhìn qua giống thổ phỉ, thầm mắng mình làm việc sao không chịu dùng đầu óc, thấy Gia Cát vẻ mặt nghi hoặc đành phải ngượng ngùng nói:“Cái này nặng ta giúp ngươi cầm, trở về đưa cho ngươi.”
Gia Cát cười cười, nghĩ rằng người này thật có ý tứ.
Hai người ở trên đường đi một chút bất tri bất giác đã tới trưa, giương mắt nhìn vừa lúc có một tửu lâu phía trước Lâm Hạo Phong hỏi: “Tiên sinh ăn cay được không?”
“Đương nhiên!” Gia Cát mạnh gật đầu, nghĩ rằng mình vốn là người Tứ Xuyên ăn cơm không sợ cay! Bất quá lúc ở Vân Sát Bảo vì Đoạn Tinh và Bảo chủ bọn họ ăn cay không tốt nên mình cũng từ từ thay đổi thói quen ẩm thực, hiện tại nghe Lâm Hạo Phong hỏi liền nhớ tới lúc nhỏ nếm mấy món cay Tứ Xuyên, không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
“A……” Lâm Hạo Phong bị bộ dáng Gia Cát chọc cười, đưa y đến tửu lâu phía trước, Gia Cát nâng mắt nhìn —– Lạt* Mãn Thiên, không khỏi cười ra tiếng, tên này quả là rất chân thật. Vào tửu lâu kiếm chỗ ngồi, Lâm Hạo Phong thuận miệng gọi một vài món trứ danh của Tứ Xuyên, Gia Cát trong lòng vui thích —– Đã lâu chưa ăn món cay Tứ Xuyên !
*Lạt : cay
Sau một lúc tiểu nhị liền đem đồ ăn lên, Gia Cát nhìn một bàn đầy sắc thái đỏ, xúc động thèm ăn cầm đũa lên, một bên vừa ăn vừa hít hà. Lâm Hạo Phong nhìn y như vậy nhất thời cảm thấy một bàn món cay Tứ Xuyên hôm nay sao lại ngon hơn so với bình thường như thế……Lúc hai người đang ăn bất diệc nhạc hồ, có một người trẻ tuổi tiến vào tửu lâu, thấy Lâm Hạo Phong liền kinh hỉ nói:“Lâm huynh? Ngươi khi nào thì trở về ?”
Gia Cát nghe có người cùng Lâm Hạo Phong chào hỏi, cho nên cũng từ trong thức ăn ngẩng đầu nhìn xem là ai, Lâm Hạo Phong đối diện đang uống rượu thấy bộ dáng Gia Cát ngẩng đầu lên suýt chút nữa phun ra, Gia Cát đối diện mắt bị cay ngập nước, hai má đỏ bừng, đôi môi tái nhợt ngày thường hiện tại nhìn qua sưng đỏ hồng ……
Bạn đang
âNè, Lâm huynh!â NgÆ°á»i ná» thấy Lâm Hạo Phong ngẩn ngÆ°á»i, bất mãn Äẩy y má»t phen: âNgÆ°Æ¡i phát ngá»c cái gì!â
Lâm Hạo Phong bá» lắc tá»nh, thấy Gia Cát cÅ©ng vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình chằm chằm, không khá»i thầm mắng ngÆ°á»i tá»i là ai, con bà nó có mắt hay không! Vì váºy quay Äầu qua nhìn, lại nhếch miá»ng cÆ°á»i:âYêu, tiá»u tá» ngÆ°Æ¡i bá» thÆ°Æ¡ng?
NgÆ°á»i tá»i mặt Äá» lên:âNói báºy bạ gì Äó !â
Lâm Hạo Phong cÆ°á»i không dứt:âTa mấy hôm trÆ°á»c trá» lại Äã nghe má»t tin Äá»n, Triá»u Äại thiếu gia bá»i vì bao hết há»ng bà i á» Há»ng Liá»
u PhÆ°á»ng mà bá» Triá»u lão gia Äánh cho không xuá»ng giÆ°á»ng Äược, chẳng lẽ Triá»u thiếu gia kia không phải là Triá»u Duyên ngÆ°Æ¡i?â
Triá»u Duyên trừng y, tá»± tìm má»t cái ghê ngá»i xuá»ng, thấy Gia Cát Äang tò mò nhìn mình, vì váºy cÆ°á»i cÆ°á»i nói:âTại hạ Triá»u Duyên, không biết huynh Äà i là ?â
âÄây chÃnh là thần tiên sá»ng!â Không Äợi Gia Cát trả lá»i, Lâm Hạo Phong liá»n xen và o nói:âNgÆ°Æ¡i Äã nghe qua Äá» nhất Thần toán Vân Sát Bảo Äi? Hắn chÃnh là Gia Cát Thiên Duyên!â
Lâm Hạo Phong là má»t vÅ© phu, thanh âm lại lá»n, hÆ¡n nữa cỠý khoe vá»i Triá»u Duyên giá»ng so vá»i bình thÆ°á»ng còn lá»n hÆ¡n, vừa nói xong toà n tá»u lâu liá»n im phÄng phắc, toà n thá» nhất tá» nhìn Gia Cátâ¦â¦
Gia Cát hung hÄng trừng Lâm Hạo Phong, nghÄ© ta Äây chá» muá»n Än bữa cÆ¡m lại bá» ngÆ°Æ¡i lá»n giá»ng phá hủy.
âNgÆ°Æ¡i là Gia Cát tiên sinh?â Triá»u Duyên trÆ°á»c hết trợn mắt há má»m, khi tá»nh táo lại kinh há» há»i.
Gia Cát bất Äắc dÄ© gáºt Äầu.
âOaâ¦â¦â Thấy Gia Cát gáºt Äầu, má»i ngÆ°á»i xung quanh Ỡạt Äi lên, á»n à o muá»n Gia Cát xem tÆ°á»ng cho bá»n há», Äây chÃnh là thần tiên sá»ng a, hiếm thấy a. Lâm Hạo Phong thấy váºy giáºt mình, không nói hai lá»i ôm Gia Cát nhảy qua cá»a sá» bay ra ngoà i, dÆ°á»i chân mượn lá»±c liá»n nhảy tá»i trên ÄÆ°á»ng Äá»i diá»n.
âÄá» ta xuá»ng!â Gia Cát trong lòng thầm mắng ngÆ°á»i nà y sao nhanh nhÆ° váºy, mình lúc nãy còn chÆ°a ká»p phản ứng Äã bỠôm bay Äi, vì thế cả giáºn nói:âTa cÅ©ng không phải không có võ công!â
Lâm Hạo Phong sá»ng sá»t, phát hiá»n mình còn Äang gắt gao ôm Gia Cát, cuá»ng quÃt Äem y thả xuá»ng.
Gia Cát chá»nh lại y phục, bất mãn hừ má»t tiếng quay Äầu bÆ°á»c Äi.
âTiên sinh ngÆ°Æ¡i Äừng sinh khÃ.â Lâm Hạo Phong Äuá»i theo giữ chặt y:âVừa rá»i ta cÅ©ng sợ nhiá»u ngÆ°á»i ép ngÆ°Æ¡i, ta lúc sá»t ruá»t là m viá»c luôn không dùng Äầu óc, không ká»p nghÄ© ngÆ°Æ¡i có công phu hay khôngâ¦â¦â
Gia Cát cÅ©ng không phải ngÆ°á»i không có Äạo lý, huá»ng há» Lâm Hạo Phong tháºt sá»± không có ác ý, mình chá» là ảo não vì vất vả lắm má»i Än Äược món cay Tứ Xuyên lại bá» mạc danh kỳ diá»u cắt ngang mà thôi. Vì váºy khoát tay, nói:âKhông sao, ta không sinh khÃ, há»i cung Äi, chiá»u nay ta còn giảng y lý cho Tá»ch Chiếu.â
âÃn!â Thấy Gia Cát không tức giáºn, Lâm Hạo Phong cÅ©ng an tâm vui vẻ tiêu sái Äi theo Gia Cát, vừa Äi vừa nghÄ© tiên sinh sao lại gầy nhÆ° thế, ôm và o trong lòng chắc rất nhẹ, trá» vá» phải cho y Än nhiá»u má»t chútâ¦â¦
. : .