Tử Việt Lan San

Chương 20: Thần y




20, Thần y

Nghe Gia Cát tán thưởng Lạc Cẩm thật ra không cho là đúng, nói:“Hoàng cung đương nhiên là đẹp, nhưng so ra thì ta thích Vân Sát Bảo hơn.”

“Tại sao?” Lãnh Tịch Chiếu nghi hoặc.

“Không thể nói rõ, chỉ là cảm thấy Vân Sát Bảo rất tự do, mặc dù thời gian ta ở đó không nhiều lắm nhưng cảm thấy nơi đó mỗi người đều là bằng hữu, mặc dù là tiên sinh hay Bảo chủ, cũng có thể cùng các huynh đệ ngồi chung một bàn uống rượu ăn thịt.” Lạc Cẩm cười nói: “Cảm giác như người một nhà. Hoàng cung so với Vân Sát Bảo huy hoàng hơn, nhưng là mọi người đều thật cẩn trọng, không được tự nhiên.”

“Ngô.” Lãnh Tịch Chiếu có chút đăm chiêu, nghĩ rằng Vân Sát Bảo này tốt như vậy? Khi nào đó mình nhất định cũng phải đi xem một chút.

“Đúng rồi.” Gia Cát đẩy đẩy hắn:“Ngươi rốt cuộc là ai? Gặp Hoàng Thượng cũng không hành lễ!”

“Ngươi không phải cũng không hành lễ sao?” Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì hỏi lại.

Gia Cát lườm hắn một cái, thầm nói ta là khách y mời đến!

“Phụ thân ta và phụ thân Hạo Dương là người quen cũ.” Lãnh Tịch Chiếu giải thích: “Trước đây, Trung Đường đại nhân tiến cử phụ thân ta đến dạy binh pháp và võ nghệ cho Hoàng thượng, phụ thân ta vốn đã quen nhàn rỗi nên không nguyện ý, sau khi gặp Hoàng thượng hai lần thì cảm thấy tư chất y không tồi nên đáp ứng tiến cung dạy, dạy một lần chính là mười năm, thẳng đến 6 năm trước người mới rời khỏi Hoàng cung đi vân du tứ hải, ta từ nhỏ đã ở Hoàng cung, Hoàng Thượng nói chúng ta là bằng hữu chơi từ nhỏ đến lớn quỳ tới quỳ lui sẽ làm mất cảm tình!”

Gia Cát trong lòng cười thầm, Hoàng đế này xem ra đủ nghĩa khí, nhìn Lãnh Tịch Chiếu, Gia Cát lại có chút nghi hoặc:“Ngươi nói võ công của Hoàng đế là phụ thân ngươi dạy? Ta thấy công phu y không tệ, phụ thân ngươi bất công nha, sao không dạy ngươi chút công phu?”

Lãnh Tịch Chiếu ngượng ngùng le lưỡi:“Tiên sinh có điều không biết, phụ thân ta nguyên bản cũng muốn ta đi theo luyện võ, chỉ là ta cầm đao liền bị thương, đứng ở võ trường chân ta liền rút gân đầu cũng choáng váng. Thấy ta như vậy, cũng không còn ý định dạy ta.”

Gia Cát gật đầu:“Ừ, ta cũng không thích luyện công. Y thuật ngươi không tệ, học từ ai?”

“Các thái y trong thái y viện dạy một chút, Hoàng thượng lại giúp ta tìm rất nhiều y thư, từ từ xem cũng chỉ biết này nọ.” Lãnh Tịch Chiếu cười cười:“Chỉ sơ sơ, không thể so với tiên sinh .”

“Ngươi nói Hoàng đế giúp ngươi tìm y thư?” Gia Cát mắt tỏa ánh sáng:“Có thể cho ta xem không?”

“Đương nhiên.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, đưa Gia Cát đến thư phòng mình.

Vừa bước vào thư phòng Gia Cát liền liên tục cảm khái, y thư mình xem qua cũng không tính là ít, ở Vân Sát Bảo hằng năm mỗi lần phơi y thư đều vận động rất nhiều người. Lần nào cũng phơi đầy sân, Đoạn Tinh luôn cảm khái một câu —– Nhiều như vậy bán được bao nhiêu tiền a……

Cứ nghĩ thư lâu của mình đã đủ lớn, không nghĩ tới nơi này còn to hơn, thật đúng là gặp sư phụ. Gia Cát tùy tay rút một quyển mở ra xem, thấy bên trên có bút ký tinh tế, xem một hồi, hỏi:“Chính ngươi viết?“

“Ân.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Có nhiều chỗ xem không hiểu lắm.”

“Rất tốt.” Gia Cát thật lòng khen ngợi. Lạc Cẩm cũng là người yêu thư, thấy nhiều loại thư quý giá như vậy đã sớm choáng váng, tránh ở một bên cúi đầu yên lặng nhìn xem.

Gia Cát một bên đọc một bên hỗ trợ giải đáp vấn đề trong thư cho Lãnh Tịch Chiếu, qua một thời gian trò chuyện với nhau Lãnh Tịch Chiếu trong lòng thầm nghĩ ông trời ơi, cái này xem như nhặt được bảo bối, quả nhiên lúc trước không cùng phụ thân đi vân du tứ hải là chính xác rồi. Cho nên giữ chặt Gia Cát muốn bái sư, Gia Cát sợ tới mức nhảy núp sau cây cột chỉ vào hắn rống:“Ta mới không cần thu đồ đệ!”

Ba ngày sau, Lãnh Tịch Chiếu chuẩn bị xong dược liệu cần có cùng Gia Cát và Hoàng thượng vào phòng, bắt đầu thay lão tướng quân bức độc.

Lâm Hạo Dương canh giữ ở bên ngoài càng chờ càng sốt ruột, quay đầu nói:“Tịch Chiếu, đã hai canh giờ rồi sao bên trong một chút động tĩnh đều không có?”

Lãnh Tịch Chiếu lườm hắn một cái:“Im lặng! Có động tĩnh là có chuyện xấu, không có động tĩnh mới tốt, ngươi đừng lúc ẩn lúc hiện có được không? Chóng mặt!”

“Lâm tướng quân không nên gấp gáp.” Lạc Cẩm chân thành nói:“Gia Cát tiên sinh rất lợi hại, y nói có thể trị liền nhất định có thể trị.”

“Ai là Gia Cát tiên sinh? Chẳng lẽ là Đệ nhất Thần toán của Vân Sát Bảo?” Lúc này từ bên hành lang xuất hiện một người, cất tiếng hỏi.

“Đại ca!” Nhìn thấy người tới, Lâm Hạo Dương kinh hỉ nói:“Ngươi khi nào thì hồi kinh?”

Người nọ đi lên vỗ gáy Lâm Hạo Dương một cái, cười nói:“Vừa về lúc sáng, nghe phụ thân nói ngươi mấy ngày nay luôn ở trong Hoàng cung không chịu về, trong nhà ngay cả cái bóng cũng không thấy, không còn biện pháp ta cũng chỉ có đến đây tìm ngươi!

Lâm Hạo Dương ngượng ngùng cười cười, chỉ vào y giới thiệu cho Lạc Cẩm nói:“Đây là đại ca của ta Lâm Hạo Phong.”

Lạc Cẩm cung kính hành lễ, nhìn gương mặt y quả nhiên có vài phần tương tự Lâm Hạo Dương, chính là vị đại ca này nhìn qua so với Lâm Hạo Dương uy mãnh hơn một chút.

“Ừm.” Lâm Hạo Phong gật gật đầu, hỏi:“Mới vừa rồi ta hỏi, bên trong thật sự là Gia Cát tiên sinh của Vân Sát Bảo?”

“Đúng vậy.” Lạc Cẩm gật đầu:“Tiên sinh đang giải độc cho tướng quân.”

“Không phải nói Gia Cát Thiên Duyên là người rất tự cao không dễ gì cứu người sao, sao lại chạy đến Hoàng cung?” Lâm Hạo Phong nghi hoặc nói.

Lạc Cẩm luôn tôn trọng Gia Cát nghe vậy lập tức bất mãn nói:“Nói bậy, cái gọi là y giả phụ mẫu tâm, Gia Cát tiên sinh là người tốt, huynh đệ trong bảo sinh bệnh mặc kệ lớn hay nhỏ y đều xem, lần trước vì cứu nhạc phụ đại nhân ta mà bản thân suy yếu! Nhiều người ăn no rỗi việc, y thuật bản thân không bằng tiên sinh liền nói xấu sau lưng, thật sự là tiểu nhân! Lời đồn đãi sao có thể tin tưởng!”

“Ách……” Lâm Hạo Phong bị hắn nói không nên lời, Lãnh Tịch Chiếu và Lâm Hạo Dương nghẹn cười, nghĩ rằng khó khi nào thấy được biểu tình đại ca kinh ngạc như vậy, mọt sách này ngày thường nhìn qua tao nhã thời khắc mấu chốt rất che chở người trong nhà nha!

“Vậy y sao lại tiến cung ?” Lâm Hạo Phong vẫn có chút nghi hoặc, nghĩ rằng hay người tới là một tên lường gạt.

Lâm Hạo Dương đang chuẩn bị giải thích với y, liền nhìn thấy cửa phòng mở ra, Hoa Thiên Lang thần sắc mệt mỏi lau mồ hôi đi ra.

“Hoàng Thượng, thế nào rồi?” Lâm Hạo Dương vội hỏi.

“Lão tướng quân ói ra một đống máu đen.” Hoa Thiên Lang quay đầu nhìn phòng trong:“Gia Cát tiên sinh nói không sao rồi, uống thuốc nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể tỉnh lại .”

“Thật sự?” Lâm Hạo Phong vui mừng quá đỗi:“Ta đã nói rồi, mấy ngày nay trong lòng như có miêu cào bảo phải hồi kinh, quả nhiên là có chuyện tốt!”

Hoa Thiên Lang lúc này mới chú ý tới Lâm Hạo Phong, cười nói:“Ngươi về khi nào?”

“Sáng hôm nay.” Lâm Hạo Phong trong lòng nhớ lão tướng quân, ánh mắt vẫn hướng vào trong phòng. Hoa Thiên Lang thấy thế cười cười:“Vào xem đi, Gia Cát tiên sinh nói không cho người ngoài vào, sợ ầm ĩ. Bất quá ngươi là lão tướng quân một tay nuôi lớn, ngươi nếu đến đây thì vào đi, có lẽ ông ấy sẽ tỉnh sớm hơn.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Lâm Hạo Phong vào phòng liền nhìn thấy một Bạch y nhân ở trước giường thay lão tướng quân gỡ ngân châm trên đầu, không thấy rõ hình dạng y chỉ là cảm thấy thân hình có chút gầy yếu, nhìn nửa mặt có vẻ thanh tú, không khỏi nhíu mày —– Không phải nói Gia Cát là lão nhân sao? Sao người trước mắt này nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ hai mươi tuổi. Bất quá hiện tại y không có tâm tình quản chuyện này, nhẹ nhàng đi đến trước giường nhỏ giọng hỏi:“Nghĩa phụ hắn không có việc gì đi?”

Gia Cát vừa rồi bức độc đã rất mệt, hiện tại đang bắt buộc bản thân phải hết sức tỉnh táo gỡ những cây châm trên đầu lão tướng quân xuống, chợt nghe bên cạnh truyền đến một giọng nói nhất thời cả kinh tay run lên, khay để châm trong tay “Ba” một cái rớt xuống đất.

“Ai nha ngươi cẩn thận một chút a!” Lâm Hạo Phong tức giận:“Ngươi là đại phu tay chân sao lại vụng về như vậy!”

Gia Cát trừng mắt nhìn cái người không biết khi nào thì xông vào, cả giận nói:“Ngươi là ai? Ta không phải đã nói không cho người ngoài vào sao? Ngươi y như âm hồn một chút âm thanh cũng không có!”

Lâm Hạo Phong nhặt châm lên:“Ta không phải người ngoài, lão tướng quân là nghĩa phụ ta, ta nói chuyện với ông không chừng ông có thể sớm tỉnh lại. Hoàng thượng vừa nãy nói không cho ta làm ầm ĩ.” Lâm Hạo Phong nheo nheo mắt:“Ta không ầm ĩ gì đến ngươi, còn ngươi thì mới vừa rống hết sức lớn tiếng!”

Gia Cát trừng y, nghĩ rằng ngươi không làm phiền ta, ngươi dọa ta. Cho nên không thèm để ý y, quay đầu tiếp tục thay lão tướng quân gỡ châm.

Lâm Hạo Phong ngượng ngùng, ngoan ngoãn đứng ở một bên không nói nữa, chỉ có thể nhìn cái gáy Gia Cát, tóc đen như mực, chỉ dùng một đoạn đái* màu trắng buộc ở sau đầu, ngón tay trắng nõn thon dài. Vừa rồi lúc trừng mình một cái —– Ngô, thần y này nhìn rất được a……

*một miếng vải buộc tóc

“Xong rồi.” Gia Cát gỡ ngân châm cuối cùng, đứng lên xoay thắt lưng hoạt động một cái, nói với Lâm Hạo Phong:“Vậy ngươi ở đây với lão tướng quân đi, nói chuyện với ông ấy nhưng đừng nói quá lớn là được, ta đi sắc dược rồi đem lên.”

“Ừ.” Lâm Hạo Phong đáp ứng, ngẫm lại lại hỏi:“Ngươi thật sự là Gia Cát Thiên Duyên? Không phải nói ngươi đã tám mươi sao?”

Gia Cát trừng mắt:“Chỉ có loại người không có đầu óc mới tin lời giang hồ đồn đãi!”

Lâm Hạo Phong nhìn bóng dáng y rời đi nhíu mày, thần y này nói chuyện sao tệ như vậy, lại nhìn thân hình y, ngô, thắt lưng thật mảnh…… Gia Cát đi rồi, Lâm Hạo Phong cúi đầu nhìn Tư Không Chiếu nằm ở trên giường, trong lòng có chút khó chịu, hy vọng lần này nghĩa phụ thật sự có thể tỉnh lại……

Gia Cát đi tới dược phòng sắc dược, sau đó bưng đến, lúc đứng ngoài cửa chợt nghe có tiếng người đang nói chuyện……

“Nghĩa phụ, con trước đó vài ngày có về thăm nhà thay người. Mộc Dao và Bối Bối đều cao hơn rồi, quản gia còn nói Tiểu Mộc được đi học ở học đường tốt nhất, còn có Trạc Nhi có thể nói chuyện rồi, lúc con đi còn có thể chỉ vào người con gọi thúc thúc, người nhanh tỉnh lại, trở về không chừng có thể được gọi là gia gia .”

“Đúng rồi, Mộc Dao thường xuyên kể với đồng học gia gia nó là đại anh hùng, lúc còn trẻ có thể một mình một ngựa xông vào doanh trại địch chém bay soái kỳ, tiểu hài tử trong học đường thường xuyên bị nó hù dọa, người lần này trở về nên giáo huấn một chút, tiểu hài tử nói khoác cũng không tốt.”

“Còn có Bối Bối không thích học nên ta tìm sư phụ dạy nó luyện võ, tính tình nó và người rất giống nhau, bướng bỉnh, phụ thân đã không quản được nó, đang chờ người trở về giáo huấn tôn tử đây.”

Lâm Hạo Phong ở trong phòng nói liên miên, Gia Cát ở ngoài phòng cười cười, vừa rồi không chú ý chỉ cảm thấy y dựng râu trợn mắt nhìn qua rất hung dữ, hiện tại xem ra là người rất trọng tình trọng nghĩa. Vì vậy bưng thuốc vào ý bảo Lâm Hạo Phong đem lão tướng quân nâng dậy để mình đút thuốc.

Lâm Hạo Phong nhìn vẻ mặt chuyên chú của Gia Cát, cảm thấy sao lại đẹp như thế, không khỏi có chút ngây người……

Lúc ăn cơm chiều, Gia Cát một mình ngồi trên ghế nhìn xung quanh, cảm thấy nghi hoặc —– Những người khác đi đâu rồi? Đang nghĩ liền nhìn thấy Lâm Hạo Phong đi tới, vì vậy hỏi:“Lạc Cẩm và Tịch Chiếu đâu? Sao không đến ăn cơm?”

“Ách……” Lâm Hạo Phong sờ sờ đầu, miệng ấp úng:“Đại khái là ham chơi đi ra ngoài rồi, không cần chờ, tiên sinh ăn trước đi.”

“Nga……” Gia Cát gật đầu, ngoan ngoãn bưng chén ăn cơm.

Xa xa ngoài Ngự hoa viên, chính là đang vô cùng náo nhiệt trình diễn một màn kinh kịch, Lạc Cẩm một bên nghe diễn một bên rung đùi đắc ý khen:“ Lâm đại ca này thật sự là người tốt nha, thấy chúng ta chữa bệnh cho lão tướng quân cực khổ nên cố ý gọi gánh hát tới diễn cho chúng ta xem, bất quá sao y không gọi Gia Cát tiên sinh tới? Nói thì nói y mới là người chân chính xuất lực nha, hay là Lâm đại ca không thích y?”

Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở một bên không nói gì, nghĩ rằng ngốc tử này sao lại ngốc như vậy……

. : .