Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Thời Đại

Chương 135 Hầm Quỷ, gặp người quen




Chương 135 Hầm Quỷ, gặp người quen

Không phải đợi quá lâu chỉ năm phút hơn đám người kia cũng xuất hiện, thái độ hùng hổ dọa người như mấy tên giang hồ bặm trợn.

"Thằng nào !!! Thằng nào đánh thằng em tao ? Bước ra đây tao đánh cho mày nhấc cái mông lên mà chào đời !"

Trong đám người hùng hổ, một tên tướng tá to cao mặc một chiếc áo khoác da rằn ri đen, bên trong cởi trần lộ ra những hình xăm trổ kín người bước tới. Khuôn mắt hắn hung ác đảo qua toàn trường một vòng.

Lúc này đám người coi náo nhiệt cũng tán đi chút ít nên ở đây không còn quá đông.

Tuy nhiên Trần Võ Sâm ngồi ngay trên người tên thanh niên xấu xa nên tên kia nhìn phát có thể nhận ra.

"Là mày !!!" Tên bặm trợn la lên sau đó tay chỉ thẳng về phía Trần Võ Sâm, giận dữ quát lớn.

"Anh em xông lên xử thằng nhóc đó cho tao !"

Dứt lời đám binh tốt của tên bặm trợn hung dữ lao lên. Mỗi tên thực lực thấp nhất cũng là Luyện Khí Kỳ nhị đoạn đến cửu đoạn. Tên bặm trợn thì từ khí tức có sự ngưng thực hơn hẳn là gần đột phá Trúc Cơ Kỳ hiện hẳn là Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong.

Phân tích là thế nhưng trong mắt Trần Võ Sâm cả đám vẫn là sâu kiến.

Trần Võ Sâm động thủ chỉ một loáng cả đám ngã lăn quay ra đất, tất cả đến một quyền của Trần Võ Sâm cũng không thể chịu nổi.

Tên thủ lĩnh bặm trợn thấy Trần Võ Sâm hạ hết cả đệ mình trong một nốt nhạc thì đâu có ngu mà không biết Trần Võ Sâm lợi hại. Thế nhưng đây là địa bàn của hắn lại còn là mặt mũi mũi băng Ngân Long nên hắn không thể không lùi bước.

"Người anh em này ! Không đánh không quen, đánh vậy đủ rồi sao chúng ta không bắt tay cái giảng hòa ?" Tên bặm trợn cười tươi rói mà xoa tay vào nhau cười hiền nhìn về Trần Võ Sâm.

"…" Trần Võ Sâm.

"Đấy ! Đám phản diện có đầu có óc như vậy có phải thực tế không ? Biết đánh không lại cái chấp tay xin hàng liền đâu có cơ hội nào để mà Hổ cải trang thành Mèo đâu."

"Thôi bỏ đi. Tôi cũng lười bắt nạt mấy người. Biến biến !" Trần Võ Sâm xua tay nói.

Tên bặm trợn thấy thế thì tức lắm. Thế nhưng hắn ta thật đánh không lại Trần Võ Sâm không cúi đầu không được. Bị đánh mà cái gì không được còn làm mất mặt băng đảng hơn nữa thì về hắn không b·ị c·hém c·hết mới lạ.

"Vậy tôi xin phép." Nói xong tên bặm trợn tới đỡ mấy thằng đệ mình lên rồi cấp tốc rời đi mặc kệ đám người xung quanh chỉ trỏ. Mạng nhỏ quan trọng, mấy thứ khác có hay không, không quan trọng.

Trần Võ Sâm cũng lười quản mà rời đi. Khi đi bụng cậu réo lên, Trần Võ Sâm mới nhớ ra cả nửa ngày rồi chưa có gì bỏ bụng.



“Vậy đi kiếm gì lót cái dạ đã.”

Trần Võ Sâm thầm nghĩ rồi nhìn thấy một quán gà đồi ở ngay vệ đường thì thích chí đi vào.

Quán gà cũng rất đông khách khiến cho Trần Võ Sâm rất yên tâm.

Ngồi vào bàn một lúc thì có một bạn nam nhân viên tới đưa cho Trần Võ Sâm menu rồi đứng đợi cậu gọi món.

“Xem nào ? Gà đây cũng đắt nhỉ ? Một triệu một con luôn hả ? À hoá ra gà này có thương hiệu nên mới đắt như vậy.”

“ thôi được rồi thử một con xem sao.” Trần Võ Sâm ngẫm nghĩ rồi nói với nhân viên phục vụ.

Lúc này trong sự buồn chán của việc chờ đợi, cậu ngắm nhìn xung quanh.

Bỗng một cô gái ngồi tại bàn ở một góc hẻo lánh khiến Trần Võ Sâm chú ý.

Cô gái đeo khăn choàng lên bao phủ toàn bộ khuôn mặt nhìn không ra được gì. tuy nhiên sức ăn của cô gái lại làm cho Trần Võ Sâm choáng ngợp.

Trên bàn cô gái lúc này thấy rất nhiều chồng đĩa xếp lên nhau để lộ lớp dầu mỡ bóng loáng ở trên cùng. Qua đó có thể thấy sức ăn của cô gái phi phàm đến mức nào.

Trần Võ Sâm thấy mà vô cùng ấn tượng cũng cảm thán cô gái cũng rất có tiền ăn một bữa như vậy cũng bằng lương ba, bốn tháng của một người bình thường.

Tự dưng cô gái ngước đầu lên, đôi mắt nhìn chăm chú vào Trần Võ Sâm, miệng lẩm bẩm:

“Tới rồi !”

Trần Võ Sâm vẫn chú ý cô gái nãy giờ nên khi cô gái ngước đầu lên đến khi lẩm bẩm gì đó Trần Võ Sâm vẫn nhìn thấy.

Càng làm Trần Võ Sâm chấn động đến mức kích động tới hẳn bàn cô gái ngồi xuống đối diện cô vì hắn nhận ra cô là ai.

Mái tóc xù màu cam, đôi mắt thiếu nữ e ngại luôn đan tay vào nhau khi lo lắng và có thể thông thiên văn, dưới tàng địa lý. Một người mà bất kì ai cũng muốn sở hữu, Đỗ Meo Meo, nhà tiên tri của thời đại.

Mọi lời tiên tri của Đỗ Meo Meo đi tới luôn làm người dân ở các thành phố đó r·úng đ·ộng và hoang mang, lo sợ.



Thậm chí đến giữa truyện nó còn là lời tiên tri khiến cả thế giới sợ hãi.

Người này cũng là một trong hiếm hoi những người Trần Võ Sâm muốn tiếp xúc càng sớm càng tốt nếu không cứ dựa theo nguyên tác thì chả biết có gặp được không nữa.

“Xin chào … tôi là…” Trần Võ Sâm muốn giới thiệu thì Đỗ Meo Meo bỗng giơ chiếc đùi gà to bự chảng ra nhét vào miệng hắn rồi cắt ngang.

Đôi mắt cô mở to long lanh nhìn hắn.

“Ăn rồi nhé ! Trần Võ Sâm.”

“???” Trần Võ Sâm nhất thời không hiểu cô đang nghĩ gì nhưng biết Đỗ Meo Meo rõ cậu là ai, vậy thì không phải nhận sai người rồi.

“Chúng ta có thể nói chuyện không ?” Trần Võ Sâm dò hỏi.

“Có thể nhưng ăn đã. Cậu không phải rất đói sao ?” Đỗ Meo Meo vừa nói vừa nhồm nhoàm miếng đùi gà cô đang cầm trên tay. Tác phong ăn uống không giống một thiếu nữ chút nào.

“Phải ! Ăn trước nói sau.” Trần Võ Sâm gật đầu đồng ý mà tiếp tới tay miếng đùi gà Đỗ Meo Meo đưa. Sau đó phần ăn của cậu cũng tới rồi cả hai ngồi ăn với nhau.

Quả nhiên gà đây rất ngon, bụng Trần Võ Sâm và Đỗ Meo Meo đều căng phưỡn ra.

“Được rồi nói chuyện thôi nhỉ ?” Trần Võ Sâm ợ ra một hơi rồi nói.

“Ồ ! Chính sự, chính sự.” Lúc này vẫn là nhân cách Mạnh Mẽ Đỗ Meo Meo lên tiếng.

Chuyện cô có hai nhân cách Trần Võ Sâm rất rõ ràng thậm chí là tên của mỗi nhân cách cậu cũng rõ. Chỉ là giờ nói ra thì không ổn lắm.

“Cậu ở đây làm gì ?” Trần Võ Sâm tò mò hỏi. Theo như hắn viết thì Đỗ Meo Meo là cái Ôn Thần, Ma Quỷ đi tới đâu tai hoạ ở đó. Cho nên việc Đỗ Meo Meo ở đây ắt có vấn đề và nó thậm chí còn không nhỏ.

“Nhân viên ! Thanh toán.” Đỗ Meo Meo la lớn gomgiọng, một nhân viên nữ chạy tới bàn cô hớt hả tính toán từng chiếc đĩa có trên bàn rồi đưa cho cô một chiếc hóa đơn lớn.

Cầm lấy tờ hóa đơn với những số không dài dằng dặc trong tay, Đỗ Meo Meo gật gù.

"Không tệ, ăn bữa nay rất thoải mái. Trần Võ Sâm thanh toán." Nói xong cô dúi tờ hóa đơn tới phía Trần Võ Sâm.

"???" Trần Võ Sâm não chưa kịp load.

"Cái gì vậy ? Ui ui, Đỗ Meo Meo !!! Cậu đây là có ý gì sao tôi lại phải thanh toán cả phần của cậu ?" Trần Võ Sâm tỏ ra phẫn nộ đứng bật dậy la lên, thu hút sự chú ý của người ăn xung quanh và cô nhân viên đang khó hiểu nhìn cậu.



Trần Võ Sâm thấy nhiều ánh mắt nhìn mình vậy thì hơi ngượng ngùng mà ngồi lại xuống vị trí của mình, cậu vươn người nói nhỏ với Đỗ Meo Meo.

"Ai ăn người đó trả chứ ?"

Thế mà nhân cách mạnh mẽ của Đỗ Meo Meo lúc này bỗng lặn mất tăm để lại một Đỗ Meo Meo với ánh mắt ngây thơ, long lanh con mắt to tròn của mình nhìn về phía Trần Võ Sâm. Môi cô mím mặt, mặt lúc này hơi rũ xuống, giọng thều thào nói.

"Nhưng tôi không có tiền. Tôi đói lắm."

"???" Trần Võ Sâm.

Cô nhân viên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Võ Sâm. Cô lầm tưởng Trần Võ Sâm làm đàn ông nhưng lại bắt một người phụ nữ trả tiền cho bữa ăn đầu tiên.

Cô là cô thấy Trần Võ Sâm không ga lăng.

"…" Trần Võ Sâm.

Giờ cậu hiểu tại sao thấy Đỗ Meo Meo ở đây rồi. Xem ra cô gái này đã thấy trước được Trần Võ Sâm sẽ ở đây vào thời điểm này nên đã có sẵn ở đây để làm một bữa ăn trực đầy tinh vi và có sự tính toán từ: Logic, xem bói và nhân tâm học.

Quả nhiên vẫn là Đỗ Meo Meo mà Trần Võ Sâm tạo ra không khác gì hết.

Trần Võ Sâm hết cách đành lôi một tấm thẻ đen ra đưa cho cô nhân viên đang dùng ánh mắt khinh bỉ và đầy coi thường nhìn cậu.

Thế nhưng khi thấy tấm thẻ đen của Trần Võ Sâm cô gái chợt im bặt, một lời cũng không dám nói thêm.

"Được rồi giờ có thể trả lời câu hỏi của tôi được không ?" Trần Võ Sam nghiêm túc hỏi.

Nhân cách Đỗ Meo Meo Mạnh Mẽ quay trở lại, cô cũng nghiêm nghị nhìn Trần Võ Sâm.

"Kẻ chuyển sinh đang có mặt tại đây ! Và tên đó không biết cậu là ai nhưng cậu và hắn sẽ có một trận chiến sinh tử. Gia đình là điểm yếu của hắn hay là không ? Nếu được hãy đưa ra lựa chọn bằng sự công tâm đừng theo cảm tính. Người đã khuất họ đang lắng nghe."

"Nhớ đấy. Tôi phải đi đây không đám người đó sẽ tới chỗ này sớm thôi. Cậu rời đi đi."

Đỗ Meo Meo nói xong rời đi rất nhanh để lại Trần Võ Sâm vẫn ngồi đó lên tục ngẫm nghĩ điều cô nói.

"Xem ra Hầm Quỷ này nhất định phải vào rồi. Trong đó liệu có thứ gì mà mình cần đạt được sao ?"

"Với cả kẻ chuyển sinh nữa sao ? Đây là kẻ trong nguyên tác hay là kẻ phát sinh thêm ? Tự dưng chuyện của mình viết ra lại như cái nồi thập cẩm của đám người ngoại lai xuyên vào vậy ? Chơi kì quá vậy trời !!!" Trần Võ Sâm gầm thét trong bất lực. Thế nhưng nhớ lời Đỗ Meo Meo nói lúc cuối hắn vội vã rời đi sau khi nhận lại thẻ từ cô nhân viên.