Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Thời Đại

Chương 134 Quần chúng hóng hớt




Chương 134 Quần chúng hóng hớt

“Mày là thằng nào, việc của mày à mà xía vô ?”

Tên thanh niên xấu xa tuy đầu óc không tốt nhưng có thể cảm nhận rõ sự bất phàm của Trần Võ Sâm nên không có dám hành động liều lĩnh.

Hắn thấy từ trên người Trần Võ Sâm một cảm giác nguy hiểm biết rằng kẻ này không dễ chọc cho nên hắn có chút rén chỉ thu tay đứng lý sự.

“Không có gì chỉ là thấy chuyện bất bình nên đứng ra tương trợ mà thôi.” Trần Võ Sâm nói, biểu cảm không chút sợ hãi và tự tin tràn đầy khiến cho ngược lại tên thanh niên xấu xa kia lại sợ hãi.

Sống ở một cái xã hội đi ba bước chân một Tu Tiên Giả đại năng nên hắn không có dám liều lĩnh mà cẩn thận hơn gọi người tới ứng cứu.

“Mày giỏi mày đứng đấy ! Tao gọi người tới xử hết cả đám chúng mày !”

Tên thanh niên xấu xa lớn lối quát, một bên bấm số gọi người tới giúp.

Chỉ một lúc sau từ đầu dây bên kia đã có tiếng vọng ra, tên thanh niên xấu xa nói luôn.

“Alo, anh Long hả ? Ở chỗ em có một đám bố láo lắm. Chúng không coi em và băng Ngân Long chúng ta không ra gì. Anh có thể tới đây xử lý được không ạ ? Vâng ngay lập tức anh tới hả ? Dạ em đợi anh.”

Tên thanh niên xấu xa dập cuộc gọi thì biểu lộ trên mặt vô cùng khoái trá quay ra phía Trần Võ Sâm định chế giễu vài câu thì thấy cậu đã cùng gia đình kia đi trước. Tay còn đang không ngừng chỉ trỏ khắp nơi vẻ mặt rất vui, rất tận hứng.

“Đậu xanh ! Tên này vậy mà không coi mình ra gì. Vậy đừng trách ông độc ác.”



Tên thanh niên xấu xa thầm nghĩ thì một kế sách xấu xa hiện ra trong đầu hắn.

Mà người ta thường nói rằng kẻ bị ổi thì thường có những suy nghĩ rất hạ lưu, trường hợp này cũng vậy.

Chỉ thấy tên thanh niên xấu xa hét lên:

“Bớ làng nước ơi ! Có trộm ! Bớ làng nước ơi ! Bắt trộm, Đám người xấu này trộm của tôi một chiếc vòng cổ nạm kim cương.”

Tuy nói chuyện không có bằng chứng nhưng tên thanh niên xấu xa tin tưởng rằng sẽ gây được sự chú ý cho tụi người xung quanh. Với hắn điều ấy là đã quá đủ.

Quả nhiên dân tình thế thái thường tò mò và bị hấp dẫn nên xúm lại coi. Những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn đứng ra dẫn sóng chỉ trích về phía Trần Võ Sâm.

"Nhìn khuôn mặt mũi cũng sáng sủa, đẹp trai mạc quần áo cũng sang trọng vậy mà đã có thói ă·n t·rộm ă·n c·ắp vặt sao ? Người lớn trong nhà không có dạy thế là sai hả ?"

"Chắc là mồ côi chứ nhà nào dạy con cái thế. Trừ khi bố mẹ cũng là thành phần bất hảo nên mới vậy."

"Đúng đúng. Thành phần cặn bã của xã hội cút đi !"

Đám đông náo nhiệt gào giọng hô lớn. Cả gia đình nhà Đỗ Văn Đức nỗ lực giải thích nhưng không ai, không ai tin.

Tên thanh niên xấu xa cười gian ác. Tuy mặt mũi hắn nhìn trông không uy tín thật nhưng người tham gia náo nhiệt lại không biết cứ thế chỉ trích trước, cố diễn một cái vai người tốt đã, đúng sai tính sau.

Trần Võ Sâm nhíu mày khi rất nhiều vây kín họ vào trung tâm mà chỉ trích. Lúc này Trần Võ Sâm mới cảm thấy thanh niên kia thật đúng là con ruồi phiền phức làm người ta buồn nôn.



“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Thôi thì ngươi đừng trách ta độc ác vậy.” Trần Võ Sâm thầm nghĩ, đôi mắt hiện lên sát khí.

Tuy Tinh Thần Lực của Trần Võ Sâm bị xói mòn đến độ không thể hồi phục lại được trong một sớm một chiều nhưng đối mặt với tên Luyện Khí Kỳ này thì một cái phẩy tay cũng có thể xử lý.

Chỉ thấy Trần Võ Sâm lao tới phía tên thanh niên xấu xa kia tung ra một quyền thẳng vào mặt hắn. Một cú này của cậu làm đầu óc tên kia choáng váng ngất xỉu tại chỗ, máu từ chiếc mũi đã lệch chảy ra dọc theo gò má xuống dưới hai bên đất.

Trần Võ Sâm từ tốn thu tay trước bao người nhìn cậu. Lúc này trong mắt họ đã có sự e dè sợ hãi với Trần Võ Sâm.

Được nước lấn tới là sở trường của Trần Võ Sâm nên cậu vội nhảy ra tuyên bố:

“Các người có thích đứng ra làm anh hùng không ? La lớn lắm mà ? Đâu ? Ai người la to nhất đứng ra đây ?”

Trần Võ Sâm hét lớn lên nhưng không ai dám đứng ra mà chỉ dùng ánh mắt kiêng dè nhìn về phía cậu.

Tuy có một số người bất bình và cũng có chút thực lực nhưng cảm thấy không có nắm chắc đánh lại Trần Võ Sâm nên không đứng ra, chỉ im lặng quan sát.

Trần Võ Sâm thấy vậy chỉ biết khinh thường. Cái đám người quần chúng chỉ biết gió hùa này cậu thấy không ít. Nói thì dễ lắm, gào thì hay lắm nhưng bảo dám tới không thì lại bàn lùi mà câm lặng.

Trần Võ Sâm cũng không quản bọn họ mà chỉ lặng yên ngồi lên thân thể tên thanh niên xấu xa này đợi chờ cái đám người của tên này tới rồi xử một thể tránh đêm dài lắm mộng.



Gia đình Đỗ Văn Đức lúc này lo lắng tới hỏi thăm Trần Võ Sâm. Chủ yếu vẫn là Đỗ Văn Đức đứng ra thuyết phục hắn là chính.

"Đi thôi Trần Võ Sâm. Cháu ở đây đám người của tên này sẽ tới làm phiền cháu đấy." Đỗ Văn Đức lo lắng tới bên cạnh Trần Võ Sâm mà nói.

Trần Võ Sâm nghe hiểu lời Đỗ Văn Đức xua tay để chú yên tâm xong cậu mới nói.

"Không đáng kể chú ơi. Đám này tới một tên cháu xử một tên. Tuy nhiên để tránh phiền phức chú nên đi trước đi. Không phải chú còn cần sắp xếp phòng khách sạn với công việc ở chỗ nhà đài sao ? Chú cứ đi đi ạ. Tý cháu tới thẳng lối vào Hầm Quỷ đợi chú." Trần Võ Sâm cười tươi rói nói. Trên mặt hắn không có vẻ gì là đang sợ hãi.

Đỗ Văn Đức nghe vậy thì rất lưỡng lự cố thuyết phục Trần Võ Sâm thêm. Theo ông vừa dò la thông tin từ đám quần chúng nói chuyện thì tên thanh niên này thuộc băng đảng xã hội đen trong khu vực, Ngân Long Hội. Đây là một hội rất nổi tiếng trong khu vực và tên trùm của băng đảng còn là một tay che trời ở đây.

Trần Võ Sâm đã đánh tên thanh niên thuộc băng đảng kia rồi mà ở lại không khác gì đang mua thêm phiền phức.

Dù Đỗ Văn Đức có mù quáng tin tưởng vào sức mạnh Trần Võ Sâm đến đâu nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.

Trần Võ Sâm thấy Đỗ Văn Đức còn rất do dự, Trần Võ Sâm bất đắc dĩ phải ghé vào tai hắn tiết lộ một chút.

"Chú đi đi. Cháu là học viên của Học Viện Nhân Tinh. Đám này cháu lo được." Trần Võ Sâm thủ thỉ vào tai ông chú mà nói.

Đỗ Văn Đức nghe xong mà chấn động.

"Học viên Học Viện danh giá bậc nhất thế giới Học Viện Nhân Tinh ? Không thể nào đi ! Sao có thể cơ chứ ?"

"Được rồi chú đi đi ! Đừng ở lại đây nữa. Chú và mọi người cứ vui chơi đi nhé tý cháu theo sau." Trần Võ Sâm thấy Đỗ Văn Đức đã có vẻ xuôi xuôi nên đuổi ông đi để đỡ cho đám người Ngân Long kia không đánh chủ ý tới họ. Lúc đó rất rách việc.

Mấy cái sáo lộ cẩu nát đánh không lại chơi trò hèn hạ nhắm vào người thân kẻ đó không ít. Trần Võ Sâm với họ không thân, không quá quen để họ vì mình mà ăn thiệt thòi thì cậu sẽ rất khó chịu.

Theo lệnh của Đỗ Văn Đức cả gia đình sáu người nhà họ cũng rời đi. Đám đông kiêng dè Trần Võ Sâm nên cũng không dám cản lại hay làm gì quá phận.

Trong khi đó Trần Võ Sâm tiếp tục ngồi chờ đám người kia tới.