Chương 34: Mưa Gió Muốn Đến, Bát Quái Kinh Thăng Cấp
"Thế nào? Tin tức thu thập thế nào rồi?"
Một căn phòng nào đó của Huyền Vũ thành, dưới ánh đèn lờ mờ, một người trẻ tuổi không rõ dung mạo lên tiếng nói.
"Thưa thiếu gia, đã phái người đi điều tra! Dựa theo tin tức đưa về thì hai người bọn họ là võ giả cấp bốn cùng cấp hai!"
Nghe câu hỏi của người trẻ tuổi, từ trong bóng tối của góc phòng vang lên một tiếng nói âm lãnh. Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy nơi đó đang đứng một người mặc áo đen, ngoài ánh mắt ra thì không còn nhìn được gì khác, dường như hòa làm một với bóng tối!
"Cấp bốn à.....Bối cảnh thế nào?"
Giọng nói trẻ tuổi hơi chậm lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Không có bối cảnh!"
"Tốt! Nói với đám người kia, chuẩn bị sẵn sàng! Ta muốn nữ nhân kia còn sống, đồ vật cũng phải lấy được trước đấu giá hội!"
"Vâng! Thiếu gia!"
Cái người mặc áo đen kia trả lời rồi biến mất trong đêm tối, căn phòng cùng người trẻ tuổi lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Hoàn cảnh tương tự cũng diễn ra ở một số nơi khác trong Huyền Vũ thành, không ít người cũng đang trầm tư trong đêm, thưởng thức không khí Huyền Vũ thành, có tính toán riêng cho mình.
Lúc này, không khí Huyền Vũ thành đã có chút ẩm ướt, gió giục mây vần, dường như một đợt mưa gió sắp tới....
Sáng sớm hôm sau, Trần Phong cùng Hân Hân như thường lệ tỉnh lại từ sớm. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Trần Phong lúc này đã thần thanh khí sảng, không còn cảm giác mệt mỏi.
Bầu trời tuy là đã sáng nhưng vẫn còn chút âm u, không ít mây đen đã tụ tập lại, chuẩn bị giáng xuống một trận mưa lớn.
Sau khi giải quyết xong bữa sáng, hai người không vội tới đấu giá hội mà lại cùng nhau rời khỏi Huyền Vũ thành, tiến vào một khu rừng vắng tập luyện.
Trần Phong biết, tin tức hắn có thức tỉnh thạch cùng Kim Quang thiết sẽ sớm truyền ra khắp Huyền Vũ thành, khiến nhiều người ngấp nghé. Có thể nói là cầm hai món đồ này quả thật là có chút phỏng tay.
Dù sao đây cũng là đồ vật trong truyền thuyết, ngay cả đấu giá hội thì Trần Phong cũng không quá tin tưởng. Có trời mới biết đám người đó có cầm đồ xong im lặng nuốt xuống hay không. Tới lúc đó hắn lại phải đại náo một trận, có chút phiền phức.
Vậy nên Trần Phong dự tính, trước tiên cứ giữ lại hai món đồ này, chờ đến đấu giá hội liền mang lên. Trước nhiều người có tiền có quyền như vậy thì đám người đó hẳn là sẽ không giám giở trò gì.
Mặc dù cầm giữ hai thứ này sẽ không ngừng có người tìm đến hắn cùng Hân Hân nhưng hai người đều không lo lắng. Dựa vào thực lực hiện tại cùng át chủ bài nơi tay, nói không ngoa thì cho dù là Huyền Vũ thành chủ tham lam tìm đến cũng sẽ phải nuốt hận.
Trước mắt hai người sẽ bình tĩnh chờ đợi đám người đầu tiên tìm đến, làm một đợt g·iết gà dọa khỉ, khiến đám người còn lại từ bỏ ý đồ mà yên phận chờ tới đấu giá hội.
Đi tới một mảnh rừng vắng vẻ bên ngoài Huyền Vũ thành, Trần Phong cùng Hân Hân riêng phần mình tập luyện.
Nơi đây ngoại từ cây cối um tùm thì không còn gì khác, chỉ có một chút côn trùng thi thoảng xuất hiện.
Hân Hân vẫn như mọi ngày, cầm thanh kiếm không ngừng huy động, thực hiện ra các loại kiếm pháp khó hiểu. Mặc dù động tác của nàng vẫn còn hơi cứng nhắc nhưng Trần Phong cũng đã có thể nhìn ra không tầm thường. Khiến hắn không khỏi thầm nghĩ: "Không hổ là Tiên Vương truyền thừa!"
Tuy có chút hâm mộ nhưng Trần Phong không vì thế mà mặc cảm. Kiếp này không giống kiếp trước, hắn có tư chất vô cùng tốt, công pháp cũng không phải tầm thường. Hắn tự tin sẽ không thua kém Hân Hân.
Hân Hân cũng giống Trần Phong, nàng sẽ không vì mình có được truyền thừa mà xem nhẹ hắn. Dù sao đều là nhờ có Trần Phong thì nàng mới được như bây giờ. Không chỉ đơn thuần là cảm ân, trong đó còn là tình cảm mà nàng dành cho hắn.
Đối vời Trần Phong, cảm xúc của Hân Hân là đi từ tò mò rồi đến ngưỡng mộ, sau đó là yêu thương cùng lo lắng. Tới khi lấy được truyền thừa, trở thành tu tiên giả thì nàng lại thấy đồng cảm với Trần Phong, dù sao hai người cũng là hai tu sĩ duy nhất trên Mộc tinh.
Sự thay đổi cảm xúc, sự phát triển quan hệ của Trần Phong cùng Hân Hân quả thật phát triển vô cùng nhanh. Dường như là từ trong u minh có một bàn tay vô hình giật dây hai người vậy. Thế nhưng có vẻ như cả Trần Phong cùng Hân Hân vẫn chưa để ý đến.
Trong lúc Hân Hân luyện kiếm, Trần Phong không ngừng tập luyện Bát Quái Kinh, các loại chiêu thức kì lạ không ngừng được Trần Phong thực hiện. Hắn hoàn toàn không biết mình đang làm gì, thuần túy là dựa vào cảm giác đánh ra thuật pháp, hi vọng từ đó tìm được cảm giác tốt nhất.
"Ồ?"
Lúc này, mặt đất nơi hắn đứng vậy mà bắt đầu biến thành màu đen, trở nên sền sệt, không ngừng lún xuống. Kéo theo đó là các loại thực vật cùng nhau bị dìm xuống, chớp mắt đã biến mất dưới lòng đất, mặt đất cũng nhanh chóng quay lại bình thường.
Trần Phong lúc này mới vô cùng ngạc nhiên, hồi tưởng lại cảm giác vừa nãy.
Khi nãy, Trần Phong không ngừng đánh ra các loại bát quái lực. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn vậy mà đồng thời làm ra hai loại bát quái lực, cũng vì thế mà mới xuất hiện chiêu thức kì lạ nằm ngoài suy tính của Trần Phong.
"Ban nãy hình như là Khảm lực cùng Khôn lực thì phải! Thử lại xem sao!"
Trần Phong nhớ lại cảm giác, thử một lần thi triển ra hai loại bát quái lực. Sau một lúc, lặp đi lặp lại, hắn rốt cuộc cũng tái hiện được chiêu thức vừa rồi, mặt đất lại một lần nữa sa lầy, dường như có thể lôi kéo tất cả mọi thứ xuất hiện phía trên nó.
"Thành công! Liền gọi chiêu này là Hắc Minh Địa!"
Trần Phong mừng rỡ, hắn vậy mà lại phát hiện một bước tiến mới của Bát Quái Kinh.
"Thì ra là vậy! Khảm vi thủy, Khôn vi địa, chính vì vậy mà Khảm cùng Khôn kết hợp mới có hiệu quả như vậy! Xem ra sau này có thể thử kết hợp nhiều loại quái lực!"
Theo phát hiện của Trần Phong, Bát Quái Kinh lúc này đã vì vậy mà phát triển thành Địa giai sơ cấp. Tốc độ phát triển có thể nói là vô cùng nhanh.
Hân Hân một bên đang luyện kiếm, một màn chỗ Trần Phong hiển nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt nàng.
Mang theo hiếu kì, Hân Hân đến gần Trần Phong, tò mò hỏi:
"Trần Phong! Vừa rồi là chuyện gì thế?"
"Không có gì! Ta vừa tập luyện Bát Quái Kinh một chút, không nghĩ tới vậy mà phát hiện ra cách tu luyện mới!"
"Ngươi thật giỏi!"
Hân Hân vui vẻ cổ vũ Trần Phong. Trong mắt nàng, Trần Phong xác thực vô cùng ưu tú. Không những một buổi tối đã có thể thành công sáng tạo công pháp mà chỉ trong vài lần tập luyện đã lại có thể đột phá công pháp. Quả thật là ngộ tính ngút trời.
Trần Phông được Hân Hân khen ngợi cũng có chút vui vẻ. Nam nhân nào không muốn được nữ nhân của mình khen ngợi, cổ vũ.
"Được rồi! Hân Hân, bây giờ chúng ta đấu tập một chút, ta cần xem xem trong chiến đấu thì Bát Quái Kinh có thể phát huy ra đến mức nào!"
"A? Được thôi!"
Trần Phong lúc này liền lên tiếng nói với Hân Hân, nàng chỉ hơi bất ngờ một chút liền đồng ý.
Hiện tại, nếu không tính nguyên thần chi lực cùng Âm Dương bàn thì quả thật Trần Phong là đánh không lại Hân Hân. Dù sao hắn mới chỉ là Luyện Khí cấp chín sơ kì, trong khi nàng đã là Luyện Khí đỉnh Phong. Hơn nữa Hân Hân còn có thể chất đặc thù, không phải là thứ mà Trần Phong có thể chống lại.
Chính vì vậy nên cùng Hân Hân đấu tập là Trần Phong sẽ không lo lắng làm b·ị t·hương nàng.
Đạt được Hân Hân đồng ý, Trần Phong liền bắt đầu thử điều động hai loại bát quái lực khác nhau, t·ấn c·ông nàng.
Trải qua một hồi mày mò Khảm lực cùng Khôn lực khi nãy, Trần Phong đã có chút quen thuộc. Điều động hai loại bát quái lực khác cũng không khó đi nơi nào. Lúc này hắn liền thử dùng Càn lực cùng Ly lực, điều động linh lực, đánh ra thuật pháp.
Theo Trần Phong thi triển thuật pháp, một mảnh bầu trời vậy mà biến thành màu đỏ, giáng xuống từng viên lưu tinh cháy rực, thẳng hướng Hân Hân.
Nhìn một màn này, cả Trần Phong lẫn Hân Hân đều hơi ngẩn người. Cả hai đều không nghĩ tới, chỉ là một thuật pháp lại có thể làm ra thiên tượng, quả thật là kì quái.
Bất ngờ trong chốc lát, Hân Hân vội vã lấy lại tinh thần, hoàn mỹ thi triển ra một cái kiếm pháp, tuy là có chút chật vật nhưng cuối cùng vẫn là thành công đón đỡ toàn bộ lưu tinh, lông tóc không thương.
"Trần Phong! Rốt cuộc là ngươi làm thế nào vậy?"
"Ta cũng không biết!"
Nghe Hân Hân hỏi, Trần Phong lắc đầu trả lời. Hắn cũng không biết tại sao thuật pháp hắn mới tìm ra lại có thể làm ra thiên tượng. Khi nãy thi triển Hắc Minh Địa thì hắn không để ý nhưng một màn Thiên Hỏa Lưu Tinh vừa rồi thì đã nói cho hắn biết, Bát Quái Kinh của hắn có thể ảnh hưởng tới trời đất.
Phải biết, chỉ khi nào ngươi thực lực đủ mạnh hoặc là được thiên đạo chiếu cố thì mới có thể ảnh hưởng tới trời đất. Một cái Luyện Khí kì còn chưa nhận được thiên đạo chiếu cố mà lại có thể làm ra một màn như vậy, quả thật không hợp thói thường.
Lúc này, đã nhận thấy không bình thường, Trần Phong không khỏi đứng lặng, quan sát kĩ cơ thể một phen.
Nếu không phải do Bát Quái Kinh thì vấn đề chắc chắn nằm ở cơ thể của hắn.
Theo nguyên thần nhìn kỹ từng ngóc ngách trên cơ thể, Trần Phong lúc này đã nhận ra chỗ khác biệt.
Ở trạng thái bình thường thì cơ thể hắn sẽ không có gì bất thường, nhưng một khi điều động bát quái lực, Âm Dương bàn vậy mà lại toát ra một chút thế giới chi lực, hòa lẫn vào linh lực của hắn, tạo thành thuật pháp. Cũng chính vì vậy mà thuật pháp hoàn thành mới có thể dẫn tới thiên tượng.
"Thì ra là do thế giới chi lưc! Quả thật là niềm vui ngoài ý muốn!"
Trần Phong vui vẻ. Không nghĩ tới thế giới chi lực còn có thể dùng như vậy. Sau này Bát Quái Kinh của hắn đi kèm thế giới chi lực, uy lực vô cùng mạnh mẽ, đồng cảnh giới với hắn chắc chắn sẽ chịu không được. Cụ thể cứ nhìn Hân Hân là biết, cao hơn hắn một tầng còn còn chật vật thì huống chi là đồng cảnh.
Hân Hân lúc này đã từ bỏ đấu tập với Trần Phong. Một cái thuật pháp của hắn đã khiến nàng có chút khó khăn, ai biết được hắn sẽ làm ra bao nhiêu cái thuật pháp ném về phía nàng. Nàng cũng không muốn Trần Phong nhìn thấy mình chật vật nên mới từ bỏ đấu tập, mặc kệ hắn tự tập luyện.
Bị Hân Hân mặc kệ thì Trần Phong cũng chỉ biết cười khổ. Hắn biết suy nghĩ của nàng nên cũng không bắt ép, chỉ đành một mình mày mò, tập luyện, không ngừng kết hợp hai loại bát quái lực khác nhau, làm ra rất nhiều loại thuật pháp kì hoa.
Trần Phong cũng Hân Hân cứ thế riêng phần mình tập luyện tới trưa.