Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Một Kiếp Rồi, Kiếp Này Ta Chỉ Muốn An Nhàn Sống

Chương 14: Vũ Thú




Chương 14: Vũ Thú

Trời mưa dần nặng hạt.

Bạch Hồ không có gì che, thân thể ướt đẫm mà chạy đi trong mưa.

Rổ thuốc có lớp che phủ đám cỏ vừa hái, phần nào đỡ lo chúng sẽ quá ướt không dùng được. Nhưng chống nước cũng không phải quá tốt, chắc sẽ có một phần trên dính nước phải phơi khô mới làm đuốc được.

Trước hết vẫn nên chạy về trước.

Bạch Hồ vẫn còn có chút xa mới về được Y Quán. Cỏ Thanh Hoàng gần y quán hầu hết đã bị hái sạch suốt thời gian qua nên phải vào hơi sâu.

Tuy chỉ là cơn mưa. Nhưng thâm tâm Bạch Hồ bỗng có chút bất an.

Trực giác bảo hắn rằng có gì đó không ổn.

.

.

.

Tiếng mưa nặng hạt tại y quán rào rạt. Hầu hết vị trí binh sĩ nằm trên đất đều đã được vội dựng mái che. Vũ Hạ Nhi cũng dùng Hộ Điểu che mưa cho nhiều binh sĩ đi trú.

Cơn mưa hôm nay nặng hạt hơn hẳn mọi khi. Vũ Hạ Nhi dù đã che mưa mái tóc vẫn ướt đi đôi chút, mái tóc ướt khiến nó bóng lên rất nhiều, lại còn dính dính vào mặt nàng.

"Vũ Hạ Nhi ! Con ra lều của Bạch Hồ chờ sẵn. Hắn đến thì giúp hắn mang rổ thuốc về. Cỏ Thanh Hoàng quá ướt sẽ không tốt."

Vũ Hạ Nhi vâng lời, dùng Hộ Điểu che mưa mà chạy sang lều của Bạch Hồ.

Sau một lúc, binh lính trên trạm gác cao vẫn đang nhìn về hướng Rừng Duyên Thảo. Đêm tối khiến việc canh gác của hắn cũng không tốt mấy. Đặc biệt là khi mưa nặng hạt như thế này, tầm nhìn bị hạn chế đi rất nhiều.

Tuy nhiên hắn vẫn phải tập trung cao độ nhìn về xa. Vì cơn mưa vào thời điểm này có thể là báo hiệu cho một thứ nguy hiểm hơn rất nhiều.

Sau một lúc, người lính trừng mắt lớn mà nhìn, hoảng hốt mà báo động, la thất thanh.

"Vũ Thú ! Vũ Thú ! Vũ Thú xuất hiện !!!"

Các binh lính hoảng hốt, xôn xao. Nhiều người bắt đầu cưỡi ngựa chạy về hướng Thái Mộc Thành báo tin, Tô Hề thì hốt hoảng.

"Ai đó mau đến hướng lều của Bạch Hồ ! Vũ Hạ Nhi đang ở đó sẽ không nghe thấy ! Mau kéo nó về đây !!!"

Một vài lính gác nghe xong liền chạy vội ra.

Vũ Thú xuất hiện !!!

.

.

.



Bạch Hồ đang chạy vội thì bỗng dưng không thấy mưa rơi nữa.

Hết mưa ?

Tiếng rào rào của mưa vẫn vang lên tứ phía. Nhưng tại chỗ Bạch Hồ đang chạy thì lại không có một giọt mưa.

Nhìn lên trời thì mọi thứ tối xầm. Không có một ánh sao. Chẳng thấy trăng đâu.

Khoan đã.

Nhiều hoa văn sần sùi hiện lên trên bầu trời, rồi bỗng dưng các đường sần sùi đó mở rộng ra thành những con mắt quỷ dị nổi đầy huyết. đang nhìn Bạch Hồ.

Quỷ gì vậy ?

Bạch Hồ vội khinh công nhảy thật nhanh ra xa, quay đầu lại thì nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng.

Một con quái thú to bằng quả núi. Dưới cằm có vô số con mắt mà Bạch Hồ vừa thấy, miệng nó to lớn với hàm răng sắc bén đầy máu. Có hồ có vài cánh tay, xương người đang kẹt giữa các kẽ răng.

Nó không có chân. Di chuyển như cách một con cắn chuyển động. Thân thể cũng dài như rắn. Nhưng kích thước này to vô cùng. Kích cỡ của một con rồng cỡ trung.

Trên đều nó không có mắt. Mà một đống mắt lít nha lít nhít dưới cằm lại đang trừng trừng nhìn Bạch Hồ.

Thứ quỷ gì đây ? Bạch Hồ chưa từng thấy sinh vật như vậy tại kiếp trước.

"Hệ thống."

『【Vũ Thú】: Sinh vật của tai ương. Có nguồn gốc từ Âm Phủ. Đi đến đâu sẽ gây ra dị tượng Âm Vũ đến đó. Dị tượng này khiến trời mưa nặng hạt. Kích thích và nuôi dưỡng vong linh. Vũ Thú là một sinh vật lạc khỏi Âm Phủ. Luôn tìm cách tìm đường về. Khi xuất hiện tại nhân giới thường tàn sát vô số con người để quan viên Âm Phủ xuất hiện mang chúng về. 』

Khốn kiếp.

Tại sao thứ quỷ này ở đây.

Hiển nhiên ý định nó ở đây là để đồ sát cả cái Thái Mộc Thành, kêu gọi quan viên Âm Phủ ra rồi.

Nhưng nhân giới hiện tại làm gì có quan viên Âm Phủ đâu mà đem mày về ?

"Hệ thống. Tra xét tu vi."

『【Vũ Thú】: Vũ Thú không có tu vi rõ ràng. Nó là một sinh vật tại Âm Phủ. Nhưng sức chiến đấu của nó tại nhân giới ngang ngửa với Tử Quang gần đến Bán Tiên. Nếu đối đầu với nó tại Âm Phủ thì nó có thể nuốt trọn cả thần tiên. 』

Mẹ kiếp. Thứ quái vật gì thế này.



Bạch Hồ hoàn toàn không có sức đối kháng với nó. Kích cỡ khổng lồ, sức mạnh ở mức độ Tử Quang. Thổi một cái cũng c·hết mình.

"Hệ thống. Có thể liên hệ với Nam Nữ tại Âm Phủ không?"



『Nam Nữ được xem xét là hảo hữu của ký chủ, có thể liên lạc khi cùng thế giới. Hiện tại Nam Nữ không có tại thế giới này.』

Toang thật rồi.

Cái thế giới quỷ gì thế này ?

Dị Tượng Cấm Sinh.

Đại Nạn Quỷ Thi.

Lại còn có Vũ Thú đi du ngoạn đó đây.

Thật sự là Mạt Thế !

.

.

.

Vũ Hạ Nhi lúc này đang tại lều của Bạch Hồ. Nàng thả Hộ Điểu hướng về rừng, vừa để tu luyện khoảng cách điều khiển vừa để trông xem Bạch Hồ sắp về chưa.

Hộ Điểu bay lượn trong rừng mãi không thấy Bạch Hồ, lúc này nàng mới đem nó bay v·út lên trời cao.

Phút chốc mà hoảng hốt.

Là Vũ Thú.

Kích thước to lớn của nó chỉ cần vượt lên trên các tán cây là thấy được. Hình tượng kinh hãi không lần vào đâu của nó. Cùng cơn mưa dị tượng nó đem theo.

Vũ Hạ Nhi hoảng sợ. Cố gắng dùng Hộ Điểu bay xa hết mức có thể tìm lấy tung tích của Bạch Hồ.

Hộ Điểu đi không đủ xa để thấy Bạch Hồ đang đối diện Vũ Thú.

Vũ Hạ Nhi sợ hãi, hiện tại thực sự không biết nên làm gì.

.

.

.

Bạch Hồ lúc này tinh thần có chút r·ối l·oạn. Hắn thật sự không biết lúc này nên làm gì.

Bỏ chạy về cứu Vũ Hạ Nhi ? Có kịp không ?

Dụ nó đi, có kịp không ?

Đối chiến với nó là hoàn toàn không thể. Mà thân pháp của bản thân hoàn toàn không đủ để chạy khỏi nó.

Vũ Thú nãy giờ đều đang nhìn Bạch Hồ.



Bỗng dưng các con mắt bắt đầu "thét lên."

Con ngươi bên trong liên tục thay đổi kích cỡ, tạo ra âm thanh quái dị. Nghe như tiếng kim loại chà sát vào nhau.

Những hạt mưa như thể bị làm cong bởi âm thanh. Tứ phía vang vọng.

『Cảnh báo nguy cấp !』

『Ký chủ đang bị ảnh hưởng bởi tiếng khóc than của Vũ Thú. Mau chóng rời khỏi đây để tránh nguy hiểm.』

Mày tưởng tao không muốn sao...

Cả người Bạch Hồ rung động. Hoàn toàn không nhúc nhích được. Âm thanh kia vang lên đến tận xương cốt của bản thân.

Cắn chặt răng. Bạch Hồ rút kiếm ra.

Sinh vật từ Âm Phủ nhỉ.

Phải thử thôi.

Cảnh vật xung quanh dưới con mắt của Bạch Hồ bắt đầu biến động.

Đây là...?

Nó bắt đầu biến đổi thành vô số hình thù quỷ dị. Mỗi cọng cây cỏ nhìn như có một khuôn mặt ma quỷ.

Hạt mưa đổi thành màu máu.

Cây cối như liên tục chuyển động.

Bầu trời một màu đỏ máu.

Những đôi mắt ma quỷ của Vũ Thú tiếp tục nhìn chằm chằm vào Bạch Hồ. Từng con mắt một khi nhìn vào đều như một hố đen vô tận cuốn lấy người nhìn vào nó.

Cây cỏ không một chút dạ quang. Xung quanh như bị bóng tối nuốt chửng.

Ánh trăng trên bầu trời chuyển màu, rồi dần hóa thành một con mắt to lớn của Vũ Thú.

Địa Ngục như đang xuất hiện tại nhân giới.

Vạn vật đều là Vũ Thú.

Âm thanh duy nhất Bạch Hồ nghe được là tiếng kim loại ken két phát ra từ đôi mắt Vũ Thú. Đôi mắt trên trời cao lại đặc biệt vang dội.

Mùi duy nhất Bạch Hồ ngửi được là mùi tanh hôi từ miệng Vũ Thú.

Giọt mồ hôi vừa chảy ra khỏi cơ thể lập tức trở thành máu.

Từng sợi chân lông trên người Bạch Hồ đang báo động nguy hiểm.

Như thể đối đầu với nó thì chỉ có c·hết.