Chương 15: Nhớ Nhà
Bạch Hồ cố gắng trụ mình đứng vững.
Cảm giác này ?
Dạ Hoa Kiếm găm vào đất để trụ lại Bạch Hồ không ngã xuống.
Bạch Hồ cố gắng bình tĩnh lại. Tâm trí đang liên tục bị lay động.
Trước đây có Vạn Vật Tĩnh, các đòn t·ấn c·ông tâm trí hầu hết là vô dụng.
Dưng lúc này không có nó, những cảm xúc nguyên thủy của chính thân xác này đang gào thét.
Sợ hãi. Tuyệt vọng. Đau đớn giày vò.
Cắn môi đến chảy cả ra máu. Bạch Hồ cố gắng chống chịu.
Vũ Thú là sinh vật muốn được về Âm Phủ. Vậy căn bản nó đang nhớ nhà ?
Thử xem.
Phừng.
Một khí tức cổ quái bừng lên từ thân thể Bạch Hồ.
Dần dần cơ thể hắn như phát quang.
Bóng dáng hồ ly phảng phất bao quanh người Bạch Hồ. Như hộ vệ hắn khỏi áp bức kia.
Cảnh vật bắt đầu thay đổi trở về nguyên dạng. Khung cảnh không còn quỷ dị đáng sợ nữa.
Những đôi mắt của Vũ Thú đỏ ngầu, như đang gia tăng cường độ áp lực lên người Bạch Hồ.
Đúng vậy. Bạch Hồ đã nhận ra được điều vừa xảy ra.
Nó là Uy.
Vũ Thú kia sử dụng Uy để đè ép Bạch Hồ, biến vạn vật thành khung cảnh quỷ dị kia.
Nếu ở Âm Phủ xung quanh thật sự trở thành vậy, thì ở nhân gian nó tựa hồ chỉ là ảo cảnh.
Nhưng nói ảo cảnh cũng không phải. Sát thương lên người Bạch Hồ là thật.
Hồ Ly bao phủ Bạch Hồ bắt đầu không chống chịu nổi.
Dùng Uy đối Uy, Bạch Hồ kì thực thì không đủ khả năng đánh bại con quái vật trước mặt.
Hít một hơi thật sâu.
"Ta có thể giúp ngươi về nhà."
Bạch Hồ cất tiếng.
Vũ Thú như nghe được. Bỗng dưng vạn vật im lặng.
Mọi quỷ dị biến mất.
Bạch Hồ thở phào.
Đây là nó chấp nhận rồi?
Nếu Vũ Thú không quan tâm Bạch Hồ nói gì, hắn cơ hồ chỉ có c·hết.
Cách biệt sức mạnh đã ở mức gần như tuyệt đối.
Bất kì thứ gì khác Bạch Hồ có thể làm đều vô dụng ở thời điểm này.
Vô số con mắt của Vũ Thú bắt đầu trở nên ửng đỏ.
Bạch Hồ giật mình, chẳng lẽ nó lại muốn t·ấn c·ông ?
Chưa kịp làm gì, thì hắn ngớ người.
Từng con mắt đang chảy ra nước mắt đỏ tươi.
Vũ Thú đang khóc ?
Tiếng khóc inh ỏi của nó tiếp tục là tiếng ken két như khi nãy. Chỉ là lúc này không làm ảnh hưởng nặng nề đến cơ thể Bạch Hồ như ban nãy, nhưng nó vẫn chói tai vô cùng.
"Ngươi nói được không ?"
Gầm.
Một tiếng gào rú vang lên từ cái miệng khổng lồ của Vũ Thú.
Hình ảnh một con quái vật to như nói khóc thương, thật sự có phần khó coi.
"Mở chat riêng."
『Xét thấy ký chủ coi Vũ Thú là hảo hữu, mở chat riêng...』
『"Ngươi có nghe hiểu ta nói gì không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe không? Có nghe..."』
Bạch Hồ giật mình tắt chat.
Con Vũ Thú này không chỉ nói, nó nói rất nhiều.
"Dừng lại. Nghe ta nói nào."
Vũ Thú lúc này vẫn khóc lóc.
『"Lâu lắm rồi. Ta ở đây lâu lắm rồi !!! Cho ta về !!! Ta muốn về !!! Nhân gian khó chịu lắm !!! Ta muốn về Âm Phủ !!! Âm Phủ thoải mái vô cùng !!! AAAAAAAAAAAAAAAA"』
Bong bóng chat nổ ra liên tục. Hệt như có một đứa bạn liên tục quấy rầy mình.
"Được rồi được rồi ! Ta hiểu ! Nghe ta nói đã nào !!!"
Dù chỉ là dòng tin nhưng Bạch Hồ cảm thấy như mình đang bị t·ấn c·ông inh ỏi vào lỗ tai.
Tốn một lúc, Vũ Thú mới bình tĩnh trở lại.
Bạch Hồ bắt đầu kể lại câu chuyện tình hình mình là người từ Âm Phủ đến.
Vũ Thú nghe hiểu thì mắt sáng rực lên như mừng rỡ, tiếng "cười" của nó nghe như kim loại loảng xoảng v·a c·hạm vào nhau.
Đôi lúc còn có thanh đao, thanh giáo rớt ra khởi cái miệng của nó.
Bạch Hồ chưa thấy bên trong miệng nó có gì. Nhưng có thể tưởng tượng được là một đám xác bị nhai trọn thành một đống bầy nhầy. Chỉ còn kim loại vụn bên trong.
"Hiện ta chưa có cách liên lạc với Âm Phủ, nhưng sớm hay muộn ta đều phải báo tin tức cho Âm Phủ, đến lúc ấy ta bảo họ đem ngươi về là được."
"Tuy nhiên, ngươi cũng phải giúp ta. Nói cho ta biết làm sao ngươi lại ở đây. Nếu ta không có tin tức gì về Dị Tượng Cấm Sinh, Âm Phủ không biết chừng sẽ khó chịu không mang ngươi về đâu."
『"Đ-Đừng !! Ta sẽ nói hết !!! Ngươi nhất định phải bảo họ mang ta về !!!"』
Bạch Hồ cứ như đang dọa một đứa trẻ. Vũ Thú hoảng loạn mà gào rú.
『"Ta không biết cách tính thời gian của loài người. Nhưng ta ở đây cũng được một thời gian, ăn được ba bốn cái thành trì của loài người. Mà Âm Phủ vẫn chưa có người đem ta về. Ta thật sự lúc này cũng rất hoảng loạn ! Ta nhớ lúc ta tiến vào nhân gian là do một tên ma tu sử dụng Quỷ Môn Quan, có vẻ như đối đầu với lũ binh lính giống đám trong miệng ta đây này. Thông thường sau khi ta diệt một đám người thì sẽ có quan viên Âm Phủ lôi ta về. Nhưng lần này mãi không có ! Ta sợ lắm ! Nghe ngươi nói mới hiểu thì ra không phải tại ta, mà tại thế giới này ! Tại tên khốn nào gây ra Dị Tượng Cấm Sinh này !!!"』
Bạch Hồ không biết nói gì. Con quái vật này...
Nhưng có vẻ như có chút đầu mối. Vũ Thú là do một ma tu dùng Quỷ Môn Quan đem sang. Đây là một loại công pháp mở cổng địa ngục. Rất ít ma tu có thể tu luyện do cần thể chất đặc thù. Đây là một manh mối lớn.
Kẻ có thể mở Quỷ Môn Quan phải có Địa Ngục Cốt. Khi thôi diễn Quỷ Môn Quan xương cốt sẽ trực tiếp đâm ra khỏi cơ thể, tạo thành cánh cổng địa ngục bằng chính xương cốt của mình.
Thể chất này quá hiếm, cả kiếp trước Bạch Hồ cũng chỉ gặp được một tên có thể chất này.
Thả Vũ Thú ra để làm loạn trong khi biết được sẽ không có quan viên Âm Phủ nào dắt nó trở về, thật thâm độc.
Dù không chắc hắn là kẻ gây nên Dị Tượng Cấm Sinh, nhưng cả triều đình cũng là truy lùng một tên ma tu. Rất có khả năng là hắn, hoặc ít ra hắn cũng có đầu mối.
"Được rồi. Thông tin này rất hữu dụng. Chờ lúc ta báo tin cho Âm Phủ nhất định có ích."
Vũ Thú tiếp tục gào rú.
『"Ngươi nhanh báo đi ! Báo ngay đi ! Ta không chờ được ! Ta ghét ở đây ! Ngươi giúp ta về Âm Phủ ngươi muốn ta giúp gì cũng được!"』
Con quái vật này thực sự rất muốn về nhà.
"Bình tĩnh đi. Hiện tại chính ta cũng chưa liên lạc được với Âm Phủ."
Bạch Hồ ngồi xuống đất.
"Ở nhân gian ngươi vẫn rất mạnh. Nhất định sau này sẽ có chỗ cần dùng ngươi. Nhưng hiện tại thì đừng g·iết người nữa. Âm Phủ đang điên đầu vì Dị Tượng Cấm Sinh, nếu ngươi còn tàn sát thêm ngươi dễ làm họ phẫn nộ, họ sẽ bỏ ngươi ở đây luôn !"
『"Được được ! Ta nghe ngươi ! Ta làm hết !"』
Vũ Thú liên tục gào rú.
Bạch Hồ suy nghĩ một lúc.
"Hiện tại thì... Chắc là có việc ngươi có thể giúp ta."
『"Việc gì ? Việc gì ta cũng giúp ngươi !"』
Bạch Hồ mỉm cười.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
"Giúp ta tu luyện Uy đi."
Áp lực Vũ Thú vừa tạo ra bằng Uy kia vô cùng lợi hại.
Nếu Bạch Hồ có thể sử dụng nó, nhất định sẽ có chỗ tốt sau này.
『"Được được được ! Ta giúp ngươi ! Gì chứ Uy của ta vô cùng mạnh !!!"』