Auhtor: Trần Nguyệt Vân
Tỷ võ gia tộc kết thúc với năm vị trí đứng đầu lần lượt là Nhậm Bang, Nam Cung Hy, Nam Cung Siêu, Khang Dụ và Tân Vinh. Trong đó, Khang Dụ và Tân Vinh là đệ tử của chi thứ sáu và chi thứ ba.
Đệ tử của Đại trưởng lão đã bị đánh bại từ trận đầu tiên của vòng phân tranh thứ hạng. Nhận được kết quả như thế, ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt. Sau khi tỷ võ gia tộc vừa kết thúc, đã vội vàng dẫn theo gia quyến và đám đệ tử rời khỏi Nam Cung gia.
Trong khi phụ mẫu hắn và phụ thân Nam Cung Siêu, bận rộn đưa tiễn bảy vị trưởng lão. Đám người Nam Cung Hy lại lén lút tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại tiểu viện của hắn. Nâng chén chúc tụng, trò chuyện vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Giữa lúc ấy, Nam Cung Siêu lại ngà ngà say, nâng ly rượu ngang môi, ánh mắt mơ hồ không biết đang nghĩ gì. Bỗng nhiên bật cười một tiếng, ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay. Ý cười trên môi nhanh chóng tắt dần, sự vui vẻ trong ánh mắt dần thay thế bằng bi thương.
Tô Giai Giai nhìn thấy Nam Cung Siêu như vậy, không khỏi thở dài, lên tiếng khuyên nhủ: “A Siêu ca, lại đang nhớ đến Tam ca sao?”
Tam ca trong lời Tô Giai Giai chính là Tam thiếu gia nhà Nam Cung, Nam Cung Phong. Mấy năm qua nàng ở Nam Cung gia, đối với các ca ca của Nam Cung Hy, nàng đều học theo hắn gọi như vậy.
“Nếu như Phong Nhi có ở đây, chắc đệ ấy sẽ là người vui nhất! Tiếc rằng…’’ Nam Cung Siêu lắc đầu vài cái, cười buồn.
Nam Cung Hy hiểu việc Nam Cung Phong mất tích, có ảnh hưởng lớn thế nào đến Nam Cung Siêu. Tam ca mất mẫu thân từ bé, được Nhị thúc gửi đến chỗ của Tam thẩm thẩm nuôi dưỡng. Hai người bọn họ lớn lên bên nhau, chưa từng rời xa nửa bước, tình cảm không khác gì huynh đệ ruột.
Tháng ba năm ngoái, Nhị thúc đưa Nam Cung Phong trở về nhà ngoại tế bái mẫu thân. Trên đường đi đã xảy ra bất trắc, cả đoàn người hộ tống đều mất tích một cách bí ẩn. Khi Nam Cung gia cho người đến Hạ gia dò hỏi, thì phát hiện toàn bộ người trong nhà đều bị giết.
Hơn một năm qua, dù Nam Cung gia có phái bao nhiêu nhân mã tìm kiếm, hay treo thưởng cho người cung cấp tin tức. Thì phụ tử Nam Cung Phong vẫn bặt vô âm tín, đến chút tung tích nhỏ cũng không có.
Trong lòng phụ thân hắn và Tam thúc đều rất khổ sở, nhưng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Tuy nhiên họ chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, ngày này qua tháng khác vẫn chờ đợi chút gì đó từ Nam Cung Phong.
“Nhị ca, nếu Tam ca có ở đây. Thế nào cũng sẽ cười huynh cho xem! Nào, uống với đệ một ly!’’ Nam Cung Hy mỉm cười, khoác vai Nam Cung Siêu, lại rót cho hắn một ly rượu, hai người khẽ nâng cốc rồi uống cạn.
Tô Giai Giai thấy Nam Cung Hy nháy mắt, cũng vội vàng dời mấy món ăn đến trước mặt Nam Cung Siêu, cười nói: “Đúng rồi, A Siêu ca! Huynh nhìn xem, mấy món này đều là do muội tự tay làm. Huynh thử một chút đi!’’
Nhậm Bang ở bên này làm như không nghe thấy, lôi kéo Lý Trạm và Hoắc Thanh Đồng trò chuyện. Việc của Nam Cung Phong hắn đã nghe qua một lần, nhưng đây lại là chuyện nhà Nam Cung. Tốt nhất là để cho Tô Giai Giai và Nam Cung Hy xử lý, người ngoài như hắn không tiện xen vào.
…
Đưa tiễn bảy vị trưởng lão xong, bốn người Diệp Tử Kiếm lại tụ họp trong sảnh chính. Nam Cung Hải ngồi trên vị trí chủ tọa, ánh mắt chứa đầy sự ưu tư. Tô Vũ Đình ở ngay bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay ông, vỗ nhẹ vài cái.
“Hạ gia là thông gia với Nam Cung gia, dù không phải Thập tộc đứng đầu đế quốc Vũ Minh. Nhưng cũng là đại thế gia hàng đầu, có thế lực nào đủ mạnh dám ngang nhiên ngông cuồng diệt toàn tộc họ Hạ?’’ Diệp Tử Kiếm hỏi Tô Vũ Đình.
Lời ông nói rất đúng, mẫu thân của Nam Cung Phong là người của Hạ gia. Quan hệ giữa hai nhà trước giờ rất tốt, người ngoài không ai không biết. Một khi động vào Hạ gia, tức là chọc phải Nam Cung gia. Thử nhìn khắp xem các thế lực hiện nay trên đại lục Bắc Hành, có kẻ nào dám ngông cuồng đối đầu trực tiếp với Thập tộc của đế quốc Vũ Minh.
Tô Vũ Đình lắc đầu buồn bã: “Bọn muội cũng không đoán ra, thủ pháp ra tay rất tàn tộc. Cổ bị cắt từ phải sang trái, người già trẻ nhỏ, phụ nữ thanh niên, đều không ai thoát khỏi thảm cảnh ấy!’’
Nghe Tô Vũ Đình nói thế, Diệp Tử Kiếm bỗng giật mình: “Muội nói, người Hạ gia chết là do bị cắt cổ sao?”
Tô Vũ Đình gật đầu với ông, xác nhận lại: “Đúng thế, tin tức là do thuộc hạ thân tín của muội báo về, tuyệt đối không sai.’’
Diệp Tử Kiếm nheo mắt lại, chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt nặng nề. Thủ pháp ra tay giống hệt với Nhậm gia mười tám năm về trước, là trùng hợp hay là sắp đặt? Ông không tin trên đời lại có việc trùng hợp đến thế, hai việc này chắc chắn có liên quan đến nhau.
Lúc còn ở núi Ngũ Thiền, ông đã nghe qua về việc Nam Cung Khánh và nhi tử Nam Cung Phong mất tích. Nhưng ông lại không ngờ còn có cả Hạ gia bị thảm sát, xem ra việc này phức tạp hơn ông nghĩ.
“Huynh vốn định đến đây dò hỏi rồi gửi gắm Bang Nhi, sau đó sẽ lên đường tìm A Khánh. Nhưng xem ra…” Diệp Tử Kiếm thở dài một tiếng, không nói hết câu.
“Ý huynh là Nhị ca và Phong Nhi, rất có thể đã bị sát hại rồi ư?” Nam Cung Viễn khó tin hỏi Diệp Tử Kiếm, bàn tay bất giác siết chặt.
Vẻ mặt của Diệp Tử Kiếm đăm chiêu, dù không muốn nhưng vẫn phải trả lời: “Đúng vậy!’’
Nam Cung Viễn cúi đầu, niềm hy vọng tưởng chừng mong manh, nay lại bị Diệp Tử Kiếm một tay cắt đứt. Cảm giác chua sót trào dâng trong lòng, Nhị ca của ông, Phong Nhi của ông, từ nay sẽ không còn trở về được nữa.
“Huynh biết kẻ nào làm sao?” Nam Cung Hải gằn từng tiếng, nắm tay siết chặt đến mức gân xanh nổi cuồn cuộn.
“Ta không dám khẳng định, nhưng lại rất giống với thủ pháp của Trường Sinh cung!’’ Diệp Tử Kiếm đứng thẳng, hai mắt nhìn xa xăm.
Tô Vũ Đình vừa nghe nhắc đến ba chữ Trường Sinh cung, lại cảm thấy kỳ lạ. Năm xưa, người trong cung hành tung bất định, khó khăn lắm Ngũ đại thế lực mới tìm ra được vị trí chính xác của cung Trường Sinh.
Tôn chỉ cao nhất của Trường Sinh cung chỉ có một, tìm kiếm sự vĩnh hằng, bất tử giữa chúng sinh. Tà ma dị thuật đều xuất phát từ Trường Sinh cung, nghe nói còn có bí thuật khiến người chết sống lại, đi đứng cười nói như người bình thường.
Trường Sinh cung nổi tiếng tà đạo, giết người không gớm tay. Ngay cả Ngũ đại thế lực khi ấy cũng phải kiêng dè ba phần, chứ đừng nói là người bình thường nghe danh đã run sợ.
Nhưng những chuyện đó, đã là chuyện của hơn năm trăm năm trước, lúc đó Trường Sinh cung ỷ thế làm càn, giết hại dân lành. Ngũ đại thế lực không thể tiếp tục khoanh tay, đã liên thủ tấn công Trường Sinh cung, giết được cung chủ Trường Sinh Ngọc, giải trừ mối họa cho thế gian.
Từ đó về sau, cái tên Trường Sinh cung đã biến mất khỏi giang hồ, trở thành truyền thuyết lan rộng trong dân gian. Vì sao bây giờ Diệp Tử Kiếm lại khẳng định chuyện của phụ tử Nam Cung Phong mất tích và Hạ gia diệt tộc, có liên quan đến Trường Sinh cung?
“Trường Sinh cung đã bị Ngũ đại thế lực tiêu diệt hơn năm trăm năm trước, sao có thể liên quan đến việc này?” Tô Vũ Đình ngẩng đầu dò hòi.
Diệp Tử Kiếm trả lời: “Tiểu Đình, có một số việc, bọn muội đều không biết!’’
Năm đó, Trường Sinh Ngọc vì một bài thuốc Bất Tử, không ngại ra tay thảm sát nhiều gia tộc, chỉ để đoạt đi những thành phần có trong bài thuốc. Nghe nói nguyên liệu đã thu thập đủ, nhưng chưa kịp chế thuốc đã bị Ngũ đại thế lực giết chết.
Vì muốn diệt trừ mối họa thuốc Bất Tử, Ngũ đại thế lực đã chia các nguyên liệu thành nhiều phần nhỏ, cất giấu ở khắp nơi trên đại lục Bắc Hành. Cũng từ đó bài thuốc Bất Tử bị thất lạc, tuyệt tích khỏi giang hồ.
Qua năm trăm năm cũng không còn ai nhớ rõ, rốt cuộc là những thứ đó được giấu ở đâu. Ngũ đại thế lực năm xưa cũng đã sớm trở thành quá khứ, nhường chỗ cho các thế lực mới nổi lên. Hai nhà Nhậm gia và Hạ gia, chính là hậu duệ của Ngũ đại thế lực khi xưa.
Cùng xảy ra thảm kịch tương tự, vì thời gian cách nhau khá xa, nhìn thì không có sự liên kết nào, nhưng nếu ngẫm lại, thì thấy vô cùng trùng hợp!
“Dù Trường Sinh Ngọc bị giết năm trăm năm trước, ai dám chắc tàn dư đã bị diệt sạch? Vì bài thuốc Bất Tử có thể làm tất cả, không loại trừ khả năng là đám yêu nghiệt Trường Sinh cung còn sót lại gây ra!’’
“Mười tám năm trước huynh cứu được Bang Nhi từ đống tro tàn, người họ Nhậm tất cả đều bị cắt cổ mà chết. Hậu duệ của Ngũ đại thế lực lần lượt bị tấn công, ít hay nhiều chắn chắc phải có liên quan đến nhau’’ Diệp Tử Kiếm nói.
Dù bản thân Diệp Tử Kiếm cũng không chắc chắn điều mình suy luận, nhưng trong tình thế này, không còn câu trả lời hợp lý nào khác nữa. Nam Cung Khánh là đệ đệ ruột thịt của ông, bất kỳ ai làm tổn hại đến đệ đệ mình, Nam Cung Hải nhất quyết sẽ không tha thứ.
Nam Cung Hải đưa mắt nhìn ông, ánh mắt nóng bỏng như có lửa: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu A Khánh và Phong Nhi đã chết, vì sao không tìm thấy xác ở Hạ gia?”
Diệp Tử Kiếm nhìn Nam Cung Hải một cái, chậm rãi nói: “Đó cũng là điều khiến ta suy ngẫm, câu trả lời thật sự có lẽ huynh sẽ sớm tìm ra thôi!’’
Nam Cung Viễn khôi phục lại bình tĩnh, hỏi Diệp Tử Kiếm một câu: “Diệp ca! Nghe huynh nói vậy, chắc đã có dự tính riêng, tiếp theo huynh tính làm gì?’’
Diệp Tử Kiếm nhìn ông một cái, hai tay phe phẩy áo bào dài, khẽ nói: “Dạo gần đây, huynh nghe được một tin tức, muốn tự mình đi xem. Bang Nhi, huynh xin gửi lại Nam Cung gia nhờ chăm sóc, thế nào, có được không?”
Tô Vũ Đình nhướng mày nghi hoặc: “Là tin tức gì mà khiến huynh phải tự mình đi xem? Nếu có liên quan đến chuyện A Khánh, bọn muội nhất định cũng phải đi!’’
Diệp Tử Kiếm nghe xong bật cười: “Tiểu Đình, đừng tùy tiện như vậy. Bây giờ các đệ còn có Nam Cung gia, còn có đám trẻ. Nếu tất cả chúng ta đều đi, ai sẽ trông nom chúng đây?”
Bị Diệp Tử Kiếm nhắc nhở, Tô Vũ Đình im lặng khẽ cắn môi, đưa mắt nhìn sang trượng phu bên cạnh. Nam Cung Hải hiểu ý bà, vội vàng lên tiếng: “Diệp ca, huynh không cần nhờ, bọn đệ cũng sẽ chăm sóc Bang Nhi thật tốt. Nhưng hài tử này quanh năm sống ở núi Ngũ Thiền, nơi đó lại cách biệt, huynh còn sợ không an toàn sao? Hay là…’’
Bỗng nhiên, một suy nghĩ bất an xuất hiện trong lòng Nam Cung Hải, ông vội vàng tiếp lời: “Có kẻ nhòm ngó đến núi Ngũ Thiền!!’’
Diệp Tử Kiếm gật đầu xác nhận, hơn một tháng trước, đã có người dò hỏi về núi Ngũ Thiền. Ông không muốn đánh rắn động cỏ nên mới chần chừ chưa rời đi, vừa khéo đám Nam Cung Hy lại xuất hiện.
Diệp Tử Kiếm thuận nước đẩy thuyền, đánh trống khua chiêng đưa cả Nhậm Bang đến Nam Cung gia. Mục đích chỉ có một, giữ cho Nhậm Bang được an toàn sau khi ông rời đi.
“Huynh không thể dẫn Bang Nhi theo. Đành phải nhờ cậy các đệ chăm sóc, Diệp Tử Kiếm ta xin cảm tạ!’’ Nói rồi Diệp Tử Kiếm ôm quyền, hành lễ với ba người trước mặt.
Bọn họ hốt hoảng tiến tới đỡ ông dậy, lễ lớn như vậy họ thật sự không nhận nổi. Nam Cung Viễn lo lắng lên tiếng: “Diệp ca, bọn đệ thật sự không thể đi sao?”
Diệp Tử Kiếm đứng thẳng người, lắc đầu lần nữa: “Không thể, chuyện này rất hệ trọng, làm không khéo sẽ ảnh hưởng đến nhiều người. Càng ít người biết càng tốt, chúng ta không nên đánh rắn động cỏ. Một mình huynh đi là được rồi!’’
Biết không thể lay chuyển được quyết định của Diệp Tử Kiếm, ba người họ đành gật đầu đồng ý. Bốn người đều im lặng rơi vào trầm tư, nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng nhiều.
Bên ngoài cửa phòng, Tô Giai Giai nghe được câu chuyện, vẻ mặt hồng hào chuyển sang trắng bệch. Toàn thân không kiềm được run rẩy, khay bánh trên tay suýt nữa cầm không vững.
Nàng vội vàng xoay người lại, dúi khay bánh ngọt vào tay nha hoàn đằng sau, thấp giọng dặn dò: “Em cầm đi, mang về phòng cho ta. Ta có việc đi trước, em cũng nhanh chóng rời khỏi đây đi. Cẩn thận cái miệng của mình, đừng để ta nghe thấy điều gì lung tung.’’
Nha hoàn kia dù không nghe thấy mấy người trong phòng nói gì, nhưng vẫn vâng dạ thành tiếng, cung kính lui ra. Thấy thế Tô Giai Giai mới xoay người rời khỏi đó, từ đi chuyển thành chạy. Chẳng bao lâu sau, cả cái bóng cũng không thấy đâu …