Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên

Chương 23




Author: Trần Nguyệt Vân

Kể từ lúc Tô Giai Giai trở về, Nam Cung Hy đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng vì nàng đã cố che giấu, hắn cũng không tiện hỏi thẳng. Đợi đến khi tiệc rượu tàn, Nam Cung Siêu đã say khướt, được Nhậm Bang đưa về phòng. Còn hắn và nàng thì tiễn Lý Trạm và Hoắc Thanh Đồng rời khỏi phủ.

Sau khi tỷ thí gia tộc kết thúc, thực lực của hai người bọn họ đều được các võ sư công nhận. Dương võ sư chính là người đề nghị nhận hai người làm đệ tử nội môn, chính thức bước vào phủ Nam Cung làm môn khách.

Trước khi trả lời đề nghị của Dương võ sư, Lý Trạm và Hoắc Thanh Đồng đều quyết định sẽ trở về trấn Đông Quang ít ngày. Bọn họ đã đi lâu như vậy, cũng nên trở về báo tin bình an cho người thân.

Hoắc Thanh Đồng đứng cạnh Lý Trạm, quyến luyến nắm chặt tay Tô Giai Giai, bịn rịn không muốn rời xa nàng. Nhìn thấy Hoắc Thanh Đồng như vậy, Tô Giai Giai không khỏi bật cười, lật tay nắm lấy chặt tay nàng, thủ thỉ: “Cô cứ trở về thăm nhà, ta vẫn luôn ở đây mà!’’

Nghe nàng nói vậy, Hoắc Thanh Đồng mới miễn cưỡng gật đầu một cái, rồi buông tay nàng ra. Lý Trạm cũng không biết phải nói gì, ôm quyền từ biệt hai người họ: “Nam Cung thiếu gia, Tô tiểu thư, xin cáo từ!’’

Nam Cung Hy và Tô Giai Giai cũng ôm quyền đáp lễ, nhìn Lý Trạm đỡ Hoắc Thanh Đồng lên xe ngựa. Cho đến khi chiếc xe dần khuất bóng, Tô Giai Giai mới thu ánh mắt về.

Khi nàng xoay người định trở vào phủ, Nam Cung Hy lại bất ngờ lên tiếng: “Biểu muội, có thể đi dạo với ta một lúc được không?”

Tô Giai Giai giật mình ngẩng đầu lên, nhận ra sự kiên quyết không cho phép người khác từ chối hiện ra trong mắt hắn. Khẽ cắn môi dưới rồi gật đầu, hai người sóng bước trên con đường lát đá nhỏ trong thượng uyển, cuộc trò chuyện diễn ra rất lâu…

Sau khi nghe xong câu chuyện của Tô Giai Giai, Nam Cung Hy rơi vào trầm tư. Với thế lực của Nam Cung gia, muốn tìm kiếm ai đó vốn là chuyện đơn giản. Nhưng hơn một năm qua, tung tích của phụ tử Nam Cung Khánh cứ như cá lặn đáy sông, tìm mãi không thấy.

Nam Cung Hy đã sớm chuẩn bị tâm lý, chờ đón kết quả xấu nhất sẽ xảy ra. Tuy thế hắn cũng giống Nam Cung Siêu, hy vọng Nhị thúc và Tam ca có thể bình an trở về. Nay lại phát hiện, có lẽ hai người họ đã bị sát hại, cảm xúc trong lòng hắn lúc này rất hỗn loạn. Niềm hy vọng mong manh bị dập tắt, trái tim cứ như bị ai đâm một nhát, đau xót tận tâm can.

Giả thuyết về Trường Sinh cung của Diệp Tử Kiếm khiến hắn nghi ngờ. Một tà phái bị tiêu diệt hơn năm trăm năm trước, bây giờ lại xuất hiện, không phải sẽ khiến toàn bộ giang hồ dậy sóng lần nữa sao. Thế nhưng tình hình gần đây trên đại lục Bắc Hành vẫn rất yên ổn, không hề có dấu hiệu của sự trở lại của Trường Sinh cung.

Vậy thì từ đâu mà Diệp Tử Kiếm có thể khẳng định, Nhậm gia và Hạ gia diệt tộc, cùng với sự mất tích của phụ tử Nam Cung Khánh có liên quan đến Trường Sinh cung? Còn tin tức Diệp Tử Kiếm nghe được là gì, vì sao có thể chắc chắn giải được nghi vấn về việc phụ tử Nam Cung Khánh còn sống hay không?

Trong chuyện này, có rất nhiều điểm đáng nghi vấn, mà điểm mấu chốt của mọi chuyện chính là Diệp Tử Kiếm. Nếu xâu chuỗi những hành động của Diệp Tử Kiếm từ lúc gặp bọn họ đến nay, hắn có thể khẳng định, tất cả là kế hoạch để đưa Nhậm Bang đến Nam Cung gia.

Từ việc lập đại trận Bổ Pháp Hàn Sương, cho đến chuyện ép Nhậm Bang tham gia tỷ võ gia tộc. Từng chuyện một đều là vì đảm bảo sự an toàn cho Nhậm Bang, sau khi ông rời đi. Vậy thì tính nghiêm trọng của việc này rất lớn, có thể làm ảnh hưởng đến nhiều người.

Ngay cả phụ mẫu hắn cũng không được Diệp Tử Kiếm tiết lộ, thì đừng mong hỏi được gì từ ông ấy. Nam Cung Hy thở dài một tiếng, gật đầu với Tô Giai Giai: “Muội làm rất đúng! Việc còn lại, cứ để ta giải quyết.’’

Tô Giai Giai khẽ nhún người, vâng một tiếng rồi trở về tiểu viện của mình. Nếu Nam Cung Hy đã nói vậy, nàng tin rằng hắn sẽ có cách giải quyết mọi thứ thật ổn thỏa. Nhưng không hiểu sao, một cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng nàng.

Khi bóng lưng của Tô Giai Giai vừa khuất, Nam Cung Hy lại xoay người nhìn về phía tàng cây đằng xa, cất tiếng gọi: “Ra đây đi!’’

Xoạt, xoạt!

Y phục hai màu vàng lục sóng đôi, phi thân từ tàng cây phía xa lại đây. Chớp mắt một cái, hai người họ đã đường hoàng đứng cạnh Nam Cung Hy. Vẻ mặt của Nam Cung Siêu rất nặng nề, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, thần trí vô cùng tỉnh táo, nào có giống một người đang say.

Nhậm Bang chắp hai tay sau lưng, khẽ chau mày: “Ta đã nói, chuyện này không đơn giản như vầy mà!’’

Từ lúc Diệp Tử Kiếm sử dụng đại trận Bổ Pháp Hàn Sương, để nâng cao khả năng hấp thụ linh khí cho bọn hắn. Nhậm Bang đã nghi ngờ mục đích thật sự đằng sau hành động này của Diệp Tử Kiếm. Nhưng đến cuối cùng, vẫn không tìm ra lời giải đáp hợp lý. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, vì muốn hắn có thực lực tự bảo vệ bản thân.

“Chỉ tính tu vi của một người trong bọn họ, đã gấp mấy chục lần chúng ta. Không thể nào lại không biết Giai Giai ở bên ngoài, rõ ràng là nói bừa để lừa chúng ta!’’ Nam Cung Siêu siết chặt nắm đấm, gằn giọng nói.

Nam Cung Hy liếc nhìn hắn một cái, rồi hạ giọng nói: “Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đến Nam Sơn đi!’’

Thác nước trên núi Nam Sơn vẫn như thế, hắn rời khỏi Nam Cung phủ hơn một tháng, mà mọi thứ vẫn sạch sẽ tinh tươm như ban đầu. Nam Cung Hy thắp sáng thạch đèn, lôi mấy vò rượu hoa đào đặt lên bàn đá, khẽ gọi hai người: “Chúng ta vừa uống vừa bàn!’’

Nam Cung Hy biết lúc này tâm trạng của hai người kia rất kích động, tốt nhất là lấy rượu làm lời dẫn, để họ giải tỏa một chút. Biểu hiện kỳ lạ của Tô Giai Giai không chỉ khiến Nam Cung Hy chú ý, còn có hai người Nam Cung Siêu và Nhậm Bang. Vì thế ba người mới phối hợp một chút, để Nam Cung Siêu mượn rượu giả say, tiễn hai người Hoắc Thanh Đồng và Lý Trạm đi trước.

Sau đó, sẽ để Nam Cung Hy dò hỏi Tô Giai Giai, không ngờ kết quả lại thu về ngoài mong đợi. Lại là chuyện liên quan đến quá khứ của Nhậm Bang và sự mất tích của phụ tử Nam Cung Khánh. Nhậm Bang đổ rượu ra bát, tự mình nốc cạn, rượu nồng đổ vào huyết quản khiến cổ họng hắn bỏng rát.

“Đệ nói xem, vì sao lại giấu chúng ta?” Nhậm Bang cười nửa miệng, nhìn sang chỗ Nam Cung Siêu.

Nam Cung Siêu với tay mở nắp vò rượu, rót đầy hai bát, rồi đẩy một bát về phía Nam Cung Hy: “Không thể nói là giấu, chẳng phải đã thông qua Giai Giai để chuyển lời đến chúng ta sao?”

Nhậm Bang hừ một tiếng, chuyển lời gì đây, là bảo bọn họ chôn chân ở đây chờ đợi sao. Dù Nhậm Bang nói không muốn sống trong thị phi, nhưng nợ máu phải trả bằng máu. Cả Nhậm gia đều bị giết chỉ trong một đêm, chỉ mình hắn may mắn sống sót. Ký ức kinh hoàng ấy vẫn luôn in sâu trong tâm trí hắn, nếu có cơ hội trả thù rửa hận. Dù có chết, hắn cũng phải lôi hung thủ xuống mồ cùng mình.

“Diệp tiền bối muốn huynh bình an, làm nhiều việc như vậy, đi lắm đường vòng như thế. Chung quy lại, vẫn là muốn để chúng ta cách xa mọi việc, giữ cho chúng ta được an toàn.’’ Nam Cung Siêu mở miệng khuyên giải, nâng bát rượu lên môi, uống cạn.

Cố tình để Tô Giai Giai nghe thấy, là muốn gửi đến đám người Nam Cung Hy nỗi lo lắng của trưởng bối. Cũng như cho họ một lời giải đáp về tất cả mọi việc, nhưng cùng lúc lại muốn họ tránh xa rắc rối. Nhắc nhở mấy người Nam Cung Hy về tính hệ trọng của sự việc, tuyệt đối không được phép làm càn.

“Biết thì đã biết rồi, tiếp theo các huynh định thế nào?” Nam Cung Hy cầm bát rượu Nam Cung Siêu đã rót, xoay xoay cái bát trong tay. Rượu trong bát sóng sánh nhưng không rớt ra ngoài, tạo thành một trận lốc xoáy nhỏ ở giữa chiếc bát.

Không cần hỏi, hắn cũng biết tiếp theo hai người họ muốn làm gì. Nhưng trưởng bối đã cố tình cho bọn họ biết, cũng đã lường trước trường hợp họ sẽ bí mật đi theo. Cho nên Nam Cung Hy mới lên tiếng nhắc nhở, muốn bám đuôi cũng không dễ dàng đâu.

“Có phải làm cách nào, nhất định cũng phải đi theo. Không thể để sư phụ một mình lên đường, ta không yên tâm!’’ Nhậm Bang giằng bát rượu xuống bàn đá, dùng lực hơi mạnh khiến rượu bắn tung tóe ra ngoài.

“Nhậm huynh, đừng nóng! Không phải chúng ta đang bàn cách sao? Đệ nghĩ trước tiên chúng ta cứ…” Nam Cung Siêu nhỏ giọng thì thầm, âm lượng vừa đủ ba người bọn họ nghe thấy.

Sau khi nghe xong kế hoạch của Nam Cung Siêu, hai người nhìn nhau một cái, gật đầu tán thành. Rượu hoa đào lại được mở, đổ đầy ba bát rượu, ba người họ nâng chén kính nhau. Trong lòng vô cùng rạo rực, con đường tiếp theo sẽ rất khó khăn đây.



Thành Nam Vân, phủ Lăng gia.

Trận đấu cuối cùng trong đại hội tỷ võ gia tộc của Lăng gia còn đang diễn ra. Thiếu nữ xinh đẹp kiêu ngạo ngẩng cao đầu trên sàn đấu, nhìn về phía đối thủ vừa bị mình đánh bại.

Nụ cười chiến thắng nở trên môi, rực rỡ như hoa đào nở rộ. Mái tóc dài ngang eo bay trong gió, đen tuyền óng ánh dưới mặt trời. Khuôn mặt tựa như phù dung đang nở, e ấp và thanh khiết không nhuốm chút bụi trần.

Làn da mịn màng trắng hơn tuyết, càng làm tôn lên vẻ đẹp hiếm có của nàng. Vạt váy màu xanh đung đưa theo từng chuyển động, mỗi bước đi như hoa nở dưới chân, dáng vẻ thướt tha yểu điệu, muôn phần xinh đẹp.

Ngón tay mềm mại gấp chiếc quạt lại, đứng thẳng người, điều hòa khí tức. Linh lực nhuốm hơi thở lạnh giá lập tức được thu hồi, đổ vào trong cơ thể nàng.

Võ sư giám sát kiểm tra tình hình tuyển thủ, rồi đứng thẳng người lên, đưa tay về phía thiếu nữ, cao giọng nói: “Trận đấu phân tranh thứ hạng cuối cùng, phần thắng thuộc về Lăng Quân Nguyệt!’’

Cái tên Lăng Quân Nguyệt vừa được xướng lên, toàn thể khán đài đều bùng nổ. Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, vang dội cả một góc trời. Thiếu nữ kia chính là vị hôn thê của Nam Cung Hy, Đại tiểu thư Lăng gia, Lăng Quân Nguyệt. Người được mệnh danh là Đệ nhất giai nhân thành Nam Vân, kỳ tài số một của Lăng gia.

Lăng Quân Nguyệt bước xuống khỏi sân đấu, chờ đón nàng là đệ đệ, Lăng Quân Kỳ. Hắn vui vẻ ôm lấy cánh tay như ngọc, hớn hở chúc mừng nàng: “Nguyệt Nguyệt, chúc mừng tỷ đã giành được tư cách đề cử!’’

Nàng mỉm cười với hắn, ngón tay trỏ khẽ búng vào trán Lăng Quân Kỳ: “Xem đệ kìa, người không biết còn tưởng đệ mới là người giành được tư cách đề cử đấy!’’

Lăng Quân Kỳ ôm trán, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ tủi thân: “Không phải là do đệ mừng cho tỷ sao? Còn bắt nạt người ta, tỷ thật xấu!’’

Lăng Quân Nguyệt cười xòa, thân thiết kéo tay hắn làm hòa: “Được rồi, là tỷ sai. Đi thôi, chúng ta trở về mở tiệc, tỷ sẽ đích thân làm bánh hải đường mời đệ, có được không?”

Lúc này, Lăng Quân Kỳ mới cười hề hề, nắm tay nàng kéo đi: “Vậy còn đợi gì nữa, mau đi thôi!’’

Trong lúc hai người định rời đi, bỗng nhiên có người lên tiếng gọi các nàng: “Khoan đã, Đại tiểu thư!’’

Lăng Quân Nguyệt xoay người lại, trước mặt nàng là thủ hạ thân tín của phụ thân. Nàng hơi cau mày, phất tay miễn lễ cho người đó, rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?’’

Người kia chần chừ không dám lên tiếng, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại thôi. Có mặt người khác, Lăng Quân Kỳ lập tức thu lại bộ dạng trẻ con vừa rồi. Nghiêm mặt nhìn người vừa đến, hai tay chắp sau lưng, lạnh giọng nói: “Có gì thì mau nói, đừng để lỡ việc của chúng ta!’’

Nghe Lăng Quân Kỳ nói thế, mới miễn cưỡng rút một bức thư từ tay áo ra, cung kính đưa Lăng Quân Nguyệt: “Đây là bức thư gửi đến từ Nam Cung gia, Tộc trưởng nói, khi nào Đại tiểu thư thi đấu xong mới được đưa cho người.’’

Lăng Quân Nguyệt hết sức ngạc nhiên, thư từ Nam Cung gia ư? Bình thường, vẫn là Nam Cung Hy dùng chim ưng gửi thư cho nàng, sao hôm nay lại gửi đến chỗ phụ thân trước.

Lăng Quân Nguyệt đưa tay nhận lấy bức thư, vừa nhìn phong thư đã sửng sốt: “Là của Tô bá mẫu gửi sao?”

Người kia vội vàng gật đầu, khẽ nói: “Vâng, đúng là như vậy!’’

Càng nghe càng khó hiểu, Lăng Quân Nguyệt cho người kia lui, cầm lấy bức thư mà lòng chợt nặng nề. Quay sang nói với Lăng Quân Kỳ: “Kỳ Nhi, đệ cứ về trước, lát nữa tỷ sẽ sang ngay!’’

Không nhìn ra cảm xúc của Lăng Quân Nguyệt, Lăng Quân Kỳ đành phải gật đầu đồng ý. Nhìn thấy hắn đã rời đi, nàng cũng nhanh chóng trở về phòng mình, đóng cửa lại rồi mới mở bức thư ra.

Từng con chữ đập vào mắt, khiến trái tim nàng thắt lại từng đợt. Cho đến khi đọc xong chữ cuối cùng, lá thư cũng trượt khỏi tay nàng rơi xuống đất. Thiếu nữ ôm lấy trái tim mình, khẽ thổn thức: “A Thần, huynh đã làm gì vậy…"