Chương 42. 《Đọc Tâm Thuật》.
Thời gian kể từ lúc ngoại môn tỉ đấu đến nay cũng đã trôi qua được hai ngày.
Hạ Ngưng Tuyết bái nhập vào Vô Danh Phong toàn tông trên dưới ai cũng biết.
Bên cạnh đó.
Sự xuất hiện đột ngột của Lâm Tuyệt cũng làm cho tông môn trên dưới náo động không ít.
Cuối cùng cũng có người biết và phanh phui thân phận của hắn.
Lâm Tuyệt, đệ tử của Vương Tiêu Dao, phong chủ Vô Danh Phong.
Là nam nhân 3 năm trước cùng Hạ Ngưng Tuyết có những lời đồn không đứng đắn, quan hệ mập mờ không rõ.
Nhưng hiện tại Hạ Ngưng Tuyết đã tìm đến nhân gia.
Cho nên, quan hệ giữa hai người là như thế nào, người ngoài cuộc bọn họ đều có thể rõ ràng không ít.
Lâm Tuyệt hiện tại bị vô số nam đệ tử liệt vào danh sách đen.
Nhưng lại bị vô số nữ đệ tử liệt vào danh sách đỏ.
Đối với chuyện này, biết hay không biết đều không quan trọng.
Bởi vì Lâm Tuyệt thật sự không quan tâm.
Ngược lại.
Sở Phàm lúc này có chút không được bình tỉnh.
Nói đúng hơn là thất tình khiến cho cảm xúc của hắn bị dao động mãnh liệt.
“Sư tôn, người nói xem, ta chỗ nào so ra thua hắn a?” Sở Phàm ôm lấy vò rượu, men say để hắn đi đứng khó khăn, gục ngã vào một góc nào đó thút thít nói.
“Hắn chẳng qua đẹp trai hơn ta một chút, gặp nàng sớm hơn ta một chút, thân phận tốt hơn ta một chút, tu vi cũng không có vượt qua ta, thiên phú cũng không so ta mạnh, vì cái gì nàng lại chọn hắn a mà không phải ta? Thật không công bằng a!”
“Àiiiii....!” Đổng Lão không khỏi bắt đắc dĩ thở dài lấy.
Hắn thật không biết nên khuyên bảo như thế nào mới phải.
Chỉ đành đánh sang hướng khác động viên: “Hạ Ngưng Tuyết xem như đã vô vọng, đồ nhi à, ngươi cũng có thể bắt đầu hướng đến nữ nhân khác mà suy nghĩ a!
Ta cảm thấy cái kia gọi Thường Nguyệt tiên tử hoàn toàn không thua kém gì Hạ Ngưng Tuyết.
Hơn nữa nàng còn là phong chủ, thực lực lại mạnh, đặc biệt còn mang theo đặc thù thể chất.
Nàng vừa vặn rất thích hợp với ngươi a!
Chỉ có điều muốn truy nàng coi bộ cũng không dễ.
Chưa kể, ta nghe nói Lâm Tuyệt chính là cái háo sắc, Thường Nguyệt tiên tử sợ rằng rất có thể đã đang trong tầm ngắm của hắn.
Nếu như ngươi không chịu cố gắng, đừng nói là Hạ Ngưng Tuyết, sợ rằng Thường Nguyệt tiên tử cũng muốn thuộc về hắn a!
Đô nhi ngươi thật sự can tâm như vậy sao? "
Đổng Lão một bên khuyên nhủ, một bên đã động đến trong lòng háo thắng của nam nhân.
Sở Phàm nghe vậy liền tỉnh rượu.
Vội vàng đứng dậy, đấu khí bừng bừng nói:
“Không thể, tuyệt đối không thể! Ta chắc chắn phải đánh bại hắn giành lại các nàng, không thể để cho tên háo sắc ấy toại nguyện!”
Đổng Lão một câu nói, thành công kéo trở về Sở Phàm.
Hơn nữa, còn để hắn đối với tu luyện càng trở nên điên cuồng hơn.
Đổng Lão thấy vậy không khỏi có chút sợ hãi nghĩ nghĩ.
“Ta từ trước đến giờ cứ nghĩ nữ nhân sẽ để cho nam nhân đồi phế, thật không nghĩ đến nữ nhân không nhưng không khiến nam nhân phế, ngược lại còn thúc đẩy nam nhân tăng lên quyết tâm đấu chí.
Ta lúc trước nếu như ngộ sớm, có lẽ cũng có thể đạt đến cảnh giới cao hơn a!”
...
Vô Danh Phong.
Đi dạo một vòng, Lâm Tuyệt đợi mãi cũng không nhìn thấy thân ảnh của Hạ Ngưng Tuyết.
Đây để trong lòng của hắn có chút khó chịu.
Cũng không phải là khó chịu Hạ Ngưng Tuyết không nói không rằng liền rời đi.
Mà là hắn vừa mới có một chút ý đồ xấu muốn cùng nàng phát sinh.
Sau đó từ chờ mong biến thành chờ đợi.
Từ chờ đợi biến thành hụt hẫng.
Cuối cùng mộng tưởng thất bại tan tác.
“Mẹ kiếp, uổng công hưng phấn một hồi a!”
Lâm Tuyệt tức giận, nhấc chân lên đá mạnh vào cục đá ven đường.
Sau đó, hắn dường như nhớ ra điều gì, vội vàng chạy ra phía bên ngoài sơn môn.
Quả nhiên giống như hắn dự đoán, Hạ Ngưng Tuyết bởi vì không có lệnh bài cho nên không thể tiến vào bên trong.
Có thể tùy ý ra nhưng không thể tự ý vào.
Đây là Vô Danh Phong thiết lập.
Lúc này, Lâm Tuyệt liền nhìn thấy Hạ Ngưng Tuyết đang ngồi co ro thu mình ở trước cửa.
Thấy vậy, Lâm Tuyệt không khỏi chau mày.
Cất bước đi tới cúi đầu nhìn xem nàng quan tâm hỏi:
“Ngưng Tuyết, muội thế nào?”
“Sư...sư huynh!” Hạ Ngưng Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy là Lâm Tuyệt, trong lòng không khỏi chột dạ.
Vội vàng đưa tay lau đi khóe mắt chảy lệ, tránh né tầm nhìn của hắn.
Lâm Tuyệt đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Trước tiên vào sơn môn rồi tính a!”
Nói nói, Lâm Tuyệt liền trước một bước đi vào cổng lớn.
“Muội...” Hạ Ngưng Tuyết há mồm muốn nói gì lại thôi, cuối cùng vẫn là cúi đầu đi theo.
...
“Thế nào? Không thể cùng ta tâm sự sao?”
Trở về đỉnh núi, Lâm Tuyệt nhìn nàng biểu lộ xoắn xuýt mất tự nhiên, nhịn không được liền mở miệng hỏi.
“Không...không phải, muội...muội...” Hạ Ngưng Tuyết miệng nhỏ ấp úng, nói không nên lời.
Lâm Tuyệt tiến lại gần đưa tay áp lên gò má của nàng, ôn nhu nói.
“Không nói cũng không sao, hãy nhớ lấy, tin tưởng ta, dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì thì ta mãi mãi là chỗ dựa của muội.”
“Sư huynh...” Hạ Ngưng Tuyết ủy khuất ba ba nâng lên tay ngọc nắm lấy tay của hắn.
Âm thanh mang theo nghẹn ngào nói: “Sư huynh, ngươi thích ta sao?”
“Thích!” Lâm Tuyệt trả lời không mang theo một chút do dự.
Hạ Ngưng Tuyết nghe vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một tia vui vẻ.
Miệng nhỏ không khỏi cong lên, sau đó lại tiếp tục hỏi:
“Vậy trước kia, huynh muốn ta làm lão bà của huynh là thật sao?”
Hạ Ngưng Tuyết mang theo đôi mắt ngập nước trông mong nhìn vào Lâm Tuyệt.
Lâm Tuyệt cũng không có lập tức trả lời, thấy hắn trầm ngâm một khoảnh khắc.
Hạ Ngưng Tuyết trong lòng không khỏi dấy lên một tia thất vọng mất mát.
Nhìn nàng thần tình thoáng chút xuống sắc, Lâm Tuyệt lúc này lại nở nụ cười nói:
“Trước kia muốn, bây giờ cũng muốn, tương lai lại càng muốn!”
Lâm Tuyệt cứ tưởng rằng câu trả lời của hắn sẽ khiến cho Hạ Ngưng Tuyết vui vẻ đến nhảy cẫng, sau đó liền dâng lên môi thơm hướng hắn gặm.
Không nghĩ đến, Hạ Ngưng Tuyệt nghe xong thần sắc càng là ảm đạm một mảnh.
Khóe mắt càng là nhịn không được bắt đầu chảy lệ.
Nàng buông ra tay ngọc, chuyển hướng đến khuôn mặt của Lâm Tuyệt, sờ soạn ôn nhu nói: “Sư huynh, ngươi thật soái, ta rất rất thích huynh a! Giá như thời gian cứ như vậy ngừng trôi liền tốt a!”
Lâm Tuyệt bị sờ có chút nhột, muốn ngăn lại tay của nàng.
“Đừng làm rộn! Hãy để muội ngắm thêm một chút nữa có được hay không hảo?”
Nhìn nàng biểu hiện càng lúc càng khác thường, Lâm Tuyệt không khỏi chau mày.
Nâng tay lên liền gõ vào đầu nàng một cái.
Trừng mắt nói: “Đùa không vui, ta đã căng, không muốn bị tét mông thì hãy nói cho ta biết có chuyện gì đi!”
Hạ Ngưng Tuyết ôm đầu cúi mặt, sau đó liền nhoẻn miệng, gạt ra một nụ cười ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Hi hi, đùa huynh đâu, không có gì nha, ta trở về tu luyện lạp~.”
Nói xong, Hạ Ngưng Tuyết liền vòng tay qua sau lưng chạy trở về động phủ.
Nhưng Lâm Tuyệt làm sao có thể để nàng cứ vậy mà rời đi.
Vươn tay liền kéo nàng trở lại vào trong ngực, hung hăn nói: “Muội có tin hay không ta bây giờ liền tét mông muội đến đỏ mới thôi? Còn không nói cho ta biết sự thật!”
“Hức...muội...” Ở trong lòng ngực ấm áp của Lâm Tuyệt, Hạ Ngưng Tuyết cuối cùng kìm lòng không nổi.
Cắn chặt môi đỏ không ngừng thút thít.
Cũng ngay lúc này.
Hệ thống âm thanh vang lên.
Đinh!
【Phát động nhiệm vụ: Giải quyết Hạ Ngưng Tuyết 】
【Phần thưởng nhiệm vụ: tiên pháp cực phẩm 《Vạn Kiếm Đoạn Trường Hà》 】
Lâm Tuyệt: ????
Hắn mặt lúc này đều dại ra.
Nhiệm vụ??!
À cái đó trước không quan trọng.
Giải quyết?
Giải quyết Hạ Ngưng Tuyết?
Đem nàng giải quyết?
“Mẹ nó! Hệ thống, ngươi đưa ra cái nhiệm vụ quỷ gì vậy a?” Lâm Tuyệt ở trong lòng mặc niệm hỏi lấy.
“Khụ khụ...Hạ Ngưng Tuyết hiện tại gặp phải vấn đề khó giải quyết, thỉnh túc chủ giúp nàng vượt qua khó khăn.”
“...! Ngươi mẹ nó có bệnh thiếu chữ sao?” Lâm Tuyệt thầm mắng lấy một câu.
Hắn cũng không quản nhiệm vụ ban bố phần thưởng dài ngắn ra sao, hiện tại Hạ Ngưng Tuyết tình trạng có chút không được tốt.
Lâm Tuyệt đương nhiên sẽ không bỏ mặt nàng mà không quan tâm.
Vỗ lấy sau lưng của nàng vài cái, Lâm Tuyệt ôn nhu nói: “Ngưng Tuyết, có thể nói cho ta biết là đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Ngưng Tuyết ôm chầm lấy vòng eo của Lâm Tuyệt, có chút nức nở nói: “Huynh...huynh có thể đừng hỏi có được hay không hảo, hãy để ta duy nhất một lần bướng bỉnh có được hay không hảo?”
Nói đến như vậy rồi, Hạ Ngưng Tuyết vẫn không chịu nói ra lời trong lòng.
Lâm Tuyệt hít sâu lấy một hơi, cố gắng nén giận trong lòng.
Thích nàng là thật, quan tâm nàng cũng là thật.
Nhưng hắn lại cực kỳ ghét ai đó ở trước mặt hắn giấu giấu giếm giếm.
Nhịn không nổi nữa, Lâm Tuyệt đưa tay bóp mạnh vào mông của nàng, cắn chữ nói: “Ta cho muội cơ hội cuối cùng, mau nói cho ta biết là chuyện gì, nếu không ta thật tức giận a!”
Hạ Ngưng Tuyệt không biết là do bị Lâm Tuyệt bóp đâu, hay là do xấu hổ.
Nàng “A” lên một tiếng, mặt mũi cũng là đỏ chót cắn răng chịu đựng lấy.
Cuối cùng, Lâm Tuyệt cũng không muốn hỏi mà thử vận dụng thần thông 《 Nhãn Thuật》 hắn lần này muốn xem xem có thể hay không lợi dụng thần thông nhìn thấu một người nội tâm.
【Tính Danh: Hạ Ngưng Tuyết】
【 Tuổi Tác: 21 】
【Chủng Tộc: Nhân Loại】
【Tu vi: Luyện khí kỳ tầng 8】
【Tâm Pháp: Lam Hoàng Luyện khí quyết】
【Công Pháp: Địa cấp hạ phẩm《Lam Hoàng Kiếm Điển》 (tinh thông) hoàng cấp thượng phẩm...】
【Linh Căn Tư Chất: Cực Phẩm Băng Linh Căn】
【Huyết mạch: Huyền Vũ (chưa thức tỉnh) 】
【...】
Vẫn không thể nhìn ra cái gì khác thường, Lâm Tuyệt lại một lần nữa tập trung toàn bộ tinh thần lực vào đôi mắt.
Lần này, Lâm Tuyệt cảm giác hắn giống như muốn mở ra thiên nhãn đồng dạng.
Đôi mắt của hắn lúc này lập lòe phát sáng, nhìn kỹ có thể rõ ràng phát hiện bên trong con ngươi có đạo vận không ngừng lưu chuyển.
Đái khái trôi qua 3 giây thời gian.
Lâm Tuyệt cuối cùng cũng thành công khai phát ra năng lực mới của 《Nhãn Thuật》.
《Đọc Tâm Thuật》.
Nội tâm của Hạ Ngưng Tuyết lúc này cũng rõ ràng hiện ra trước mắt hắn.