Chương 39 Lâm Tuyệt diễn kỹ online.
“Tông chủ, ngài rốt cục là muốn mang ta đi đâu?” Vừa bước ra khỏi cổng lớn, Lâm Tuyệt khó chịu nói.
“Lâm...” Vừa nhìn thấy Lâm Tuyệt đi ra, Hạ Ngưng Tuyệt không khỏi đột nhiên vui vẻ lên, sau đó liền nhanh chóng xuống sắc, thu hồi lại nụ cười, trở về nguyên trạng lạnh lùng khó gần.
Lâm Tuyệt lúc này đưa mắt nhìn sang, phát hiện là Hạ Ngưng Tuyết.
Điều này không khỏi khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Hắn thật không nghĩ đến lúc này còn có thể gặp lại Hạ Ngưng Tuyết!
“Ngưng Tuyết! Muội tại sao lại ở đây? Thường Nguyệt tiên tử đâu?” Lâm Tuyệt một bên hướng nàng hỏi, một bên đảo mắt tìm kiếm tung tích của Thường Nguyệt tiên tử.
“Đi lên liền là tiên tử tiên tử, ngươi cái đại móng heo!” Hạ Ngưng Tuyết trong lòng vô cùng khó chịu.
“Đừng tìm, nàng không có tại đây!” Hạ Ngưng Tuyết khó chịu nói.
“Vậy...”
“Ta ở đây thì có liên quan gì đến nàng?” Hạ Ngưng Tuyết tức giận cắt ngang lời nói của Lâm Tuyệt.
“Nàng không thu ngươi làm môn hạ sao?” Lâm Tuyệt thật có chút không hiểu hỏi.
“Có! Nhưng ta không muốn, ta muốn...muốn vào Vô Danh Phong.”
Từ “ta muốn ngươi” Hạ Ngưng Tuyết nói không thành lời, cuối cùng chuyển giọng sang muốn vào Vô Danh Phong.
“Ặc!” Lâm Tuyệt khóe miệng có chút run rẩy, hắn giờ này mới hiểu được lý do vì sao Thường Nguyệt tiên tử lại nổi khùng với hắn.
Thì ra là thu không được Hạ Ngưng Tuyết a!
“Ngươi không muốn ta sao?” Hạ Ngưng Tuyết ngẩng đầu, mở ra đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyệt.
Vô ý thức hỏi lấy một câu.
Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cùng với lời nói có chút không hiểu mập mờ.
Lâm Tuyệt âm thầm nuốt nước miếng.
Muốn a!
Đương nhiên muốn a!
“Ta đương nhiên là muốn!” Lâm Tuyệt trịnh trọng gật đầu nói.
“Vậy tại sao 3 năm qua ngươi không đi tìm ta? Tại sao ngươi lừa dối ta? Lâm Tuyệt, ngươi tên đại lường gạt, ngươi cái tên đại bại hoại...” Nói nói, Hạ Ngưng Tuyết nhịn không được nước mắt chảy xuôi.
Lâm Tuyệt thấy nàng bộ dạng như vậy, đau lòng không thôi.
Đi lên muốn ôm nàng vào lòng.
Nhưng Hạ Ngưng Tuyết cũng không có cho phép hắn làm như vậy.
Hung hăn đẩy mạnh hắn ra, gào thét nói: “Ngươi đừng có đụng vào ta, ngươi là đồ tội tệ, ngươi chính là cái đại sắc lang!”
Âu Dương Hạo một bên nhìn có chút lúng túng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.
Lâm Tuyệt trừng hắn một cái, liếc liếc mắt.
Ý bảo ngươi còn đứng ở đó làm gì, không thấy mình giống bóng đèn lắm hay sao?
Mặc dù bị xem thành bóng đèn, Âu Dương hạo trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn là hiểu ý rời đi.
Hiện tại không có bóng đèn cản trở, Lâm Tuyệt cũng to gan hơn.
Đương nhiên, Lâm Tuyệt chắc chắn sẽ không dùng lấy phương thức liếm cẩu đi hống nàng.
Ngược lại lại chọn phương thức làm người bị hại quở trách nàng.
Lâm Tuyệt diễn kỹ online, hắn cười lên ha ha, sau đó khuôn mặt dần trở nên thất lạc.
“Cứ nghĩ rằng, sau ba năm xa cách, gặp lại nhau một khắc ngươi sẽ hướng ta chào hỏi bằng một cái ôm ấm áp, một nụ hôn nồng cháy, nhưng là ta sai, đều là do ta tưởng tưởng.
Ngươi vốn dĩ không nhớ ta, vốn dĩ cũng không thích ta.
Đều là do ta tự mình đa tình a!”
Lâm Tuyệt vừa nói vừa lui.
Cả khuôn mặt đều là thất vọng chi sắc.
“Lâm Tuyệt, ngươi đủ a, tại sao ngươi có thể nói như vậy, ngươi có biết rằng 3 năm qua ta là như thế nào trải qua sao?” Hạ Ngưng Tuyết mí mắt đỏ hoe, âm thanh mang theo nghẹn ngào nói.
“Vậy ngươi biết ta 3 năm qua là như thế nào sống sao?” Lâm Tuyệt hít lấy một hơi, nhìn nàng hỏi ngược lại.
“Ngươi...”
Không đợi Hạ Ngưng Tuyết mở miệng nói rõ câu, Lâm Tuyệt liền cắt ngang nói: “Một cái đệ tử bị bỏ rơi như ta sống một mình ở sơn phong sẽ vui lắm sao? Một cái nam nhân yêu thích một cái nữ nhân lại không thể đến tìm nàng, ngươi cho rằng ta dễ chịu sao?”
Lâm Tuyệt mỗi một câu nói đều mang theo lực lượng, vừa thật vừa giả chính hắn còn không thể nào xác định thì làm sao mà Hạ Ngưng Tuyết có thể phán định được thật giả.
Nàng có chút hư nhược yếu ớt nói: “Vậy...vậy tại sao huynh không chịu đến gặp ta?”
“Muội nghĩ là ta không muốn sao? Ta trong mơ đều muốn đến tìm muội, nhưng tông chủ lão già kia không cho ta đi a, hắn đột nhiên phong ta làm phong chủ, còn nói nếu như ta không thể trúc cơ, liền không để cho ta ra ngoài, liền để cho ta vĩnh viễn lưu tại nơi này, mãi mãi cũng không được phép đi ra ngoài làm nhục tông môn.
Chính bởi vậy mà ba năm qua ta liền điên cuồng tu luyện, một ngày 24 giờ ta liền bỏ ra 23 giờ để tu luyện, còn lại một giờ ta liền nghĩ đến muội, lấy muội làm động lực để ta không dám lười biếng.
Chỉ cần không c·hết ta liền cứ chỗ c·hết mà luyện, may mắn trời không phụ lòng người, để ta chỉ dùng 3 năm từ một cái còn chưa có luyện khí thành công đột phá đến trúc cơ.
Cứ nghĩ rằng, sẽ có người chịu đứng ở nơi đó chờ đợi ta, thật không nghĩ đến người đó lại không hiểu, ngược lại còn oán trách ta.
Ha ha...dù sao ngay từ ban đầu nàng cũng đâu có thích ta!” Lâm Tuyệt cười nhạo một tiếng, sau đó quay đầu rời đi.
Nếu như Âu Dương Hạo vẫn còn tại nơi này, hắn thề không phế Lâm Tuyệt cái hỗn đản này hắn tuyệt không làm người!
Ba, hai, một.
Lâm Tuyệt vừa đi vừa ở trong lòng đếm số.
Hạ Ngưng Tuyết lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới ở phía sau ôm chầm lấy hắn thút thít nói:
“Là muội sai, là lỗi của muội, muội không nên hiểu lầm huynh, huynh đừng giận muội có được hay không hảo?”
Lâm Tuyệt khóe miệng nhịn không nổi nhếch lên, đắc ý cười cười.
Nhưng khi hắn quay người lại, lại biến thành bộ dạng bắt đắc dĩ ưu sầu nói.
“Ta không giận muội, chỉ là trách bản thân ta không đủ tốt, không đủ ưu tú khiến muội tin tưởng, muội vẫn là đừng nên phí thời gian ở trên người ta thì hơn.” Nói nói, Lâm Tuyệt cố gắng tách ra tay của nàng.
Càng như vậy, Hạ Ngưng Tuyết lại càng không muốn buông bỏ, vòng tay qua sau eo của hắn ôm càng chặt hơn, miệng nhỏ cũng không ngừng thút thít nói:
“Không muốn! Huynh đừng có bỏ lại ta có được hay không hảo? Ta về sau tuyệt đối sẽ không nghi ngờ huynh nữa...”
Mà Lâm Tuyệt lúc này đã bị nàng ôm cho sướng tê cả người.
Phía trước truyền đến cảm xúc mềm mại, hương thơm quanh quẩn ở khoan mũi khiến hắn như muốn hòa tan.
Cuối cùng nhịn không được nữa, Lâm Tuyệt liền đưa tay vòng qua eo thon của nàng ôm chầm thủ thỉ nói: “Cô nàng ngốc, chỉ cần muội không rời bỏ ta, ta cả đời này đều sẽ không từ bỏ muội.”
“A...Ân!” Hạ Ngưng Tuyết cũng nhẹ ân một tiếng, mặt đỏ dí sát vào lòng ngực của Lâm Tuyệt.
Cùng đối phương ôm nhau âu yếm.
Lâm Tuyệt thành công biến dữ hóa lành, biến không thể thành có thể.
Từ không nói có, từ có hóa phóng đại.
Nếu đổi lại là người khác, Lâm Tuyệt thật không dám dùng ra chiêu này.
Nhưng có thể Hạ Ngưng Tuyết là thật ngốc.
Cùng với nàng thiên tư hơn người, bỏ ra thời gian 2 năm, dùng cấp độ địa ngục tu luyện cũng chỉ có thể đạt đến luyện khí tầng 8 mà thôi.
Ngược lại là hắn.
Dùng thời gian 3 năm lại có thể tu luyện đến trúc cơ kỳ.
Ai không biết đều sẽ nghĩ rằng, hắn trong thời gian này bỏ ra khổ cực mà chắc chắn không người nào có thể tưởng tưởng nổi.
Hạ Ngưng Tuyết đương nhiên cũng cho là vậy.
Bởi vì nàng điên cuồng tu luyện, dùng lấy cực phẩm linh thạch cũng không có đột phá nhanh như Lâm Tuyệt.
Cho nên, lời Lâm Tuyệt nói nàng hoàn toàn tin tưởng không một chút nào nghi ngờ.
...
Một bên khác.
Tại một nơi nào đó bên trong Lam Hoàng Thiên Tông.
“Sư tôn, đệ tử không hiểu sao cảm thấy trái tim có chút thổn thức a!” Sở Phàm một mặt khổ sở hướng Đổng Lão truyền âm nói.
Đổng Lão tưởng lầm Sở Phàm tu luyện có vấn đề, cũng là vội vàng dùng thần niệm dò xét, đi qua một hồi, hắn không khỏi khó hiểu nói: “Không có vấn đề gì a? Đồ nhi ngươi thế nào?”
“Nghĩ đến việc Ngưng Tuyết sư muội lựa chọn Vô Danh Phong, đệ tử không hiểu sao cảm thấy rất thương tâm a, cứ như là mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng!” Sở Phàm có chút sinh không thể luyến nói.
“Àiiiii...” Nghe vậy, Đổng Lão cũng chỉ có thể bắt đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Phương diện tình cảm, hắn cũng không tốt khuyên bảo.
Dù sao hắn cũng là một cái lão cẩu độc thân a!
Cả đời đều chìm đắm vào đan đạo, làm sao có thời giờ nghĩ đến nữ nhi tình trường.
Cho nên hắn cũng chỉ có thể mở miệng nói: “Đồ nhi, ngươi vẫn là đặt trọng tâm ở kiếm đạo a!”
“Sư tôn, ngài yêu qua sao?” Sở Phàm đột nhiên hỏi lấy.
“Ta...” Đổng Lão chầm mặt, mãi không nói nên lời.
...
Vô Danh Phong.
Cùng Hạ Ngưng Tuyết ôm ấp một hồi, Lâm Tuyệt liền dẫn theo nàng đi vào bên trong.
Bởi vì Lâm Tuyệt chính là chủ nhân của nơi này, cho nên Lâm Tuyệt muốn cho ai vô liền có thể vô, không cho phép ai vô liền không thể nào vô.
Âu Dương Hạo sở hữu lệnh bại của Vô Danh phong cho nên có thể ra vào tùy ý, cái này thì Lâm Tuyệt hoàn toàn biết.
Thường Nguyệt tiên tử cũng có một cái, đối với cái này Lâm Tuyệt lại hoàn toàn không hề hay biết.
Dù sao đều là sư tôn của hắn đưa, hắn biết mới là lạ.
Đi vào bên trong sơn phong.
Hạ Ngưng Tuyết không khỏi có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng.
Bởi vì Vô Danh Phong không có thu nhận đệ tử, cũng không làm ra buôn bán kinh doanh phát triển lãnh địa.
Cho nên nơi này nhìn đến vô cùng hoang sơ.
Cảnh vật chỉ có cây cối cùng với sườn núi mà thôi.
Vốn đã đơn sơ, nay lại bị Thường Nguyệt tiên tử tiến hành một trận loạn chém.
Vô Danh Phong hiện tại nhìn đến càng thêm sơ sát, tiêu điều!
Càng là như vậy, nàng càng thêm thương xót Lâm Tuyệt.
“Huynh ấy vậy mà một mình ở nơi này gần 20 năm!” Hạ Ngưng Tuyết không khỏi đau lòng.
“Sư huynh, khổ cực ngươi!” Hạ Ngưng Tuyết theo sát phía sau Lâm Tuyệt, đột nhiên mở miệng nỉ non nói.
“Cái gì cực a?” Lâm Tuyệt đạp không mà bay, có chút nghe không rõ hỏi lại.
“Úc...không có gì nha!” Hạ Ngưng Tuyết lắc đầu, ngọt ngào cười lấy.
Nàng vốn dĩ đã xinh đẹp, nay lại cười lên càng khiến nàng thêm xinh đẹp.
Lâm Tuyệt nhìn vào có chút ngây ngốc.
“Huynh...huynh làm gì nhìn ta như vậy a!” Hạ Ngưng Tuyết mặt đỏ, xấu hổ nói.
“Ai bảo Ngưng Tuyết của ta xinh đẹp quá làm chi!” Lâm Tuyệt không hề keo kiệt, khen lấy một câu.
“Ta, ta...đáng ghét, không cho phép huynh cứ vậy nhìn chằm chằm ta a!” Hạ Ngưng Tuyết mặt đỏ như quả cà chua, xòe ra tay ngọc che lấy tầm mắt của Lâm Tuyệt.
Lâm Tuyệt thì cười ha ha, cũng không có tiếp tục trêu chọc nàng nữa.