Chương 12 Chuyển đến đỉnh núi sinh hoạt.
Từ trong đống linh thạch, Lâm Tuyệt lấy ra 3 viên cực phẩm linh thạch nhìn nhìn, cảm nhận bên trong chứa đựng dồi dào linh khí.
Cái này không khỏi khiến cho Lâm Tuyệt động dung.
“Linh khí thật là nồng nặc! Cái này nếu như toàn bộ bị ta hấp thu luyện hóa, không biết tu vi sẽ đạt đến cái gì trình độ a?”
Lâm Tuyệt có chút không kịp chờ đợi muốn nếm thử.
3 lần cường hóa đổi lấy 3 viên cực phẩm linh thạch.
Bây giờ ngẫm nghĩ, Lâm Tuyệt cảm thấy cũng không đến nổi tệ.
Dù sao hắn hiện tại cũng không biết nên cường hóa cái gì một cái.
Còn nếu như không dùng, ngày mai đều bị hệ thống cho quy linh.
Vậy liền càng thêm thua thiệt!
Lâm Tuyệt chính đang chuẩn bị khoanh chân tiến hành thổ nạp.
Thì lúc này.
Phía bên ngoài Vô Danh phong truyền đến rất nhiều tiếng động huyên náo.
Cái này đột nhiên phát sinh động tĩnh để cho Lâm Tuyệt có chút khó chịu, khó mà tập trung tinh thần.
“Khốn nạn! Từ đâu xuất hiện đám tạp mao quấy phá a!” Lâm Tuyệt bực bội thầm mắng.
Âm thanh huyên náo càng lúc càng lớn, động tĩnh truyền đến càng lúc càng nhiều.
Lâm Tuyệt thoáng mơ hồ nghe thấy tên của hắn cùng với Hạ Ngưng Tuyết.
Cái này khiến cho Lâm Tuyệt không khỏi lắc đầu bắt đắc dĩ.
“Không nghĩ đến Hạ Ngưng Tuyết ấy vậy mà có thật nhiều liếm cẩu! Mà cũng đúng, nàng xinh đẹp đến như vậy đâu!”
Lâm Tuyệt đi đến sơn môn, ngó đầu nhìn sang phát hiện thật nhiều người.
Đệ tử thân truyền cũng có, nội môn cũng có, ngoại môn cũng không ít.
Nhìn thế trận giống như tại trước sơn phong của hắn cấm trại một dạng.
“Không đúng! Mụ nội nhà hắn! Còn thật là tại nơi này dựng lều a!” Lâm Tuyệt đậu đen rau muống chửi lấy.
“Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Đây là muốn chặn lấy đường ra của ta có đúng không!” Lâm Tuyệt nghiến rắng nghiến lợi nói.
Hắn hiện tại rất muốn một bàn tay đi qua, đập c·hết cái lũ khốn nạn này.
“Được rồi được rồi! Vẫn là không muốn lỗ mãng.”
“Ta muốn xem xem các ngươi có thể trụ ở nơi này bao lâu, đợi ta đại công cáo thành, ta liền để cho các ngươi đẹp mặt!”
Lâm Tuyệt cắn răng nói.
Lâm Tuyệt tức giận như vậy là bởi vì đám này là hoàn toàn hướng hắn mà đến.
Lời lẽ châm chọc, nhục mạ vô cùng khó nghe hướng hắn khiêu khích.
Lâm Tuyệt lui về sau.
Nhìn đến chân núi hiện tại không thể ở, hắn chỉ có thể hướng trên đỉnh núi tiềm tu.
Dù sao lời nói tuy rằng không có lực sát thương, nhưng nghe nhiều thật khiến người ta tức c·hết!
Men theo sườn núi, dùng hơn 2 giờ đồng hồ, tiêu tốn gần như toàn bộ khí lực Lâm Tuyệt mới có thể leo lên đến đỉnh.
Nếu như đổi lại cái khác đệ tử, cũng không cần phải giống như Lâm Tuyệt một dạng khổ sở như vậy.
Chỉ cần dẫm lên phí kiếm liền có thể bay.
Lâm Tuyệt hiện tại chỉ có luyện khí tầng 1, đừng nói bay, chạy bộ ở trên núi đều khó khăn nữa là!
Hô!
Hô!
Lâm Tuyệt ngồi bệt trên mặt đất không ngừng hít thở.
Cảm thấy hô hấp đã dần dần lưu thông, Lâm Tuyệt ánh mắt trở nên lạnh lẽo hung ác nói: “Đám khốn nạn, các ngươi đợi đó cho lão tử!”
Quăng xuống lời thoại.
Lâm Tuyệt liền tiến vào bên trong một cái rộng rãi động phủ.
Cái này động phủ dĩ nhiên là trước đó sư tôn của hắn ở.
Bên trong không gian vô cùng lớn, có đầy đủ nhu yếu phẩm.
Sở dĩ Lâm Tuyệt không có ở là tại lúc đó hắn sợ độ cao.
Sợ không may ngã c·hết mới lựa chọn đi đến chân núi sinh sống.
Nơi này rất lâu không có ai ở qua, cho nên Lâm Tuyệt trước tiên liền phí một chút thời gian quét tước.
Mãi đến trời tối Lâm Tuyệt mới bận bịu xong.
Nhìn đến một thân trang phục bị mồ hôi ướt đẫm, Lâm Tuyệt liền hướng đến hồ lớn ngâm mình tắm rửa.
Ngắm nhìn lên bầu trời trăng sáng, Lâm Tuyệt có chút lười biếng nói:
“Thôi được rồi, lỡ hôm nay, ngày mai lại tu luyện a!”
Hôm nay quá mệt mỏi, ngâm mình trong hồ nước mát lại quá thư sướng để cho Lâm Tuyệt sinh ra cảm giác lười biếng.
...
Sáng hôm sau.
Lâm Tuyệt từ trong mộng đẹp b·ị đ·ánh thức bởi tiếng chim hót thất thanh.
Như thường lệ, Lâm Tuyệt vệ sinh một hồi xong xui liền mặc niệm lấy hệ thống.
Nhìn lấy quen thuộc màn hình 3D, Lâm Tuyệt điểm tay nhấn chọn nút 【Lắc】.
Đinh!
【Chúc mừng túc chủ nhận được 1 lần cường hóa】
Đối với cái này điểm số, Lâm Tuyệt cũng không có gì bất ngờ.
Dù sao đều là dựa vào vận khí nha!
Nhận được 1 lần cường hóa, Lâm Tuyệt cũng không có vội dùng.
Hắn trước tiên lấy ra một viên cực phẩm linh thạch, bắt đầu nương theo công pháp tiến hành thổ nạp.
“Để ta xem xem, sử dụng cực phẩm linh thạch thu đến bao nhiêu hiệu quả a!”
Trong thoáng chóc, một luồng linh khí vô cùng tinh khiết từ bên trong viên cực phẩm linh thạch tản phát ra.
Nhanh chóng bị một cổ lực hấp hút vào bên trong khoang mũi.
Dựa vào biến thái tư chất cùng với nghịch thiên công pháp, Lâm Tuyệt liền như một cổ máy hút bụi không ngừng thôn phệ lấy linh khí bên trong viên cực phẩm linh thạch.
Tốc độ luyện hóa của hắn càng là nhanh đến đáng sợ!
Linh khí đi qua thể nội liền lập tức bị hắn luyện hóa chuyển thành bản thân tu vi.
Mỗi 1 viên linh thạch đều mang lấy kim hệ linh khí.
Cho nên kim hệ linh căn của Lâm Tuyệt lúc này như được gắn hỏa tiễn, trong thoáng chốc liền có xu thế muốn đột phá đến luyện khí nhị trọng.
Mặc dù đã hút lấy một lượng lớn linh khí, nhưng nhìn qua viên cực phẩm linh thạch kia dường như không có bị hao tổn bao nhiêu.
Nhận ra được vấn đề, Lâm Tuyệt càng là lớn mật tham lam thôn phệ mà không sợ lo thiếu linh thạch không đủ dùng.
...
Từ lúc Lâm Tuyệt chuyển đến đỉnh núi đã trôi qua được 1 tuần thời gian.
Lời đồn ác ôn về Lâm Tuyệt cũng dần bị bát bỏ.
Mặc dù đầu mâu đều là chỉ hướng Lâm Tuyệt.
Nhưng làm người trong cuộc.
Hạ Ngưng Tuyết ít nhiều cũng chịu đến không ít ảnh hưởng.
Nàng vốn dĩ tính cách có chút trầm lặng ít nói, muốn vì Lâm Tuyệt thay mặt giải thích càng là để cho sự việc càng tô càng đen.
Mọi người đều cho rằng nàng bị uy h·iếp, toàn bộ liếm cẩu đều muốn vì nàng cảm thấy bất bình.
Tuy rằng không có ái dám đứng lên nói ra, nhưng trong lòng đã âm thầm muốn đem Lâm Tuyệt đi thiến.
Hạ Ngưng Tuyết vừa tức giận vừa bất lực.
Đấu tranh hơn 1 tuần nàng cuối cùng không chịu nổi muốn tìm đến Lâm Tuyệt, thay hắn phân ưu.
Đi đến bên ngoài Vô Danh phong, nhìn thấy khắp nơi đều là người tới tới lui lui.
Cái này để Hạ Ngưng Tuyết có chút hoang mang.
“Không biết Lâm Tuyệt sư huynh hiện tại thế nào rồi?” Hạ Ngưng Tuyệt đưa tay trước ngực lo lắng lẩm bẩm.
Nhìn thấy phía trước dày đặt người, Hạ Ngưng Tuyết không khỏi cau mày: “Ta như thế nào mới có thể gặp được huynh ấy đây?”
“Nhìn đến, hôm nay chắc là không thể gặp được rồi!” Nói nói, Hạ Ngưng Tuyết thở dài trở về nơi ở của mình.
Cứ như vậy, mỗi ngày đều đặn.
Hạ Ngưng Tuyết đều đi đến Vô Danh phong, muốn nhìn xem có hay không cơ hội gặp được Lâm Tuyệt.
Nhưng như củ, đều để nàng thất vọng trở về.
Thời gian thoáng cái liền trôi qua 3 tháng.
Bởi vì mãi không gặp được Lâm Tuyệt, Hạ Ngưng Tuyết trong lòng có chút cấp bách.
Nàng cũng không quản được hình tượng, vượt lên trước đám đông hô hào lấy tên của Lâm Tuyệt.
“Lâm Tuyệt sư huynh! Ngươi có ở đó không! Ta là Ngưng Tuyết a!”
“Ngươi có thể đi ra sao? Ngưng Tuyết rất...rất nhớ ngươi a!”
Nàng đứng ở trước sơn môn hô lấy.
Câu nói cuối cùng mặc dù vô cùng nhỏ nhưng đã là nàng đem hết tất cả khí lực cùng dũng khí nói ra.
Nàng bóng lưng xinh đẹp khả ái như là Hạo Nguyệt giữa màn đêm.
Âm thanh chẳng hề mang theo một chút bá khí, ngược lại ngọt ngào yếu ớt đến đáng thương nhưng lại có thể làm trấn tĩnh cả một chu vi.
Xung quanh đám đệ tử rất nhanh liền chú ý đến nàng.
“Ta đi! Cái kia nàng chính là Hạ Ngưng Tuyết sao? Đây cũng quá xinh đẹp đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Nàng thật sự quá xinh đẹp rồi! Cùng Thường Nguyệt tiên tử cũng không kém là bao a!”
“Cái kia...nàng tại sao lại đến nơi này a? Nàng đây là muốn tìm đến tên Lâm Tuyệt kia?”
“Không phải chứ? Chẳng phải nói nàng bị khi dễ sao? Tại sao còn muốn tới nơi này?”
“Ôi! Nhìn nàng dáng vẻ hướng tới! Trái tim của ta đau a!”
...
Xung quanh đám liếm cẩu không ngừng líu ríu.
Nghe đến nàng vì ai mà tới, không khỏi để bọn hắn trái tim đau đớn.
“Ngưng tuyết sư muội, ngươi đây là...?” Lúc này một vị đệ tử thân truyền đi đến hướng nàng hỏi.
Hạ Ngưng Tuyết cũng không có nhìn đối phương, liền lẳng lặng nhìn về phía sơn môn Vô Danh phong.
Bị nàng cho bơ, vị thân truyền đệ tử kia cũng không có tức giận.
Rất mặt dày tiếp túc mở miệng nói: “Cái kia gọi cái gì Lâm Tuyệt đi, Ngưng Tuyết sư muội cũng không cần phải sợ hắn, có gì liền nói với ta, với tư cách là đệ tử thân truyền của Vô Cực phong, ta rất vui lòng giúp Ngưng Tuyết sư muội giải ưu a.”
Trần Hoài Vỹ vô cùng tự tin, hướng Hạ Ngưng Tuyết cho ra một nụ cười mà hắn cảm thấy soái nhất.
“Đừng gọi ta Ngưng Tuyết! Ta cùng ngươi không quen! Hơn nữa, ta cùng với Lâm Tuyệt sư huynh thế nào cũng không mắc mớ gì tới ngươi!” Hạ Ngưng Tuyết ghét bỏ nói.
“Ngưng...Hạ sư muội sao có thể nói vậy? Chúng ta là đồng môn tử đệ làm sao có khả năng không quen? Huống hồ...từ lần đầu gặp phải sư muội, ta đây liền cứ nhớ mãi không quên a!” Trần Hoài Vỹ vô cùng nhu tình nói.
Hạ Ngưng Tuyết nghe đối phương thổ lộ, không khỏi muốn nôn.
Nàng tuy rằng tuổi trẻ nhưng cũng không có non dạ.
Bởi vì xinh đẹp cho nên nàng mỗi ngày đều bị khác phái hướng tới truy phủng tỏ tình.
Từ chối nhiều liền thành thục!
Nàng đối với cái này đều là hời hợt gạt bỏ không thèm nhìn.
Nàng đối với khác phái sinh ra khoản cách, có thể là bởi vì trong lòng nàng sở dĩ chỉ có mỗi Lâm Tuyệt.