Tử Thiên Thần

Quyển 02 - Chương 31-2: Dạ quang thiên điểu (II)




II
Đêm thật trong, một vài cánh tuyết mỏng manh bay thoang thoảng. Bữa tối thật ấm cúng bên đống lửa vàng cháy tí tách, chỉ còn một thanh chocolate dinh dưỡng cuối cùng nên họ đành chia 4. Rồi họ cùng ăn hoa, hôm nay là một loài hoa màu hồng vị rất ngọt như thể được ngâm mật ong vậy.
Bầy dạ quang thiên điểu Elletilli có vẻ đã quen với sự hiện diện của những người lạ, nên chúng lại bay trở về đậu đầy trên tán cây đại thụ, khiến cái cây trông không khác gì cây ánh sáng, rực rỡ và đẹp diệu kì.
Mặt hồ gợn sóng và chan chứa ánh trăng. Huafiqar cất lên một khúc nhạc country sâu lắng:
"Đông trường sông núi cô liêu
Đêm ngày chỉ thấy tiêu điều tuyết sương
Cánh chim phiêu lãng muôn phương
Bay trong ngàn tuyết chặng đường còn xa?..."
Zapihha nhặt một cành củi và cho thêm vào đống lửa, giai điệu và lời bài hát khiến anh cảm thấy một thoáng chộn rộn trong lòng. Ngay cả con sói tuyết ngồi phía sau cũng khẽ rên ư ử, như đang nhớ về vùng đất nơi nó từng sinh sống. Còn Navarisa thì giụi đầu vào lòng Huệ Nha một cách nũng nịu.
"Fayusia đang đợi chúng ta." Ebenie xúc động nói, những giọt lệ long lanh lại ngấn trên đôi mắt biếc xanh. "Phải mau trở về thôi, tôi nhớ thành phố thân yêu của mình quá..."
"Kìa Ebenie, cô mau nước mắt thật đấy." Zapihha mỉm cười.
"Không hề nhé." Ebenie nhíu mày nói. "Trời lạnh nên cơ thể tôi tự động tiết ra lệ cho bớt khô mắt thôi."
"Oh, cơ thể cô ưu việt quá nhỉ."
"Tất nhiên rồi, tôi là người hiện đại mà, đâu như người cổ đại các anh."
"Xin cô đừng gọi tôi là người cổ đại nữa."
"Ếh, anh không nên xấu hổ về nguồn gốc của mình như thế đâu."
"Còn cô cũng không nên phân biệt thời đại như vậy nhé."
"Này hai người, tôi vẫn còn đang hát mà." Huafiqar lên tiếng. "Xem ra chỉ có Huệ Nha là thực sự chú tâm lắng nghe tôi hát. Huệ Nha, làm em gái anh đi."
"Rất tiếc, Huệ Nha không đồng ý đâu." Zapihha khước từ.
"Em đồng ý." Huệ Nha nói, nàng muốn chuộc lỗi với Huafiqar vì khi nãy đã quật ngã anh.
"Cám ơn em, Huệ Nha." Huafiqar đưa tay lên chào Huệ Nha.
"Kìa Huafi, ai lại chào em gái bằng kiểu chào quân đội như thế." Ebenie và Zapihha cùng cười.
Sắc mặt Huệ Nha rạng rỡ tươi tắn, bầu không khí ấm áp mà nàng từng cảm nhận ở Minija giờ nàng lại thấy được ở ngay đây, ngay lúc này, với những người bạn này.
Bốn người cứ ngồi bên đống lửa và vui vẻ trò chuyện cho tới khi trăng lên giữa trời. Huafiqar kể thêm nhiều điều về Fayusia. Zapihha kể về Illen, và cả về Hà Nội. Huệ Nha thì kể về Ajamina. Còn Ebenie kể về hoàng cung Fayusia.
Cuối buổi, chim phượng hoàng Navarisa đã tạo ra cả một ngôi nhà bằng hoa. Những cây hoa đủ màu sắc vươn dài lên cao, cành lá xanh tươi kết lại với nhau tạo thành các vách tường rồi mái nhà, có cả các khoảng trống để làm cửa sổ và cửa vào. Và chỉ sau ít phút ngôi nhà hoa đã hoàn thiện, đẹp đến mức khiến ai nấy đều phải trầm trồ.
"Tuyệt quá, đêm nay chúng ta không phải ngủ ngoài trời rồi." Ebenie tươi tỉnh reo lên.
"Xem ra Level của Navarisa càng ngày càng cao nhỉ." Zapihha khen con phượng hoàng.
"Sáng ra chúng ta có thể ăn cả ngôi nhà này luôn đấy." Huệ Nha nói.
"Em có vẻ thực sự đam mê việc ăn hoa nhỉ, Huệ Nha." Huafiqar cười.
Bên trong nhà có tới 4 phòng được ngăn bằng các vách hoa, các phòng đều được thắp sáng bằng một loài hoa phát sáng màu trắng. Màu sắc hài hòa của hoa và cành lá tạo ra một cảm giác thật dễ chịu, và những mùi hương êm dịu thoang thoảng tỏa ra hứa hẹn sẽ cho họ một đêm ngon giấc.