Tử Thiên Thần

Quyển 02 - Chương 31-1: Dạ quang thiên điểu (I)




I
Bầu trời được thắp sáng bởi hàng triệu vì sao. Ánh trăng dịu dàng buông xuống những rặng núi.
Cuối cùng Zapihha, Huệ Nha, Ebenie và Huafiqar cũng đã đặt chân lên châu đại dương, nhưng để tới được Fayusia thì vẫn còn một chặng đường tương đối xa nữa.
Vượt qua một bãi đá lớn với những khối măng đá nhô lên lởm chởm, rồi đi qua một khe núi sâu với những vách đá cao dựng đứng, họ đã bước chân vào một thung lũng ngập tràn cỏ cây.
Phải, cây cỏ nơi đây rất xanh tốt và đầy sức sống, và bầu không khí cũng khá ấm, không hề có cảm giác là đang ở trong kỷ băng hà.
"Lạ nhỉ, khí hậu ở nơi này dường như tách biệt hoàn toàn so với thế giới băng tuyết bên ngoài." Zapihha nói.
Con sói tiếp tục chở 4 người tiến sâu vào trong thung lũng, và rồi họ thấy phía trước hiện ra một cái hồ rộng, nước hồ không hề bị đóng băng mà trái lại còn rất trong lành. Mọc sát bên bờ hồ là một cây cổ thụ hết sức cao lớn, bên trong tán lá sum suê của nó lấp lánh cả ngàn những đốm sáng màu xanh lam và trắng.
Vừa thấy bóng con sói tuyết và 4 người lạ đi tới, những đốm sáng ấy đã đồng loạt bay ào ra khỏi tán cây như một cơn mưa ánh sáng rực rỡ, chúng bay tán loạn lên không trung và chao lượn chấp chới ở trên ấy.
"Cái gì vậy?" Zapihha hỏi.
"Dạ quang thiên điểu Elletilli." Ebenie trả lời. "Thung lũng này là của chúng đấy."
* Elletilli: Dạ quang thiên điểu, chim ánh sáng. Loài chim có bộ lông phát sáng khi đêm xuống, ngoài ra trên đầu chúng còn đính một dải lông vũ dài có thể phát sáng cả ngày lẫn đêm. Chim trống có màu xanh lam, chim mái có màu trắng. Cũng giống như chim phượng hoàng, cơ thể chúng tỏa ra nhiệt lượng sưởi ấm không khí.
Bốn người xuống khỏi lưng con sói và nhóm lửa dựng trại trên bãi cỏ xanh ven hồ. Huafiqar muốn vận động một chút cho giãn gân cốt nên anh đã đề nghị Zapihha thi đấu võ thuật.
"Nào, tôi đang rất muốn xem thử kĩ năng chiến đấu của người cổ đại đây." Huafiqar nở nụ cười lấp lánh.
"Tôi cũng muốn biết khả năng thật sự của anh khi không mang bộ giáp." Zapihha mỉm cười sắc sảo.
"Hai người đừng quá tay nhé." Ebenie nhắc nhở, nàng sẽ làm trọng tài. "Nhưng phải đánh hết sức đấy."
"..." Huệ Nha chẳng quan tâm tới cuộc đấu, nàng đang vuốt ve lớp lông cổ con sói tuyết, nàng cảm thấy rất thương nó vì hôm nay nó đã phải chở thêm tới hai người. Con sói quay đầu và đưa chiếc lưỡi ẩm ướt liếm bàn tay nàng, đôi mắt sáng như trăng vàng của nó mỗi khi nhìn vào nàng thì đều dịu lại.
Trận đấu đã bắt đầu! Zapihha và Huafiqar áp sát nhau trong chớp nhoáng, những đòn quyền rồi cước nhanh như điện xẹt. Nhưng rồi Zapihha bỗng thấy cả cơ thể mình bị hất bổng lên, rồi chỉ một giây sau đó lưng anh đã đập RẦM một tiếng xuống nền cỏ.
"Cậu sơ hở nhiều quá đấy." Huafiqar nói.
Anh ta nhanh quá, quả đúng là chiến binh mạnh nhất của nhân loại, Zapihha vừa thầm nghĩ vừa đứng dậy, vừa rồi anh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã đo đất rồi. Trận này chắc sẽ rất vất vả.
"Giờ tôi mới đánh thật đây." Zapihha bẻ khớp tay, đôi mắt sáng lên niềm quyết tâm.
"Oh, lên nào." Huafiqar cẩn trọng thủ thế.
Hiệp 2 bắt đầu. Lần này Zapihha chủ động tấn công với những chiêu thức hết sức mãnh liệt, nhưng thoáng một cái anh lại thấy dưới chân mình nhẹ bẫng, rồi liền sau đó cả người anh bay đi và ngã nhào xuống thảm cỏ trong tư thế xấp mặt.
Huafiqar đứng hiên ngang nhìn xuống Zapihha, đôi mắt xám sáng như ánh thép:
"Tốt lắm, cả tốc độ và lực đánh đều đạt. Thứ cậu thiếu chỉ là kinh nghiệm."
Zapihha nhổ lá cỏ đắng ngắt dính trong miệng ra rồi lại bật đứng lên, anh cười:
"Tôi đang tích lũy kinh nghiệm đây."
Đúng, trận đấu này không phải để chiến thắng mà là để học hỏi từ người giỏi hơn mình. Và Zapihha lại xông lên, để rồi lại... văng xuống mặt cỏ.
RẦM!
Một lần nữa.
RẦM!!
Rồi thêm một lần nữa.
RẦM!!!
Zapihha bị quăng xuống mặt cỏ theo đủ mọi tư thế, khắp mình mẩy đau ê ẩm. Nhưng dường như anh đã bắt đầu nắm được cách di chuyển và ra đòn của Huafiqar rồi. Và anh lại vùng dậy tiếp tục cuộc đấu.
RẦM!!!!
Và anh lại bị đánh ngã.
Nhưng... cảm giác này thật tuyệt! Ha Ha Ha, dù đau nhưng thật là đã, Zapihha cười sảng khoái, anh nằm ngửa ra, hai tay dang rộng. Được ngã xuống nền đất cỏ thơm nồng, phía trên là vòm trời ngàn sao, tuyết và gió vi vu. Ôi đất trời mênh mông, đây mới là cảm giác được sống.
RẦẦẦMMMM!!!!
Lần này người bị quật ngã là Huafiqar. Và người ra tay là... Huệ Nha. Nàng đã bất ngờ tiến tới phía sau Huafiqar và thẳng tay quật người chiến binh cao lớn ấy xuống đất bằng một lực khủng khiếp. Con mắt bạc của nàng lấp lánh giận dữ:
"Không được đánh Zapihha."
"Kìa Huệ Nha, họ chỉ đang luyện tập thôi mà." Ebenie che miệng cười.
"Đúng đấy Huệ Nha." Zapihha thấy sau gáy lành lạnh.
Nền đất dưới lưng Huafiqar đã lún xuống tới vài phân, nhưng chắc anh không đến nỗi bị gãy xương. Anh ngồi dậy vừa vặn lại khớp vai vừa cười thoải mái:
"Cô bé này cũng mạnh quá nhỉ? Đúng là con gái thời cổ đại, ha ha."
Huệ Nha đỏ bừng mặt, nàng cúi đầu xuống và đưa tay vuốt tóc một cách đầy bối rối:
"Em xin lỗi..."