V
Quái vật...??
Zapihha cảm thấy sợ hãi chính ý nghĩ bất chợt ấy của mình, anh nhìn xuống cánh tay bạc, và ước nó biến trở lại thành cánh tay bình thường như trước. Anh ước nguồn năng lượng bạc trong người anh tan biến đi. Nhưng giờ điều đó có lẽ là không thể nữa rồi, anh phải tập làm quen với nó và sử dụng nó một cách thành thạo, nếu muốn tồn tại ở cái thế giới tương lai loạn lạc này. Và nhất là anh còn phải bảo vệ Huệ Nha.
Đúng vậy, giờ không phải lúc để đắn đo sợ hãi, anh cần phải mạnh mẽ hơn nữa, không ngừng mạnh mẽ hơn nữa. Trong trận chiến vừa rồi, anh chỉ mới phóng ra được một vài luồng năng lượng bạc mà đã cảm thấy gần như kiệt sức, và ở những lần phóng sau thì cường độ cũng không còn mạnh được như lần đầu. Hi vọng trải qua tập luyện thì điều này sẽ dần được cải thiện.
"Chúng ta sẽ tiêu diệt hết lũ ma quỷ xấu xa và giải phóng Trái Đất." - Ebenie vẫn đang nói, ánh mắt nàng ngời sáng như hai vì sao xanh - "Và mùa xuân cùng ánh nắng ấm áp sẽ trở về trên khắp hành tinh thân yêu này, tôi rất tin tưởng vào tương lai tươi đẹp ấy."
Dù Ebenie còn rất trẻ nhưng Zapihha có thể nhận thấy cô ấy là một chiến binh đầy nhiệt huyết. Cô ấy đã phải trải qua những trận chiến tàn khốc và bao đau thương mất mát, mà vẫn giữ được niềm tin chiến thắng mãnh liệt, thật đáng khâm phục.
"Con robot của cô có thể tự chiến đấu ư, Ebenie?" - Anh hỏi.
"Đúng vậy, Arelgon có một hệ thống trí tuệ nhân tạo riêng và được thiết kế chuyên về chiến đấu." - Ebenie đáp - "Ngoài ra khi gặp những tình huống phức tạp thì tôi có thể ra lệnh trực tiếp cho nó bằng sóng não, nhờ một con chip siêu nhỏ cấy trên đầu tôi. Mà anh hỏi những thông tin này làm gì hả? Định có mưu đồ gì đó phải không?"
"Thì cô đã khai ra hết rồi còn gì." - Zapihha ngán ngẩm nói, không biết đến bao giờ cô ta mới thôi nghi ngờ anh và Huệ Nha nữa.
Ebenie quay sang Huệ Nha, nàng mỉm cười nói:
"Này Huệ Nha, tôi rất thích phong cách chiến đấu của cô đấy, khi nào chúng ta sẽ lại tiếp tục trận đấu kiếm dở dang hồi sáng nhé?"
Huệ Nha vẫn còn đói bụng, nên nàng thả con phượng hoàng lửa xuống nền tuyết, để nó tạo ra hoa bằng nước mắt cho nàng ăn.
"Cô thấy sao? Chúng ta sẽ đấu thử một trận nữa để phân định thắng thua nhé?" - Ebenie lại hỏi.
"..." - Huệ Nha liếc nhìn Ebenie, nhưng nàng không đáp.
"Này, sao cô không trả lời chứ?" - Ebenie nhíu mày - "Khinh người thế hả?"
"Không phải đâu, em ấy chỉ hơi khó giao tiếp với người lạ thôi mà." - Zapihha liền nói.
"À ra là vậy. Nhìn lại thì cũng chỉ là một cô bé thôi nhỉ." - Ebenie tỏ vẻ thông cảm, rồi nàng nhẹ nhàng nói: "Nhưng Huệ Nha này, chúng ta sẽ còn đồng hành trên một chặng đường dài nữa đấy, vì vậy em phải cố gắng làm quen với chị đi nhé. Chúng ta phải đồng lòng thì mới có thể vượt qua những thử thách để tới được Fayusia."
Chỉ trong thoáng chốc, con phượng hoàng đã khiến khu vực quanh chỗ họ ngồi mọc lên thật nhiều những vạt hoa tuyệt đẹp. Ebenie trầm trồ thích thú, và khi nhìn Huệ Nha ngắt hoa rồi ăn một cách ngon lành thì đôi mắt xanh của nàng càng mở to hơn nữa:
"Ơ kìa, sao em lại ăn hoa như thế?"
"Cô chưa ăn hoa bao giờ sao." - Zapihha cũng hái một vài bông hoa và ăn - "Rất ngon đấy."
"Oh, phong cách ẩm thực của người cổ đại thật kì dị." - Ebenie lẩm nhẩm.
Huệ Nha bỗng nhìn thấy một bông hoa bách sắc Aiji mọc lẫn trong những cây hoa khác, đây chính là loài hoa có hương vị thơm ngon nhất. Nàng ngắt lấy nó, ngập ngừng một chút rồi quyết định đưa nó về phía Ebenie, nàng muốn mời cô ấy ăn vì dù sao cô ấy cũng đã chia sẻ món chocolate dinh dưỡng với nàng và Zapihha mà.
"Ah, em tặng chị sao? Cám ơn nhé." - Ebenie tươi cười đón lấy bông hoa Aiji từ Huệ Nha.
"Ăn đi." - Giọng Huệ Nha trong như sương khuya.
"À, chị phải ăn nữa sao? Ừm, thôi được..."
Ebenie hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng đành bứt một cánh hoa bách sắc ấy cho vào miệng nếm thử, đôi mắt nàng bỗng rực sáng:
"Ôiiii, thật kì diệu! Ngon quá đi mất! Nếm một cánh hoa mà trong lòng tràn dâng cảm xúc... Một sự hòa quyện đầy tinh tế của vị chua, ngọt và thanh mát, kết hợp với một mùi hương vô cùng thi vị nên thơ. Quả thực thơm ngon đến nao lòng, khiến cho cả thể xác lẫn tâm hồn đều như muốn thăng hoa bay bổng..."
"Cô tả hay quá." - Zapihha nói.
Ebenie ăn một mạch hết bay bông hoa bách sắc Aiji, chỉ còn trơ ra cái cuống, rồi nàng hỏi:
"Nhưng hoa này có độc không?"
"Giờ cô mới hỏi điều ấy thì chẳng phải quá muộn rồi sao?" - Zapihha cười.
"..." - Huệ Nha cũng khẽ bật cười.
"Ah cô bé cười rồi kìa, dễ thương thật đấy. Huệ Nha, làm em gái chị nhé?" - Ebenie vui vẻ đề nghị.
"Không được, Huệ Nha đã làm em gái tôi rồi." - Zapihha từ chối.
"Hả, vậy làm em gái tôi nữa thì cũng được chứ sao?"
"Làm em gái cô để cô bắt nạt em ấy suốt à?"
"Này, tôi đâu phải loại người ấy chứ." - Ebenie lườm Zapihha, rồi nàng lại quay sang Huệ Nha: "Huệ Nha, em có đồng ý không?"
"..." - Huệ Nha có vẻ đắn đo một chút, nhưng rồi nàng khẽ gật đầu.
"Tuyệt quá, vậy từ nay em là em gái của chị rồi nhé." - Ebenie reo lên, rồi nàng lấy ra một chiếc huy hiệu màu hồng và trao cho Huệ Nha - "Chị tặng em một món quà này. Đây là huy hiệu thời trang, chỉ cần em đeo nó lên ngực rồi nhấn vào nó một cái, thì em sẽ có ngay một bộ váy tuyệt đẹp đấy."
Huệ Nha nhận chiếc huy hiệu và làm theo lời Ebenie, lập tức toàn thân nàng được bao phủ bằng những vệt ánh sáng, rồi chỉ một giây sau đó những vệt sáng ấy đã trở thành một bộ váy ngắn màu hồng pastel hết sức duyên dáng vừa vặn trên cơ thể nàng.
Bộ váy với những họa tiết và thiết kế gọn gàng mà tinh nhã của thời tương lai, khiến cho Huệ Nha càng trở nên xinh đẹp hơn bội phần. Nàng xinh đẹp đến nỗi khiến cho não bộ của Zapihha không xử lí kịp và bị đơ ra mất mấy giây.
"Trời ơi đáng yêu quá đi mất!!!!" - Ebenie không giấu nổi sự phấn khích, đôi mắt nàng đang sáng rỡ lên - "Pastel là gam màu ưa thích của chị đấy, không ngờ nó cũng rất hợp với em. Nhìn em cứ như một thiên thần mây ấy, Huệ Nha!!"
Huệ Nha cũng thích bộ váy mới lắm, sắc mặt nàng rạng rỡ lên như một đóa hoa hướng dương.
"Huệ Nha, về Fayusia rồi chị sẽ tặng em thêm nhiều bộ váy đẹp hơn nữa nhé. Chị muốn..." - Sự hưng phấn vẫn chưa dịu đi trong ánh mắt Ebenie, nàng vẫn ngắm nhìn Huệ Nha chăm chú, và giọng nàng đang run lên - "Chị muốn biến em thành... một con búp bê sống của chị..."
"Hảả??" - Zapihha cảm thấy rờn rợn. Những bông tuyết rơi xuống xung quanh cô nàng Ebenie kia như nhuốm một màu đen của tà khí.
"..." - Huệ Nha dường như cũng đang run run, nàng hơi co người lại, loài người thật... đáng sợ.