Tử Thiên Thần

Quyển 02 - Chương 20-4: Khu rừng chết chóc (IV)




IV
Zapihha ngước nhìn lên bầu trời mà không khỏi cảm thấy choáng ngợp... con rồng nanh kiếm chúa... nó quá lớn... kích thước có lẽ chẳng hề thua kém Arelgon, cặp răng nanh rủ xuống từ hàm trên của nó ít nhất cũng phải dài tới 20 mét, và điều kinh hoàng nhất là quả cầu lửa ngoại cỡ đang sắp sửa phun ra từ miệng nó!!
PHỪNG!!
Con rồng Mverus chúa đã khạc quả cầu lửa ra, nhắm vào mục tiêu lớn nhất trước mắt nó là con robot khổng lồ Arelgon.
XẸẸẸT!!
Arelgon liền bắn ra một luồng năng lượng plasma cực mạnh từ đại pháo trên vòm ngực.
ẦMMMM!!!!
Quả cầu lửa xanh và luồng năng lượng plasma đụng độ giữa không trung, tạo nên một tiếng nổ vang trời. Vụ nổ thật rực rỡ, vô vàn những tia sáng và những dải lửa xanh văng ra tứ phía.
ẦM ẦM!!
Giờ đến mặt đất rung chuyển khi con rồng chúa đáp xuống nền rừng. Nó xếp cánh lại và hùng dũng đưa đầu húc gãy một thân cây Tallakalar cạnh đó để thị uy.
"Arelgon, sử dụng bom điện." - Ebenie lạnh lùng ra lệnh.
GRÀÀÀÀO!!!
Con rồng chúa gầm lên vang dội, một tiếng gầm kinh hồn bạt vía, rồi nó bắt đầu sải bộ vuốt lớn khủng khiếp xồng xộc lao về phía Arelgon. Arelgon cũng dũng mãnh xông thẳng tới con rồng với siêu quang kiếm trong tay. Sự di chuyển của hai sinh vật khổng lồ khiến khắp mặt đất và rừng cây như đang chìm vào một cơn địa chấn dữ dội.
BÙM!
Từ hai ống phóng nằm ở hai bên vùng eo của Arelgon, hai trái bom điện đã được phóng ra. Đây là loại bom khi phát nổ sẽ tạo ra những dòng điện siêu mạnh.
RẸẸẸTT!!
Hai trái bom điện trúng vào ngay hai chân trước của con rồng Mverus chúa, những dòng điện sáng rực lập tức xẹt ra khiến cặp chân trước của nó gần như tê liệt hoàn toàn. Nó bất lực ngã khụy xuống, đầu nó chúi xuống, cả thân hình nặng hàng ngàn tấn của nó vẫn tiếp tục trượt dài về phía trước theo quán tính.
Arelgon chỉ chờ có thế, nó nghiêng người sang một bên và vung siêu quang kiếm lên như một gã đao phủ thép đáng sợ.
Vùng trời hoàng hôn phía trên cao lóe lên một dải sét lớn, khi con robot oai hùng đưa kiếm chém xuống vùng cổ đang chúc xuống của con rồng chúa.
RÙÙÙNG!!!
Lưỡi kiếm năng lượng cắt nát và đốt cháy từng lớp vảy dày, từng lớp thịt và xương của con rồng chúa. Đường chém hết sức ngọt. Và chiếc đầu vĩ đại của con rồng chúa đã bị cắt lìa hoàn toàn khỏi cần cổ, rớt uỳnh một tiếng xuống nền tuyết rừng như một hòn đá núi chết chóc.
Chiến thắng!
...
...
...
Khi ánh hoàng hôn đã hoàn toàn lịm tắt, cả vũ trụ như mở ra trên bầu trời. Mặt trăng đẹp và sáng như một nàng công chúa vừa thức dậy sau giấc ngủ ngàn năm.
Zapihha, Huệ Nha và Ebenie dựng trại nghỉ ngơi bên gốc cây Tallakalar cao lớn nhất trong khu rừng. Họ đốt lên một đống lửa trên nền tuyết, và kiếm những hòn đá to đặt quanh đó để làm chỗ ngồi. Ebenie trang nghiêm nhìn Zapihha và Huệ Nha, nàng giơ tay lên chào theo đúng tác phong quân đội và nói:
"Trận đánh với lũ rồng Mverus vừa rồi, hai bạn đã tham gia chiến đấu cùng tôi. Tôi xin thay mặt toàn thể nhân loại Fayusia tuyên dương sự dũng cảm của hai bạn. Dù thực ra hai bạn cũng không đóng góp được nhiều lắm."
"Cô đang khen hay chê chúng tôi vậy?" - Zapihha lẩm nhẩm.
"Tôi cũng xin chân thành cám ơn anh vì đã cứu tôi." - Ebenie nói với Zapihha bằng một giọng trân trọng - "Mặc dù tình huống ấy cũng không quá nguy hiểm."
"Có cần phải nói thêm vế sau không hả?" - Zapihha lầm rầm.
"Hành trình trở về Fayusia vẫn còn rất dài, giờ các bạn hãy cứ nghỉ ngơi lấy sức đi nhé. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục lên đường từ sớm." - Ebenie mỉm cười nhẹ nhàng.
"Thế giờ cô đã tin hai chúng tôi không phải kẻ xấu chưa?" - Zapihha hỏi.
"Chưa."
"Trả lời lạnh lùng quá đấy."
Ngay gần đó, con robot Arelgon vẫn đứng sừng sững với màu sơn trắng lấm lem bụi khói và tro tàn từ trận chiến, mọi thứ vũ khí trên người nó giờ đều đã nguội. Con sói Mevyh thì nằm gác mõm lên một nhánh rễ cây lớn, ngáp dài ngáp ngắn.
Ebenie gỡ bỏ bộ giáp Limirtian chỉ bằng một động tác nhấn nút công tắc trên ngực, bộ giáp tan vào không khí như những vệt sáng. Và dáng vóc nàng lại trở về với vẻ yêu kiều của một thiếu nữ tuổi 17, trong chiếc váy ngắn màu lam nhạt và làn tóc trắng buộc lệch.
Huệ Nha cũng đã trở lại với chiếc váy đỏ rách của nàng, dù vậy trông nàng vẫn rất xinh xắn. Con phượng hoàng Navarisa đang nằm rúc trong lòng Huệ Nha, nó đang mệt bơ phờ vì khi nãy bị một con rồng Mverus rượt theo vòng vòng mãi trên trời.
Trời đêm quang đãng, tuyết chỉ còn lưa thưa vài hạt. Đống lửa cháy tí tách. Ebenie lấy ra một thanh chocolate cỡ lớn với bao bì lạ mắt, nàng nói:
"Đây là chocolate dinh dưỡng của quân đội Fayusia, cung cấp đầy đủ năng lượng và các dưỡng chất. Vì còn phải để dành cho những ngày tiếp theo nữa nên đêm nay chỉ có một khẩu phần thôi, chúng ta chia ba nhé."
Và nàng bẻ thanh chocolate ra làm 3 phần bằng nhau rồi đưa cho Zapihha và Huệ Nha. Zapihha nhận lấy và cắn thử một miếng, bỗng thấy điếng người:
"Trờii..."
"Sao vậy?" - Ebenie mở lớn đôi mắt xanh nhìn Zapihha.
"Quá... quá ngon... Thức ăn của thời tương lai là đây sao? Thứ hương vị này quá... hoàn hảo..." - Giọng Zapihha đầy xúc động.
"Thật thế ư?" - Ebenie che miệng cười - "Vậy thức ăn của người cổ đại thì thế nào?"
"Này, đến bao giờ cô mới thôi gọi bọn tôi là người cổ đại hả?"
"Không đúng vậy sao?"
"Đúng chỗ nào chứ!"
Huệ Nha có vẻ cũng rất thích món chocolate dinh dưỡng này, nàng vừa nhấm nháp vừa vuốt ve con phượng hoàng. Ebenie nghiêng đầu nhìn Huệ Nha, nàng hơi mỉm cười, rồi nói:
"Trong trận đánh vừa qua, tôi nhận thấy hai bạn sở hữu những sức mạnh không hề nhỏ. Dù chưa biết hai bạn thuộc loài nào, nhưng mong hai bạn sẽ tham gia với loài người chúng tôi trong cuộc chiến chống lại Quỷ Vương nhé?"
"À, ờ..." - Zapihha ậm ừ đáp. Vậy là... anh đã thực sự không còn được coi như một con người nữa rồi sao? Thật nực cười, chính anh cũng không biết bản thân mình là ai, là thứ gì nữa? Nguồn năng lượng bạc bên trong cơ thể anh từ đâu sinh ra? Tại sao bỗng dưng anh lại có được nó? Nó tuy rất mạnh mẽ nhưng liệu có tác dụng phụ gì không? Liệu nó có tiếp tục phát triển và gây nên những biến đổi trên cơ thể anh không?
Liệu nó có biến anh trở thành... một con quái vật không?