III
"Fayusia?" - Xương Uy lặp lại.
"Đúng vậy." - Ebenie khẽ gật đầu - "Đó là vùng đất cuối cùng mà con người còn nắm quyền kiểm xoát. Và toàn bộ nhân loại còn sót lại đều tập trung ở nơi ấy. Một thành phố với đầy đủ sắc tộc, màu da, tôn giáo. Con người chúng ta giờ đã xích lại gần nhau hơn, đã đoàn kết hơn. Nhưng, dường như đã quá muộn rồi..."
Xương Uy cảm thấy trong lòng mình là một cảm giác nôn nao và nhoi nhói, cả thế giới giờ chỉ còn lại một thành phố thôi sao, tình cảnh của nhân loại đã trở nên bi thảm đến thế này sao?
"Nhưng sao cô lại một mình tới hòn đảo này?" - Anh hỏi.
"Chúng ta đang nỗ lực phản công lại lũ quỷ dữ. Và ta cùng các đồng đội thuộc quân đoàn 12 vừa trải qua một trận đánh khốc liệt với chúng, nhưng cuối cùng... cả quân đoàn chỉ còn lại mình ta và Arelgon sống sót..." - Ebenie kể, giọng nàng đầy đau xót, và trên đôi mắt nàng như ngấn những giọt lệ lấp lánh - "Bọn ta đang định quay trở về Fayusia, nhưng hệ thống bay của Arelgon đã bị hư hỏng, nên ta đành cho nó đáp xuống hòn đảo này. Tệ hơn, mọi tín hiệu từ trung tâm điều hành Fayusia đều đã mất, không thể liên lạc được, ta không hiểu họ đã gặp phải sự cố gì nữa."
"Tôi rất tiếc. Nhưng cô còn trẻ như vậy mà đã tham gia quân đội ư?"
"Đây là thời chiến, bất cứ ai có khả năng chiến đấu đều có nghĩa vụ tiến ra chiến tuyến."
"Mà cô nói rằng thời điểm Quỷ Vương xuất hiện là 600 năm trước, vậy tức là năm 2016 ư?" - Xương Uy chợt nói - "Đó cũng là năm mà chúng tôi khởi hành đi tới tương lai này mà."
"Thế ư? Kì lạ thật. Mà ta vẫn chưa tin câu chuyện du hành thời gian hoang đường của các ngươi đâu nhé." - Ebenie nhíu mày nói - "Nhưng nếu các ngươi đến từ năm 2016 thì thảo nào mà ta thấy cách ăn mặc của các ngươi lại cổ đại đến thế."
"Năm 2016 cũng đã khá hiện đại rồi đấy, cô học lịch sử kiểu gì vậy?" - Xương Uy ngạc nhiên nhìn Ebenie.
"Ta..." - Mặt Ebenie hơi đỏ lên - "Thôi đi! Giờ ta sẽ đưa hai ngươi về Fayusia, nhưng trên đường đi các ngươi mà trở mặt thì ta sẽ bắn các ngươi tan xác."
"Thôi tôi biết rồi, không cần phải dọa nữa đâu." - Xương Uy lẩm nhẩm.
"Ngươi vừa nói gì vậy? Ngươi vừa đọc bùa chú gì đó phải không!" - Ebenie chau mày, nàng lại chĩa nòng súng laze vào ngực Xương Uy.
"Đâu có!" - Xương Uy vội xua tay - "Sao cô nhạy cảm quá vậy."
"Cứ cẩn thận." - Ebenie lườm Xương Uy - "Chỉ cần các ngươi có một hành động đáng ngờ nào là ta sẽ bắn tan xác."
À, cô nàng này dường như nghiện nói từ bắn tan xác, Xương Uy hiểu ra vấn đề. Mà Huệ Nha đâu rồi nhỉ? Nãy giờ anh mải nói chuyện với Ebenie mà không để ý tới Huệ Nha, không biết nàng đã đi đâu rồi nữa.
Xương Uy nhìn quanh. Ah kia rồi, Huệ Nha đã tiến tới gần bàn chân kim loại đồ sộ của con robot Arelgon từ lúc nào, và nàng đang đưa tay ra... chạm vào nó.
"Này làm gì đấy!" - Ebenie quát Huệ Nha - "Ngươi tính yểm ma thuật lên Arelgon của ta hả!!"
"Ma thuật gì chứ, cô đa nghi quá đấy. Tôi nghĩ Huệ Nha chỉ đang tò mò thôi." - Xương Uy thanh minh.
"Cô ta tên là Huệ Nha ư. Còn tên của ngươi?" - Ebenie hỏi.
"Tôi là Xương Uy." - Xương Uy đáp.
"Đúng là những cái tên cổ đại."
"Đã nói năm 2016 là thời hiện đại rồi mà."
Lúc này con sói tuyết sừng tấm Mevyh và chim phượng hoàng Navarisa cũng đã thức dậy, và chúng đang tiến ra. Navarisa đậu trên đầu con sói. Con sói phát hiện thấy người lạ là Ebenie nên nó gầm gừ dè chừng.
"Ma thú!" - Ebenie chĩa nòng súng vào hai con thú - "Một con gà lửa và một con hươu mặt sói đầy hung tợn! Để ta bắn tan xác chúng ra!"
"Chờ đã! Chúng hoàn toàn không nguy hiểm đâu!" - Xương Uy vội ngăn lại - "Và chúng là của chúng tôi đấy. Thêm nữa, đó là chim phượng hoàng và sói tuyết sừng tấm, cô nhìn thế nào lại ra gà và hươu vậy?"
"Cũng thế cả thôi. Nhưng các ngươi điều khiển được ma thú ư?"
"Trông chúng dễ thương như thế mà cô gọi là ma thú sao?"
"Quái thú."
"Cũng chẳng có gì khác cả!"
Ánh bình minh tím biếc đã ló rạng trên bầu trời, báo hiệu một ngày mới đang đến. Tuyết vẫn rơi lưa thưa và thầm lặng. Xương Uy nhìn lên vòm trời và hỏi:
"Tại sao bình minh và hoàng hôn của thời đại này lại có màu tím vậy?"
"Đó là do ma thuật của Quỷ Vương đấy." - Ebenie đáp, nét mặt nàng tối sầm lại.
"Sức mạnh của Quỷ Vương lớn đến mức nào?"
"Ngươi sẽ sớm biết thôi. Nhưng ta phải nói trước rằng đường trở về Fayusia không dễ dàng đâu nhé, có thể sẽ gặp phải rất nhiều quái vật đấy. Và càng tới gần Fayusia thì càng tập trung nhiều loài quái vật mạnh hơn. Chúng được chia ra làm 13 cấp độ, trong đó cấp 1 là yếu nhất và cấp 13 là những con quái to lớn và mạnh nhất. Nhưng chúng cũng vẫn chỉ là lũ quái vật thông thường thôi, còn quân đoàn quỷ của Quỷ Vương thì thiện chiến và nguy hiểm hơn rất nhiều, với những ma thuật hùng mạnh và trí thông minh không thua kém loài người."
Nghe những lời kể của Ebenie mà Xương Uy không khỏi cảm thấy những lo lắng. Anh nhớ lại:
"Nếu nói về quái vật thì hai chúng tôi đã từng đụng độ với một bầy vượn tuyết sừng dê rất đông đảo."
"Chúng chỉ là quái vật cấp 4 thôi." - Ebenie nói.
"Còn thủy quái tuyết?"
"Quái vật cấp 6. Mà ta vẫn nghi ngờ hai ngươi lắm, liệu các ngươi có phải là gián điệp của Quỷ Vương không?" - Ebenie lại nhìn Xương Uy với ánh mắt dò xét từ chân lên đến đầu, và nhất là cánh tay trái bằng bạc của anh.
"Đã nói là chúng tôi không phải kẻ xấu đâu mà." - Xương Uy toát mồ hôi.
"Việc ấy thì còn phải xem đã." - Ebenie lườm Xương Uy một lần nữa, rồi nàng quay người và bay về phía Arelgon.
Và hành trình tiến về Fayusia đã bắt đầu.
Xương Uy và Huệ Nha sẽ tiếp tục cưỡi trên lưng con sói tuyết Mevyh. Còn Ebenie thì đứng trên vai siêu robot chiến đấu Arelgon, bộ giáp màu thiên thanh của nàng nổi bật trong tuyết trắng, nàng dõng dạc ra lệnh:
"Đi nào Arelgon, thẳng tiến Fayusia!"