Tử Thiên Thần

Quyển 02 - Chương 17-5: Cuộc chiến ánh trăng (V)




V
Đêm trăng máu
Xác xơ, tuyết
Giết
...
"Nazorth." - Hahth triệu hồi thần khí, và trên hai bàn tay chàng đang hiện ra hai thanh trường kiếm lấp lánh.
* Nazorth: Thần khí của Hahth. Song kiếm, một kiếm vàng, một kiếm bạc. Được khắc hình kim long và ngân long.
"Hayuna, nàng hãy lui xuống." - Hahth nói - "Mình ta là đủ làm cỏ lũ tử thiên thần ánh sáng kia rồi."
"Tên kia đừng khinh người nhé, chính các ngươi mới bị làm cỏ thì có! Hãy xem sức mạnh của ta đây!" - Hoa Tiên quát lớn và vung rìu thần Nabra lên - "THẦN PHONG HỌA THIÊN!"
Nàng oai dũng bổ cây rìu thần xuống khiến nền núi đá nứt toác ra một đường lớn và tạo ra một trận bão gió kèm sấm sét vào Hahth và Hayuna!
UỲNHHHH!!!
"Hoàng kim khiên!" - Hahth liền tạo ra một khiên chắn lớn được ghép nên bởi những tấm lục giác mỏng bằng vàng ròng. Nhờ thế chàng và Hayuna mới có thể trụ lại không bị thổi bay.
"Thần phong họa thiên nghĩa là gì vậy?" - Hy Ca hỏi.
"Chẳng có nghĩa gì cả, tớ bịa ra cho có vẻ ngầu ấy mà." - Hoa Tiên đáp.
RẦẦMM!!
Hy Ca tung cước đá bay Hoa Tiên lên chín tầng mây.
"Ngươi là nỗi hổ thẹn!"
"Hu hu, sao cậu cứ đánh quân mình thếếếếế..." - Hoa Tiên đã mất hút trên vòm trời đêm lung linh xa thẳm.
Vút! Vút!
Huy Am và Hahth đang bay vào nhau với những thần khí vung cao, song chùy đối đầu song kiếm, khốc liệt và hào hùng khôn tả xiết. Hayuna và Hy Ca cũng tiếp tục cuộc đấu của hai nàng, thần kích và băng kiếm Thủy my lấp loáng thi chiêu.
Bốn Tử thiên thần tử chiến trên đỉnh núi, trước sự chứng kiến của biển trời mênh mông và vầng trăng đỏ màu máu, cùng những làn tuyết trắng tuôn rơi miên man.
"Các ngươi đừng quên còn có Thần gió ta nhé!" - Hoa Tiên đang từ trời cao bay về tham chiến.
"THIÊN PHONG NHIÊN!" - Nàng uy phong thét lớn và vung cây rìu bạc sáng loáng lên.
Hy Ca liền tung ra một thủy chưởng đánh văng Hoa Tiên trở lên bầu trời.
"Đừng có chế ra mấy cái tên chiêu kì quái nữa!!"
"Tớ xin lỗi, hu huuuu..."
Trận chiến của các Tử thiên thần lại tiếp diễn ngày một dữ dội và quyết liệt thêm, với những thần khí hùng mạnh cả hai bên đều phải hứng chịu không ít thương tích. Và nếu cứ kéo dài trận đánh thì chắc chắn không phải điều có lợi.
Trận chiến cần phải sớm kết thúc.
Và Hy Ca đã quyết định sẽ triệu hồi linh thú của mình, nàng uy nghiêm chỉ thanh Thủy my kiếm lên trời, mái tóc trắng dài như suối tuyết mềm mại tuôn bay, chất giọng âm lạnh của nàng tan vào không gian:
"Capihenia!"
Và...
Từ lòng biển băng...
Một siêu quái thú đang vươn mình trỗi dậy!!
* Capihenia: Linh thú của Hy Ca. Một con mãng xà biển vảy rồng khổng lồ nặng muôn ngàn tấn. Nó có cặp mắt bạc rực sáng, toàn thân được che phủ bởi một lớp vảy rồng màu lam đậm, sù sì và đầy gai.
ẦM ẦM ẦM!!!
Biển băng và khắp cõi không gian đều rúng động. Con rắn hổ mang bành kì vĩ Capihenia vẫn đang phá tung những lớp băng trên mặt biển để vươn dậy, nó lừng lững ngóc cái đầu ghê rợn lên không trung, còn cao hơn cả ngọn núi của Huy Am!
"Yayyyy, lớn quá! Thật tuyệt vờii!!" - Hayuna rạng rỡ phấn khích reo lên.
"Hayuna, đó là linh thú của phe địch mà." - Hahth trầm trầm nói.
"Ah... Xin lỗi, ta quên mất..." - Hayuna đỏ mặt cười.
Hy Ca u thần ra lệnh:
"Capihenia, hãy nhai đầu chúng cho ta."
KHÈÈÈÈ!!!!
Siêu rắn thần Capihenia liền ngoác rộng cái mõm khủng khiếp của nó ra và khạc ra một luồng hàn băng khổng lồ thẳng xuống Hahth và Hayuna!
Hahth vội chập cặp song kiếm Nazorth lại và tạo ra một vòm chắn hai lớp bằng vàng và bạc mới có thể trụ vững.
Hayuna cắm thần kích Heziel xuống nền đá và dõng dạc thét lên:
"Nascigi!"
Ngay lập tức, bầu trời giăng mịt mùng mây tuyết, và... một con phượng hoàng với bộ lông vũ trắng muốt cùng kích thước vĩ đại đang dần tựu hình trên cõi thiên không.
* Nascigi: Phượng hoàng tuyết. Linh thú của Hayuna. Lông trắng, mắt xám, mỏ bạc, và cặp vuốt bằng pha lê trong suốt. Một vẻ đẹp tinh khiết và hoàn mĩ.
Tuyết đổ xuống như mưa, rạt rào, lạnh buốt. Chim phượng hoàng tuyết Nascigi dang rộng đôi cánh che rợp cả một góc trời, và cất lên một tiếng kêu trong trẻo mà ngân vọng tới tận chân mây:
KÍÍÍU!!
"Nascigi, thổi bay tất cả bọn chúng cho ta!" - Hayuna ban lệnh.
Nascigi liền đập mạnh đôi cánh trắng dài hàng trăm thước tạo ra một trận bão tuyết kinh hồn!! Tuyết dày đặc. Tuyết điên cuồng. Tuyết ngộp thở. Trùng trùng điệp điệp. Mịt mù. Trắng xóa. Tang thương...
Cả 5 tử thiên thần đều phải găm chặt thần khí xuống đỉnh núi để trụ lại. Trận bão tuyết chỉ càng lúc càng thêm dữ dội, đến nỗi chẳng còn có thể nhìn thấy bất cứ điều gì nữa.
"Hayuna, con phượng hoàng của nàng tính thổi bay cả ta và nàng luôn sao?" - Hahth hỏi.
"Ah... Ta quên mất là phải bảo nó chừa chúng ta ra." - Hayuna đáp.
"Nàng làm ơn đừng có quên những chuyện quan trọng như vậy nữa đi." - Hahth thất vọng nói.
"Vâng, ta biết rồi..." - Hayuna ngượng ngập cúi mặt xuống.
"Giờ mờ mịt thế này còn nhìn thấy gì mà đánh nữa?" - Hahth thở dài.
"Ta xin lỗi... Thôi có lẽ đành phải đình chiến vậy." - Hayuna nói, rồi nàng hướng về phía Huy Am - "Này ba tên ánh sáng kia, hôm nay chúng ta tạm đình chiến nhé?"
"Được, đồng ý." - Huy Am đáp, bởi dù sao thì cả hai bên đều đã thương tích đầy mình rồi, năng lượng cũng đã tổn hao quá nhiều, sức đâu mà đánh tiếp được nữa.
"Không. Không được đình chiến." - Hy Ca băng giá nói.
"Hôm nay đến đây thôi, Hy Ca." - Huy Am nhẹ nhàng nói.
"Coi như ta tạm tha mạng cho các ngươi đấy nhé!!" - Hoa Tiên nói vọng về phía Hahth và Hayuna - "Lần sau ta sẽ gọi Huệ Nha về đánh cho các ngươi tan tành xác pháo, manh áo cũng không còn."
"Thế thì chị xin được nhắc là đội chị vẫn còn có nguyên tố thứ 7 đấy em nhé." - Hayuna nói - "Dù chị không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng đó mới là người mạnh nhất."
"..." - Hoa Tiên im bặt, nghĩ đến nguyên tố thứ 7 ấy lại khiến nàng cảm thấy sởn gai ốc, toàn thân run rẩy.
"Thôi nào, rút quân."
Và cuối cùng...
Chỉ còn tiếng gió tuyết quần thảo mịt mùng.
...
...
...