Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo

Chương 41




Lý Tử Dạ bình tĩnh nói: "Vẽ phần thế tử của Tuyên Võ Vương, chỉ sợ đã không phải là vấn đề ta so đo hay không so đo nữa rồi.”

Việc này, thế tử của Tuyên Võ Vương kia chắc. chẩn sẽ không từ bỏ, đương nhiên, hẳn cũng không hy vọng Trần Dật Phi yên tĩnh như vậy, nếu không thì hân làm sao có lý do phế đi tên tiểu tử kia.

Mộ Nghiêu nghe xong, nhẹ giọng thở dài, nói: “Ta hiểu ý của Lý huynh, sau khi trở về, ta sẽ khuyên Dật Phi nhiều hơn, không cho hẳn sinh sự nữa.”

Như thế, đương nhiên là tốt nhất.

Lý Tử Dạ mỉm cười nói: “Được rồi, khó khăn lắm. điện hạ mới tới đây, chúng ta sẽ không nói những chuyện không vui này nữa, điện hạ, đây là lăn đầu tiên ta tới đô thành Đại Thương, không biết hôm nào điện hạ rảnh rỗi có thể dẫn ta đi dạo một vòng hay không?"

Mộ Nghiêu nghe vậy, vẻ mặt ngẩn ra, một lát sau mới lấy lại tinh thần, cười nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay thì sao?"

“Hôm nay?”

Lý Tử Dạ nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Cũng được, vậy làm phiền điện hạ, mời!"

“Mời!"

Hai người đứng dậy, lập tức ra hiệu cho nhau, trước sau đi ra ngoài chính đường.

“Công tử!"

Bên ngoài chính đường, Hồng Chúc hành ễ, hỏi: “Có muốn Hồng Chúc đi cùng không?”

“Không cần đâu”

Lý Tử Dạ lắc đầu, nói: “Tỷ ở lại trong phủ, bảo vệ tốt Lý viên, nếu có người đến gây sự thì cứ đánh ra ngoài”

“Vâng!”

Hồng Chúc cung kính đáp.

Mộ Nghiêu nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì hơi kinh ngạc, quả nhiên, cô gái áo đỏ này không phải là người bình thường.

Nước của Lý gia, chỉ sợ còn sâu hơn so với tưởng. tượng của bọn họ.

Trên đường phố Đô thành, Lý Tử Dạ và Mộ Nghiêu sóng vai đi về phía trước, cùng thưởng thức cảnh đẹp phồn hoa của đô thành.

So với thành Du Châu, đô thành rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều, người đến người đi, khắp nơi đều là tiếng rao hàng buôn bán.

Nhưng mà, hai người mới vừa đi không bao lâu, những người phía trước hoảng sợ nhường đường, một nhóm người vội vàng chạy tới.

Thấy người tới, Mộ Nghiêu ngơ ngẩn, trên mặt Lý Tử Dạ cũng lộ ra nụ cười xán lạn.



“Đúng là oan gia ngõ hẹp!” “Chính là hẳn!"

Trước mặt một đám người, Trần Dật Phi nhìn thấy Lý Tử Dạ, cả giận nói: “Các huynh đệ, đánh cho ta!"

“Dật Phi, không được làm càn!”

Mộ Nghiêu thấy thế, sắc mặt tối sầm lại, quát lớn.

"Biểu huynh, chuyện này huynh đừng xen vào!”

Có kẻ thù ở trước mặt, Trần Dật Phi cũng không còn có thế quan tâm nhiều như vậy nữa, hắn ta đáp một câu, lập tức hét lên với đám bằng hữu xấu phía sau: "Đánh tàn phế hẳn, tối nay thoải mái đến Thì Hoa Uyển, một mình bản thế tử bao hết”

“Ha ha, nếu thế tử điện hạ đã lên tiếng, vậy chúng ta đương nhiên phải trút giận cho thế tử rồi.”

Một đám bãng hữu xấu phía sau lớn tiếng phụ họa, sau đó, tất cả đều nhe răng cười đi lên phía trước.

“Tiểu tử, ngươi thật sự là chán sống rồi, dám trêu chọc thế tử của chúng ta." ",,,"

Nhìn thấy đám công tử bột trước mắt này, Lý Tử Dạ thậm chí còn không muốn phản bác lại, sao khắp nơi lại có những kẻ ngu ngốc không có đầu óc như vậy chứ.

“Các huynh đệ, nhanh lên, làm xong việc thì đi uống rượu!”

Trong đám ăn chơi trác táng, có người hô một tiếng và cũng là người đầu tiên xông lên.

Sau đó...

Thái Học Cung, trong tiểu viện của Nho thủ.

Tân A Na im lặng không nói, sắc mặt nho nhã già nua mang theo ý cười.

“Thế nào?" Khổng Khâu mở miệng, nhẹ giọng nói. “Nguyện thua cuộc."

Tân A Na bình tĩnh nói: “Trong một năm tới, ta sẽ giảng dạy một năm cho Thái Học Cung”

“Có thể được nghe Mai Hoa Tiên Kiếm giảng bài, ta tin chắc là các đệ tử trong Thái Học Cung sẽ rất vui mừng."

Khổng Khâu mim cười, nói: “Có muốn đánh cược thêm lần nữa không? Đánh cược Tử Dạ của Lý gia khi nào đến Thái Học Cung ta”

“Không cược”

Tân A Na lắc đầu, nói: “Nho thủ có thể tính chuyện thiên hạ, ta đã tự mình lĩnh giáo, sao còn dám. cá cược với Nho thủ nữa.”



“Thái Học Cung đã yên tĩnh quá lâu, cũng nên náo nhiệt rồi” Khổng Khâu nhẹ giọng nói

Trên đường phố Đô thành!

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong ánh mất khiếp sợ của dân chúng xung quanh, tất cả những tên ăn chơi trác táng mà Trần Dật Phi mang đến đều bị ném ngã xuống đất, từng người đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

"Trần Dật Phi ở phía sau sắc mặt trắng bệch, hai chân run tẩy đứng không vững, miệng vẫn không chịu buông tha uy hiếp: "Ngươi, ngươi thảm rồi, ngươi đánh đệ tử của Thái Học Cung, Thái Học Cung sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

“Tam điện hạ, chúng ta đi thôi”

Lý Tử Dạ không thèm để ý, hẳn nhìn về phía Tam Hoàng tử, mở miệng nói.

“Ừm."

Mộ Nghiêu than nhẹ, gật đầu đáp.

Hai người đi về phía trước, khi họ đi qua nhau, Lý Tử Dạ dừng lại, nhẹ giọng nói bên tai Trần Dật Phi “Hôm nay, nể mặt Tam điện hạ nên tha cho ngươi một lần, lăn sau, ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa đâu”

Nói xong, Lý Tử Dạ cất bước tiếp tục đi về phía trước.

Thân thể Trần Dật Phi chấn động, sắc mặt trở nên tái nhợt. ngôn tình sủng

“Lý huynh, đa tạ!"

Mộ Nghiêu lên tiếng cảm ơn

Hắn ta biết, sở dĩ Lý Tử Dạ không ra tay với Trần Dật Phi cũng là vì nể mặt hắn ta.

“Điện hạ khách sáo rồi."

Lý Tử Dạ mỉm cười, hẳn cũng không thể đánh biểu đệ ở trước mặt Tam Hoàng tử, vậy không phải là tát vào mặt Tam Hoàng tử trước mặt mọi người sao?

Hắn và Tam Hoàng tử là huynh đệ!

Sao hẳn có thể làm ra chuyện đâm huynh đệ của mình được chứ.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi nghe Trần Dật Phi nhắc tới cái gì mà Thái Học Cung, không phải sư phụ tiên tử của hản đã đi đến đó sao, đến nay vẫn chưa có tin tức gì.

Hy vọng Thái Học Cung sẽ thật sự tới tìm hắn gây. phiền toái.

Bãng không, hản thật đúng là không biết phải làm thế nào mới có thế trà trộn vào tìm kiếm tung tích của sư phụ tiên tử cả.

Sư phụ tiên tử, đồ đệ ngoan của người nhớ người rồi!